Phản ứng của Mai Nghiễn Sinh vượt ngoài dự kiến của mọi người, từ sắc mặt lúng túng của hắn mọi người hiểu rõ hắn tuyệt đối không dám ra tay.
Đỗ Thuần Thiên chỉ cần liếc mắt qua liền biết rõ tình huống hiện tại của Mai Nghiễn Sinh, hắn bước đến một bước vừa cười vừa nói:" Yêu Tộc huyết mạch xuất hiện ba mươi lần hay là một trăm lần hoặc cho dù là một nghìn lần thì có quan hệ gì đến mục đích của chúng ta hôm nay có mặt tại đây? Chẳng lẽ mấy trăm năm qua mỗi lần Yêu Tộc huyết mạch thức tỉnh thì không phải là tử địch của Nhân tộc ta? Gặp được Yêu Tộc chúng ta phải lấy đức phục người. Dung túng cho bọn chúng?
“Không sai, Đỗ tộc trưởng nói không sai, đúng là đạo lý này. Yêu Tộc cũng không phải vì xuất hiện nhiều lần mà trở thành bằng hữu của Nhân tộc, chúng là tử địch của chúng ta, huyết cừu vĩnh cửu.” Đoàn Uân Sa nói tiếp, giọng nói âm vang.
“Đã là như thế thì chớ để đứa nhỏ này ăn nói bậy bạ làm ảnh hưởng.” Đoàn Hồng Trình gật gật đầu, cao giọng quát.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả không biết làm thế nào.
Một ít người cảm thấy bọn người Tô Hạo nói thật có lý, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương Luyện Khí Cảnh mà thôi, dù cho thân thể có mang Yêu Tộc huyết mạch, dù cho có thật sự thức tỉnh đi nữa thì có thể lợi hai đến mức nào? Không nói đến Thiên Kiếm Tông chính là đệ nhất tông môn ở Tấn Quốc, dù cho ở một tông môn bất kỳ nào, chỉ cần tông môn đó có cao thủ Trúc Cơ Cảnh tồn tại thì chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể đem nàng ta chế ngự hoặc là chém giết, căn bản không đáng để lo.
Bất quá phần lớn lại có suy nghĩ Yêu Tộc chính là Yêu Tộc, không phải có thể đồng hành cùng với tổ tiên của ta, nếu như bây giờ buông tha ngày sau một khi Yêu Tộc huyết mạch trong cơ thể nữ hài đó thức tỉnh tạo thành tràng diện giết chóc thì không phải bất luận kẻ nào có thể gánh nổi trách nhiệm. Bởi vậy, bọn hắn chủ trương dù cho không phải lập tức chém giết cũng phải điều tra rõ ràng, sau đó phá vỡ tu vi, nhốt lại.
Dưới sự đề nghị của Đỗ Thuần Thiên cùng hai vị vương gia, càng ngày càng có nhiều khuynh hướng muốn Tô Linh ngay lập tức phục dụng Yêu Chi Mạt Lộ, hơn nữa mặc kệ có tác dụng hay không cũng phải nhốt lại ba ngày để xem xét tỉ mĩ.
“Mai tiên sinh? Đây là quyết định của ngươi? Ngươi có thể đại biểu cho Đại Tần đế quốc?” Tô Hạo đối mặt với Kim Đan Cảnh cường giả cũng không sợ hãi chút nào, cao giọng quát.
Mai Nghiễn Sinh đối với Thẩm Mặc, người có được tín vật của đệ tử Nguyệt Thần Cung tự nhiên sinh lòng sợ hãi, bất quá đối với Tô Hạo thân là Vô Ảnh Phong chủ thì trong mắt hắn chẳng là cái “đinh gỉ” gì.
“Ngươi là người phương nào? Thật không ngờ dám coi thường lời nói của ta.”
Mai Nghiễn Sinh lúc trước thoạt nhìn cực kỳ bình thản, lúc nói chuyện với nhau đều che giấu mũi nhọn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ hòa ái. Nhưng mà hiện tại hắn như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, giọng nói lạnh như băng, ngưng kết sát ý.
“Các ngươi muốn xử lý nhi nữ của ta, chẳng lẽ người làm cha như ta đây không thể hỏi đến một hai câu?” Tô Hạo vừa cười vừa nói.
“Ngươi chính là phụ thân của cô bé này? Thoạt nhìn quả thật cũng có vài điểm giống nhau. Bất quá Yêu Tộc huyết mạch xuất thế chính là đại sự của nhân tộc, dù cho cô ta có là con gái của ngươi thì ngươi cũng không thể nào quản được, hết thảy mọi việc đều do chúng ta làm chủ.”
Mai Nghiễn Sinh nói ngắn ngủn hai câu, chỉ hai câu đã bộc lộ tài năng cùng khí phách mười phần.
Tô Hạo khẽ giật mình, không khỏi khó thở, cười lạnh nói: “Ăn nói bậy bạ, không biết trời cao đất dày.”
Mai Nghiễn Sinh lông mày nhíu lại, khẽ quay người lại, trên đỉnh đầu hắn hiện ra một thanh trường kiếm tản mát uy thế tràn đầy.
“Mai tiên sinh, chỉ sợ ngươi cũng không phải từ Đại Tần đế quốc đến đây, càng không phải là sứ giả của Đại Tần đế quốc, vì vậylàm sao có thể quyết định được chuyện sinh tử của môn hạ Thiên Kiếm Tông ta.”
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Yến Trường Xuân nhàn nhạt vang lên, quanh quẩn tại Thiên Thần Điện.
Mai Nghiễn Sinh thân hình hơi nhoáng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Trường Xuân nói: “Chẳng lẽ ngươi không tin thực lực của ta là Kim Đan Cảnh? Hoặc là ngươi cho rằng Đại Tần đế quốc của ta không có được tu sĩ Kim Đan Cảnh?”
Yến Trường Xuân cười ha hả, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng chán chường, nói: “Tất nhiên không phải. Đại Tần đế quốc đừng nói là Kim Đan Cảnh, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cường giả số lượng có lẽ cũng không ít. Nếu như Mai tiên sinh đến từ Đại Tần đế quốc như vậy cũng là chuyện bình thường, đặc biệt là loại người như ngươi tu vi khó khăn lắm mới đạt tới Kim Đan Cảnh nhất trọng Ngưng Đan cảnh, chỉ sợ ngươi chẳng qua chỉ là Giả Đan mà thôi, tu vi tăng lên không đến gấp mười lần, có thể nói là đồ hạng bét trong Kim Đan Cảnh.”
Yến Trường Xuân chậm rãi nói ra, sắc mặt như thường, giờ phút này lão hoàn toàn lấy lại phong thái của một tông môn chi chủ, trong đôi mắt lóe ra quang ảnh.
Mai Nghiễn Sinh sắc mặt trì trệ, sau đó chậm rãi âm trầm nói ra: “Thiên Kiếm Tông quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, sâu không thấy đáy. Tông chủ đại nhân rõ ràng đã biết một ít chuyện về sự huyền bí của Kim Đan Cảnh, thật là vượt quá dự liệu của ta. Chính như lời ngươi nói, ta chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng Ngưng Đan cảnh mà thôi, Giả Đan ngưng kết thành Kim Đan thực lực tăng lên cũng chỉ trên dưới tám lần mà thôi. Bất quá, với thực lực của ta, các ngươi có thể ngăn cản sao?”
Yến Trường Xuân vẫy vẫy tay nói: “Tu vi của Mai tiên sinh không cần phải bàn, mặc dù là Kim Đan Cảnh kém cỏi nhất cũng đủ để chiến thắng Trúc Cơ Cảnh cao thủ mạnh nhất. Bất quá, các ngươi cảm thấy Thiên Kiếm Tông ta gần trăm năm nay không có được một gã cao thủ Kim Đan Cảnh tọa trấn hay sao?”
Sắc mặt đại biến!
Hầu như tất cả mọi người đều sắc mặt đại biến, Đỗ Thuần Thiên cùng hai vị Vương gia Tấn Quốc sắc mặt kịch biến, Yến Trường Xuân là thân phận gì? Nếu như hắn nói Thiên Kiếm Tông có tu sĩ Kim Đan Cảnh thì nhất định là có. Mai Nghiễn Sinh chẳng qua là Kim Đan Cảnh “cùi bắp”, tuy rằng đủ để nghiền ép Trúc Cơ Cảnh tu sĩ nhưng mà nếu gặp được Kim Đan Cảnh cường giả đồng dạng, hầu như không có phần thắng.
“Trường Xuân tông chủ, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói là Thiên Kiếm Tông cũng có Kim Đan Cảnh cường giả sao?” Đỗ Thuần Thiên trong lòng quá sợ hãi, hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi.
Yến Trường Xuân mỉm cười, nói: “Đỗ gia chủ, không bằng ngươi đoán thử xem?”
Đỗ Thuần Thiên cùng đám người Mai Nghiễn Sinh sắc mặt càng thêm âm trầm, nhìn bộ dáng Yến Trường Xuân rõ ràng đã có tính toán trước, Thiên Kiếm Tông bên trong chính xác có cất giấu một tu sĩ Kim Đan Cảnh.
Đỗ Thuần Thiên cùng hai vị Vương gia, còn có Mai Nghiễn Sinh đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết như thế nào mới tốt.
“Tông chủ, sư thúc của ta không có đáp ứng sẽ ra tay vì chuyện như thế này, lão nhân gia người đã từng nói qua, trừ phi là tông môn gặp phải đại nạn diệt môn, nếu không hắn chắc chắn sẽ không đi ra đấy.”
Ngay lúc này, thanh âm của Thi trưởng lão vang lên trong không trung, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Đây là chuyện gì?
Hầu như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, tình huống hiện tại đã cực kỳ rõ ràng, chỉ cần tại Thiên Kiếm Tông đi ra một gã cao thủ Kim Đan Cảnh, như vậy bất kể là Đỗ Thuần Thiên cùng với Mai Nghiễn Sinh, hay là đám người Đoàn Uân Sa cùng Đoàn Hồng Trình dùng thủ đoạn gì để bức bách, hầu như đều khó có khả năng bắt ép Tô Linh phải dùng Yêu Chi Mạt Lộ.
Nhưng bây giờ theo lời của Thi trưởng lão thì có ý gì? Nội chiến sao?
Không sai, chính là nội chiến!
Nhớ lại lúc trước, Thi trưởng lão đem người vây công Tô Hạo, muốn bức bách Tô Hạo phải giao ra Tô Linh, tiến hành khảo thí Yêu Tộc huyết mạch.
Nguyên do chính là cao thủ Kim Đan Cảnh của Thiên Kiếm Tông cũng không phải do tông chủ Yến Trường Xuân khống chế.
“Hay cho Thi trưởng lão biết rõ đại nghĩa, biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, đại nghĩa của Nhân tộc so sánh với tư tình, căn bản sẽ không cần do dự.” Đỗ Thuần Thiên chắp chắp tay, hướng về Thi trưởng lão thi lễ.
“Đỗ gia chủ quá khen, Yêu Tộc chính là tử địch của Nhân tộc chúng ta, dù chỉ có một điểm nguy hiểm cũng phải mau chóng bóp chết từ trong trứng nước chứ không phải ôm tâm tư cầu may.” Thi trưởng lão gật gật đầu, rất là thản nhiên nhận lấy thi lễ của Đỗ Thuần Thiên.
Yến Trường Xuân nhíu mày, nhìn chằm chắm vào Thi trưởng lão, nói: “Thi trưởng lão, lúc trước ngươi không phải nói như thế? Kim trưởng lão đáp ứng sẽ ra tay cho ta một lần, lão nhân gia người há có thể nuốt lời?”
Thi trưởng lão nói: “Sư thúc của ta tự nhiên sẽ không nuốt lời, bất quá vì đại nghĩa của Nhân tộc trước mắt, những thứ khác đều không đáng giá nhắc đến. Một chiêu này, lão nhân gia ngày sau sẽ đền bù cho ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Yến Trường Xuân chau mày, khóe miệng co quắp hai cái, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thi trưởng lão, lão hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
“Nếu như tông chủ cũng không có ý kiến, như vậy chúng ta cứ dựa theo những gì đã nói lúc trước mà thi hành, Vô Tình, ngươi đem nha đầu Tô Linh kia đến đây để phục dụng Yêu Chi Mạt Lộ!” Thi trưởng lão khóe miệng hiện lên vẻ đắc ý, vừa cười vừa nói.
Mộ Dung Vô Tình từ đầu đến giờ vẫn luôn không nói gì, hắn chẳng qua chỉ lẳng lặng đứng đấy nhìn xem mọi người biểu diễn, dù là Tô Hạo bị chỉ trích hắn cũng không có ý xuất thủ.
Giờ phút này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười cười.
“Hôm nay nhân vật chính còn chưa xuất hiện, Thi trưởng lão lời này nói ra còn quá sớm.”