* Tình Thế Nguy Hiểm *
* Tình Thế Nguy Hiểm *
Cho tới bây giờ Diệp Vân chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Một quyền công kích vừa rồi có uy lực lớn hơn tất cả công kích trước giờ của hắn. Tiên Ma Chi Tâm xuất ra đạo linh khí này quả thực tinh thuần đến tình trạng khó có thể tin, không giống như chân khí bình thường phải chuyển đổi mà đã có thể thi triển được rồi.
Quan trọng nhất là, lúc trước Diệp Vân còn tưởng rằng đạo linh khí này đã chuyển hóa làm chân khí, kỳ thật nó không hề được chuyển hóa, mà trực tiếp có tác dụng đến trên một quyền của hắn.
Dường như Diệp Vân có một loại ảo giác, một quyền này đánh ra thì có thể làm cho băng sơn đoạn lưu*, mặc kệ đối thủ là ai, đều không thể ngăn cản được một quyền đầy uy lực này.
*Băng sơn đoạn lưu: Sụp núi ngăn nước.
Quyền kình tập trung vào một chỗ, hầu như không tiêu tán lung tung, rồi nó mạnh mẽ đánh lên thân thể đang bốc lên hoả diễm của Chân Hỏa Phi Sư.
Oanh!
Thiết quyền như sóng lớn, chính xác đánh trúng thân thể của Chân Hỏa Phi Sư.
Sóng khí cuồng bạo bành trướng ra làm cho hỏa diễm dâng lên đầy trời. Hỏa diễm hướng phía bốn phương tám hướng mà bắn ra, sau đó lập tức trên bầu trời có vô số khói lửa từ phía trên rớt xuống, rơi vào hơn vài dặm trong rừng rậm, lập tức hỏa diễm phóng lên trời. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả tòa rừng rậm được đốt cháy thành tro bụi.
Một ít Chân Hỏa rơi xuống núi đá, lập tức núi đá kia nhanh chóng chuyển thành màu đen, thậm chí có một ít tảng đá tan ra, sau đó biến mất như chưa hề tồn tại.
Chân Hỏa thật đúng là Chân Hỏa! Dưới bầu trời này, nó chính là một trong những hoả diễm lợi hại nhất. Với tu vi chân chính của đám người Diệp Vân, cho dù chỉ bị dính một tia hoả diễm này thôi thì cũng lập tức bị biến thành người lửa, đến thời gian phản ứng đều không có, sẽ bị thiêu đốt thành than ngay lập tức.
Nhưng dù đang đối mặt với hỏa diễm hung hãn như vậy mà Diệp Vân vẫn bình tĩnh đứng đấy, dùng một quyền có uy lực sư sóng lớn kia đánh nát hoả diễm trên thân thể của Chân Hỏa Phi Sư.
Diệp Vân có tự tin mãnh liệt đối với một quyền này. Hắn tin rằng, dù Chân Hỏa Phi Sư trước mặt cdo mạnh bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không cách nào ngăn chặn được một quyền này. Hắn có một cảm giác rằng, uy lực một quyền này so với uy lực của một chiêu lúc hắn hoàn toàn dung hợp Diệt Thế Thần Lôi và Thiên Sinh Nhất Kiếm thì càng cường đại hơn. Nếu lần sau còn có thể đánh ra một chiêu như thế này thì từ nay về sau, đòn công kích cường đại nhất của hắn chính là nắm đấm này.
Nhưng mà sau đó tình cảnh lại không như dự đoán của hắn. Tiếng gào thê thảm của Chân Hỏa Phi Sư cũng không có vang lên mà cũng không thấy nó bị một quyền của Diệp Vân đánh bay ra ngoài.
Chân Hỏa Phi Sư cố gắng chịu một đòn này làm cho lồng ngực của nó như bị lõm xuống nhưng nó vẫn cứng rắn cố chịu, không hề lui bước.
Trong đôi mắt của nó, sự cẩn thận ẩn chứa bỗng biến thành cuồng bạo và giận dữ. Nó hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, dường như sau một khắc nữa là có thể xé Diệp Vân thành từng mảnh nhỏ rồi dùng Chân Hỏa đốt cháy linh hồn của hắn, cho hắn hoàn toàn biến mất.
Diệp Vân cảm thấy trên nắm tay phải có một luồng lực lượng bạo cường đại đang phản ngược lại vào người hắn. Hầu như chỉ trong chớp mắt, luồng lực lượng này đã tiến vào cơ thể hắn.
Diệp Vân kinh hãi. Hắn nhanh chóng thu hồi lực lượng của một quyền này để dùng nó từ từ triệt tiêu cỗ lực lượng phản ngược kia.
"Ngươi cho rằng Chân Hỏa thật sự không làm gì được ngươi? Ngươi cho rằng lực lượng thân thể của ta kém cỏi sao?" Tiếng nói của Chân Hỏa Phi Sư vang lên trong tai Diệp Vân, rồi lập tức thấy nó tiến lên hai bước, tinh quang trong mắt lập loè.
Diệp Vân hít một ngụm khí lạnh. Hắn thấy trong mắt của Chân Hỏa Phi Sư hiện lên nét gian trá và ẩm hiểm. Hắn lập tức hiểu rõ sự vụng về, cẩn thận từng li từng tí và cái tính nghi thần nghi quỷ mà Chân Hỏa Phi Sư bày ra lúc trước đều là giả.
Nếu xét cho cùng thì cũng đúng thôi. Làm sao mà một Chân Hỏa Phi Sư có thể trở thành Hỏa Thần tọa kỵ trong truyền thuyết lại có thể ngu xuẩn đây!
Trong lòng Diệp Vân thoáng hiện lên một chút giận dữ, thật không thể nhờ mỗi một con linh thú đều giảo hoạt không kém nhau. Đặc biệt là loại linh thú cấp bậc như Chân Hỏa Phi Sư, trí tuệ tâm kế của nó có thể so với của nhân loại, có thể che giấu biến hóa tâm tư ở ánh mắt.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để mà ảo não hay hối hận! Nếu một kích không trúng thì lại tung thêm một kích nữa.
Ánh sáng màu tím trong tay Diệp Vân bỗng nhiên chấn động. Từng đạo quang ảnh giống như dòng nước tràn ra bốn phía xung quang nơi hắn đang đứng. Chỉ trong một cái nháy mắt, cơ thể Diệp Vân đã chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần, kiếp vân Diệt Thế Thần Lôi trên không trung thình lình xuất hiện.
Cùng lúc đó, từng đạo kiếm quang và chân khí từ trong bàn tay hắn bắn ra lên bầu trời, dung nhập vào trong kiếp vân.
Tử Ảnh Kiếm bay khỏi tay của Diệp Vân, bay thẳng vào không trung, sau một lát thì chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.
Vào giờ khắc này, Diệp Vân thi triển ra tất cả chiêu pháp và tiên kỹ* mà hắn có. Sau một cái nháy mắt, tất cả đều dung nhập vào trong kiếm thế Tử Ảnh Kiếm đang bay lên bay xuống trong không trung kia, sau đó Tử Ảnh Kiếm bỗng nhiên hơi chậm lại rồi đáp xuống lòng bàn tay của hắn.
*Tiên kỹ: bí kỹ hệ tiên. Kỹ còn được gọi là năng lực, bản lĩnh.
Diệp Vân hít sâu một hơi. Tử Ảnh Kiếm trên tay hiện ra hào quang nhàn nhạt màu tím, sau đó hắn nhắm theo hướng mà lúc trước đã đánh một quyền, nơi Chân Hỏa Phi Sư hiện tại đang đứng, mạnh mẽ chém về phía nó.
Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là một kiếm pháp đứng vào hàng ngũ kiếm pháp thần kỳ nhất của Thất trưởng lão. Tuy một kiếm này thoạt nhìn chậm chạp đến cực hạn nhưng thực chất nó đã nhanh đến mức tận cùng làm cho ta không thể nhận biết bằng mắt thường được. Cái ảo giác tưởng như chậm nhưng lại nhanh này làm cho Chân Hỏa Phi Sư không thể nào nhìn thấu được. Nó chỉ cảm thấy có một lực lượng nguy hiểm không tên đang chuẩn bị buông xuống, dường như có thể làm thương tổn tánh mạng của nó.
Chân Hỏa Phi Sư mãnh liệt lui về sau hai bước, đồng thời trong miệng nó hiện lên một vòng ánh sáng, rồi một bảo vật hình tròn là một quả cầu lửa xuất hiện ở trước người nó.
Món bảo vật này đón gió rồi nhanh chóng bành trướng ra, chỉ một cơn gió thổi qua thôi, nó đã ngay lập tức hoá thành một tầng bảo vệ màu lửa đỏ thẩm trong suốt, đem Chân Hỏa Phi Sư bảo hộ ở phía sau. Phốc!
Thiên Sinh Nhất Kiếm giống như châm nhưng lại cực nhanh lập tức đâm vào tầng bảo vệ màu lửa đỏ trong suốt vừa mơi xuất hiện kia.
Như một lưỡi dao sắc bén đâm vào một miếng thịt đã rữa nát, tầng bảo vệ màu lửa đỏ trong suốt kia chỉ cản trở được một kiếm này trong giây lát liền "đùng" một phát hoá thành vô số đạo lưu quang tán ra bốn phương tám hướng.
Nhưng chỉ nhờ vào một chút thời gian ngăn trở này, khi tầng bảo vệ hỏa hồng sắc trong suốt biến mất, Diệp Vân kinh ngạc phát hiện thân ảnh Chân Hỏa Phi Sư đã biến mất trong tầm mắt.
Cũng ngay tại thời khắc này, Diệp Vân mãnh liệt cảm nhận được sau lưng truyền đến một loại nguy hiểm không biết xuất phát từ đâu, một loại nguy hiểm khó có thể hình dung.
Nếu như bây giờ Diệp Vân quay người nghênh tiếp thì chỉ e là không kịp.
Thế nhưng Diệp Vân lại thi triển một loại thân pháp uốn éo quỷ dị trong không trung, lập tức liền thấy lôi quang chợt loé lên, rồi cả người hắn lại có thể vặn vẹo quay ngược lại, Tử Ảnh Kiếm trong tay nghiêng nghiêng chỉ hướng lên trên.
Ánh lửa ngưng tụ thành hình cầu. Ba đạo Chân Hỏa bắn tới, ngay sau đó là một trảo đầy uy mãnh của Chân Hỏa Phi Sư ầm ầm lao tới, theo Chân Hỏa rơi xuống.
17, 18, 21
Chỉ có điều móng vuốt sắc bén của Chân Hỏa Phi Sư giống như thuận lợi chụp được Tử Ảnh Kiếm đang chỉ xéo lên trời của Diệp Vân lại bị Tử Ảnh Kiếm đâm trúng. Dù không có đâm thủng móng trái những cũng thật sự lột bỏ một mảnh cái vuốt của nó.
Chân Hỏa Phi Sư tức giận gầm lên một tiếng. Bởi vì bị đau nên rõ ràng tốc độ công kích của nó lại thế mà tăng lên gấp đôi, dù cho Diệp Vân đã cảnh giác nhưng vẫn bị cái móng phải của nó đập lên vai.
Diệp Vân lập tức cảm thấy một loại man lực khó có thể ngăn cản đang điên cuồng tuôn vào người, như sóng lớn vỗ bờ, mãnh liệt vỗ vào người Diệp Vân.
Diệp Vân hoàn toàn đứng không vững, "oa" một tiếng, miệng phun ra máu tươi. Toàn bộ người thì bay ra xa hơn mười trượng, đập mạnh vào một gốc cây cổ thụ che trời rồi nặng nề ngã xuống mặt đất. (yeah, KO đi^^)
Đối với sự mạnh mẽ của thân thể Chân Hỏa Phi Sư, hắn vẫn là tính sai rồi. Theo như lời Tô Ngâm Tuyết, mặc dù chỉ là ấu niên* Chân Hỏa Phi Sư nhưng lực lượng chân chính cũng không nhất định sẽ thấp hơn Tô Hạo sư phụ. *Ấu niên: trẻ em đấy.
Nếu như Tô Hạo sư phụ có ở đây, chỉ cần người đánh nhẹ một chưởng vào hắn thì cũng đủ làm hắn chết ngay tức khắc, căn bản không khiến hắn phải lo lắng.
Lực lượng ẩn chứa trong một trảo này vừa rồi thật sự cực lớn. Quả thật Diệp Vân không cách nào ngăn cản được một trảo đó. Bị đánh trúng, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhức vô cùng, Tử Ảnh Kiếm trong tay cũng bị đánh nghiêng nghiêng bay rớt ra ngoài, cắm ở phía sau lưng hắn.
Một kích đắc thủ, thân hình Chân Hỏa Phi Sư lập tức nhảy lên, lực lượng như thuỷ triều trong người bắt đầu tuôn ra, đánh về phía Diệp Vân đang ngã nhào trên đất. Nó cho rằng với lực lượng này, nếu đánh trúng Diệp Vân thì sẽ không cần phải lo lắng gì vì Diệp Vân sẽ lập tức thân tử linh tiêu*.
*Thân tử linh tiêu: người chết, hồn tiêu tán.
Kim quang lập loè, từ trên trời giáng xuống, đúng lúc đến bay tới trước hỏa diễm ngăn trước người Diệp Vân. Thần Vũ Thứu Vương giống như Thần Tướng xuyên qua thời không mà đến!
Hai cánh rực rỡ ánh vàng và móng vuốt màu lửa đỏ sắc bén hung hăng đụng vào nhau, sóng khí cuồng bạo xoáy lên núi đá, dùng chúng làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng mà khuếch tán ra.
Mỗi một viên đá vụn đều mang theo lực lượng cường đại, xuyên thủng núi đá và cổ thụ, cơ hồ không thể ngăn cản.
Chân Hỏa Phi Sư không nghĩ tới Thần Vũ Thứu Vương đã đi mà lại quay trờ lại, hơn nữa tốc độ lại nhanh đến như vậy. Phải biết rằng, mục tiêu khi nó lao về phía trước là Diệp Vân, vậy mà nhìn Thần Vũ Thứu Vương giống như rơi vào trước người Diệp Vân, trực tiếp ngăn cản công kích của nó, mà Thần Vũ Thứu Vương rơi xuống vị trí cực kỳ tinh chuẩn, ngay bên cạnh nó, hai cánh xoáy lên trong không trung liền có thể tích góp được nhiều lực lượng mà đánh tới đây.
Chân Hỏa Phi Sư cũng chỉ kịp thời điều chỉnh thân thể, muốn thu lại lực lượng đang đánh về phía Diệp Vân, rồi dùng nó đánh cái tên ngu xuẩn được xưng là hậu duệ Kim Sí Đại Bằng này, đánh cho tan thành mảnh vụn.
Nhưng mà lực lượng cuồng bạo trước mặt của Thần Vũ Thứu Vương thi triển ra trước mắt này làm cho nó cảm thấy thực lực chân chính của Thần Vũ Thứu Vương không hề như vẻ bề ngoài, dường như đã vượt qua công kích của Diệp Vân.
Chân Hỏa Phi Sư liền bị cỗ lực lượng này đánh bay rớt ra ngoài. Trên không trung, nó lật người một cái mới có thể đứng vững thân thể.
Trong đôi mắt của nó bây giờ đang tràn đầy phẫn nộ, Chân Hỏa trong miệng phun ra nuốt vào, giơng mắt nhìn chằm chằm vào Thần Vũ Thứu Vương.
Mặc dù Thần Vũ Thứu Vương ở một bên tính toán, đã thành công đánh lui được Chân Hỏa Phi Sư, cứu được Diệp Vân nhưng mà thân thể của Chân Hỏa Phi Sư so với nó và Diệp Vân vẫn cường đại hơn không ít. Mặc dù chỉ giao thủ qua loa, chỉ bị đánh cho phải bay lùi lại nhưng lực chấn động cũng làn cho hai cánh Thần Vũ Thứu Vương bủn rủn, không thể dễ dàng nâng lên, sức chiến đấu đã mất đi một nửa.
"Ngươi thật sự cho rằng, nếu linh thú độ kiếp thành công thì có thể sẽ lợi hại sao? Chết cho ta! "Chân Hỏa Phi đã điều chỉnh thân thể xong, bây giờ người có thể ngăn cản Chân Hỏa là Diệp Vân đã mất đi sức chiến đấu. Vậy thì những người khác, kể cả Thần Vũ Thứu Vương nhìn như đã bức lui được nó, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
Nó bỗng nhiên nhảy lên, hỏa quang trong miệng lập loè, một khi ngưng tụ xong Chân Hỏa thì có thể phun ra, đã không có Diệp Vân bảo hộ thì chỉ với thực lực của Thần Vũ Thứu Vương và Tô Ngâm Tuyết sẽ không thể nào ngăn cản được.
Sắc mặt đám người Tô Ngâm Tuyết đại biến. Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương gần như đã mất đi sức chiến đấu, mà chân khí của Tô Ngâm Tuyết lại bị tiêu hao hết, trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục được. Nếu chỉ dựa vào Đoàn Thần Phong và bốn gã đệ tử Thiên Thần Phong thì sao có thể ngăn cản được hỏa diễm mà Chân Hỏa Phi Sư sắp phun ra?
Nhưng vào lúc này, Tô Linh luôn đỡ Tô Ngâm Tuyết lại bỗng chuyển động thân thể. Toàn bộ người nàng tựa hồ thay đổi hoàn toàn, trở nên cực lãnh đạm, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương từ trên người nàng lan ra.