* Tính Toán Cuối Cùng *
* Tính Toán Cuối Cùng *
Diệp Vân nghiêng đầu, chỉ thấy một cái thiết quyền cực lớn ầm ầm hung hăng đánh tới trước mặt hắn.
Chẳng qua là trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ lai lịch của thiết quyền này. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn đề phòng Quân Nhược Lan, nếu như đã trở mặt, vậy lúc Chân Hỏa Phi Sư xuất thủ trong nháy mắt, Quân Nhược Lan chắc chắn sẽ không chỉ đứng ngoài quan sát, chắc chắn sẽ ra tay.
Tất cả mọi việc đều trong dự liệu của Diệp Vân, chỉ thấy hắn vỗ nhẹ một cái lên đầu Thần Vũ Thứu Vương, Thứu Vương cực kỳ ăn ý liền phóng lên trời, trong điện quang hỏa thạch tránh được một thiết quyền này.
Cùng lúc đó, thân hình Diệp Vân nhanh chóng bắn ra, toàn thân tựa như có một tầng hào quang bao phủ, nghênh đón Chân Hỏa.
Chân Hỏa Phi Sư vốn quan sát đánh giá rồi mới ratay, nó tin một đạo Chân Hỏa là không thể nào đả thương được Diệp Vân, nhưng mục tiêu của nó lại là Thần Vũ Thứu Vương, nghe nói là yêu thú trải qua Độ Kiếp trở thành Linh Thú.
Theo như nó nghĩ, Diệp Vân tuy rằng thực lực mạnh mẽ, không sợ Chân Hỏa. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhân loại, mà Thần Vũ Thứu Vương chính là Linh Thú, ở trong Đoạn Hồn Sơn Mạch, nếu tồn tại hai đầu thực lực như Linh Thú, thì kết quả chính là không phải ngươi chết thì ta mất mạng, tuyệt không có kết cục khác.
Chân hỏa Phi Sư có thể gọi là tốt nhất Hỏa Thần tọa kỵ, tự nhiên biết rõ Độ Kiếp thành công trở thành Linh Thú là có tiềm lực như thế nào, một khi để nó lớn lên, mặc dù là Chân Hỏa Phi Sư trưởng thành, cũng không dám nói nhất định có thể thắng được Kim Sí Đại Bằng huyết mạch Thần Vũ Thứu Vương.
Nhưng mà, hiện tại Chân Hỏa lại bị Diệp Vân ngăn cản trước người, vòng bảo hộ lần này không hoàn toàn trong suốt như lúc trước, mơ hồ có một chút ánh sáng nhu hòa lập lòe. Bất quá kết quả cũng không có gì khác, Chân Hỏa vẫn như trước bị Diệp Vân ngăn cản trước người, không cách nào tiến thêm.
Mà bên kia, Thần Vũ Thứu Vương sau khi tránh được đòn đánh lén liên thủ của những ác đồ do Quân Nhược Lan điều khiển, liền hướng về đỉnh đầu ba mươi tên kia với tốc độ cực kỳ nhanh.
Công kích của ba mươi tên ác đồ vừa mới đánh ra, lực lượng còn chưa biến mất đã chứng kiến ánh sáng màu vàng lấp lánh ở trên không, lập tức nhìn thấy móng vuốt vô cùng sắc bén từ trên trời giáng xuống, hung hăng trảo vào đỉnh đầu của hai gã ác đồ trong đó.
Thần Vũ Thứu Vương công kích nhanh tới bực nào, thực lực của nó có thể so với Trúc Cơ Cảnh tứ trọng cao thủ trở lên, một trảo này liền đem đỉnh đầu hai gã ác đồ trảo tới, móng vuốt sắc bén đâm vào đầu, mạnh mẽ nhấc lên, trực tiếp vặn gẫy cổ hai gã ác đồ, tử vong tại chỗ.
Quang ảnh màu vàng bỗng nhiên bay lên, sau đó lại hung hăng hạ xuống.
Trong lúc kim quang lập lòe, lại có hai gã ác đồ bị đánh chết gọn gàng không hề phản kháng.
Quân Nhược Lan ở xa xa sau lưng ác đồ nhìn qua, trên khuôn mặt đẹp không có nửa phần kinh sợ, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ lật, chỉ nghe tiếng chuông vang lên, hai mươi mấy tên ác đồ còn dư lại đột nhiên đảo ngược, sau đó hung hăng đánh ra một loạt công kích lên Thần Vũ Thứu Vương.
Công kích lúc này không giống như trước đều ngưng tụ ở một người, mà khoảng ba người hội tụ lực lượng liên thủ, tổng cộng đánh ra tám đạo công kích, bao vây Thần Vũ Thứu Vương ở trong đó, không cho cách nào trốn thoát.
Phanh Phanh!
Thần Vũ Thứu Vương thật không ngờ đám ác đồ dứt khoát như thế, ứng phó hoàn mỹ như vậy. Mặc dù nó liên tục xê dịch né tránh, nhưng vẫn bị hai quyền đánh trúng.
Những ác đồ này tu vi tối thiểu đều là Trúc Cơ Cảnh, uy lực một quyền của ba người liên thủ quả thực rất lớn, đánh cho Thần Vũ Thứu Vương nhe răng há miệng, phóng lên trời.
Ngay sau đó, hai mươi sáu tên ác đồ điều chỉnh trận hình, đồng thời nhảy về phía sau, lập tức đem Quân Nhược Lan bảo vệ trong đó, sau đó tạo thành một vòng tròn liền nhau, lực lượng hội tụ cùng một chỗ.
Thần Vũ Thứu Vương trên không trung lưỡng lự, nhất thời không có cơ hội tốt tấn công, chỉ có thể chờ đợi.
Mà bên kia, đám người Tô Linh sớm đã được Diệp Vân truyền âm, vô số Pháp bảo từ tay bọn họ nhanh chóng bắn ra, tạo thành một màn quang ảnh ở sau lưng Diệp Vân, ngăn trở Linh Thú xông lại.
Tuy rằng tình trạng bọn hắn bây giờ không đủ sức ngăn cản hoàn toàn những trùng kích của Linh Thú, nhưng bởi vì xảy ra bất ngờ, cũng làm cho những Linh Thú kia đồng thời hơi sửng sốt, nhìn quang ảnh đầy trời có chút do dự.
Linh Thú do dự một chút, Chân Hỏa Phi Sư lại càng phân vân, nó thấy mọi cách tính toán của mình để phun ra Chân Hỏa đều bị Diệp Vân sớm ngăn cản, lập tức xuất hiện lui về sau mười trượng, đến bây giờ nó cũng không giải thích được vì sao tên nhân loại thoạt nhìn cảnh giới thấp kém này lại có thể ngăn cản được Chân Hỏa công kích của nó, thậm chí lực lượng thật sự so với biểu hiện hoàn toàn bất đồng, chênh lệch rất nhiều.
Diệp Vân cũng đoán trước Chân Hỏa Phi Sư sẽ do dự, nên sau khi ngăn cản Chân Hỏa, hắn lập tức quay người, trong lúc lôi quang lập lòe, chỉ thấy ánh sáng màu tím sát mặt đất bay vút qua, chém về phía Quân Nhược Lan.
Cùng lúc đó, trên không trung Thần Vũ Thứu Vương vốn đang lưỡng lự cũng không biết đã xuất hiện trên đỉnh đầu Quân Nhược Lan từ lúc nào, móng vuốt sắc bén hóa thành một đạo kinm quang, nhanh chóng lướt đến.
Hai đạo công kích một cao một thấp, lập tức khiến cho Quân Nhược Lan vội vàng tập trung, dù thực lực của nàng khôi phục đến đỉnh phong cũng không có khả năng ngăn cản được hai đạo công kích này.
Tất cả những tính toán, không phải thật sự nhằm vào Linh Thú, cũng không phải Hỏa Phi Sư, mà là Quân Nhược Lan. Nếu không thể giết chết Quân Nhược Lan hoặc làm cho triệt để trọng thương mất đi sức chiến đấu mà nói, sẽ không thể nào toàn tâm chiến đấu với Chân Hỏa Phi Sư, ai cũng không biết Quân Nhược Lan lúc nào sẽ điều động ba mươi tên ác đồ triển khai công kích.
Tuy thực lực ba mươi tên ác đồ trong mắt Diệp Vân đã không coi vào đâu, nhưng một khi liên thủ, bao phát ra lực lượng vẫn là rất khó ngăn cản, vô ý một lúc sẽ bị đánh cho trọng thương.
Quân Nhược Lan thật sự không ngờ mục đích của Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương lại thực sự là mình, trên khuôn mặt tú lệ hiện lên một tia sợ hãi và bối rối.
Bất quá, Quân Nhược Lan dù sao cũng là đệ tử kiệt xuất nhất những năm gần đây của Thiên Thần Phong, dù cho đối mặt hai đạo công kích không thể ngăn cản như thế, sau nháy mắt kinh loạn liền một lần nữa trấn định lại, cánh tay trắng nhẹ vẫy, Thiên Trượng Phượng Lăng lập tức ở trước người nàng biến thành một vòng, giống như một cái chụp bảo vệ nàng ở bên trong.
Cùng lúc đó, một đạo hào quang từ trên người Quân Nhược Lan phát ra, trong khoảnh khắc thân thể nàng có phần mờ mịt bất định, phảng phất giống như hóa thành quang ảnh, tùy thời có thể tản đi.
Oanh!
Móng vuốt sắc bén, lôi kiếm.
Hai đạo công kích ngay lập tức tới, hung hăng đánh trúng Thiên Trượng Phượng Lăng.
Vầng sáng bắn ra bốn phía, vô cùng chói mắt. Hào quang sáng chói mang theo cuồng bạo sóng xung kích xẹt qua bốn phương, phạm vi hơn mười trượng bao phủ bởi hào quang đều không thể nhìn thấy cái gì.
Tô Linh cùng đệ tử Thiên Thần Phong ở phía xa bên ngoài trăm trượng, bị cỗ gió mạnh thổi qua, thiếu chút nữa thân thể đứng không vững, liên tục lui về sau mấy bước.
Mà những linh thú bị pháp bảo ngăn cản kia càng bối rối hơn, hiển nhiên lực lượng bạo phát ra trong lúc ba người khiêu chiến, khiến chúng nó trong khoảnh khắc có phần bối rối.
Ánh sáng tản đi, chỉ thấy vùng đất nơi Quân Nhược Lan đứng thay đổi thành Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương, không có chút bóng dáng nào của Quân Nhược Lan, ngay cả một mảnh góc áo cũng không có lưu lại.
Chẳng lẽ nàng ta bị đánh nát bấy, phiêu tán theo gió rồi sao?
“Sao nàng ta làm được như thế?” Diệp Vân trong mắt tràn đầy khiếp sợ, trong tính toán của hắn và Thứu Vương, Quân Nhược Lan tuyệt đối không cách nào ngăn cản được một đạo công kích này, không chết cũng phải hoàn toàn trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Nhưng mà, bây giờ nàng ta lại biến mất, bởi vì công kích của bọn hắn không đánh trúng được nàng. Trong mắt Thần Vũ Thứu Vương cũng vô cùng kinh ngạc, lắc đầu.
“Ngàn dặm ảnh độn, đây chính là Ảnh Độn Phù.”
Bỗng nhiên, giọng nói cực kỳ hoảng sợ của Tô Ngâm Tuyết, truyền vào trong tai Diệp Vân.
Tuy rằng Diệp Vân không biết cái Ảnh Độn Phù này rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng mà hắn có thể biết rõ tên như ý nghĩa chính là một loại bảo vật dùng để chạy trốn.
Hai đạo công kích đánh vào trong không khí, không phát ra được bất cứ hiệu quả nào.
“Đây là Ảnh Độn Phù ngàn dặm, trong nháy mắt có thể truyền tống ra xa, hóa ra Quân Nhược Lan đã tính toán chu đáo tất cả, nàng có được bảo vật như thế sẽ không thân tử linh tiêu.” Tô Ngâm Tuyết giờ mới hiểu rõ vì sao Tô Ngâm Tuyết lại bình tĩnh như vậy khi đối mặt với công kích của Diệp Vân bọn hắn.
“Vậy chẳng phải nàng kia đã ở ngoài ngàn dặm à, thật sự là đáng giận.” Đoàn Thần Phong giận dữ hét lên.
“Thế nhưng, mặc dù không giết chết được nàng nhưng cũng xem như là đạt được mục đích, bức lui nàng ta, hiện ta chúng ta có thể toàn tâm đối phó với Chân Hỏa Phi Sư.” Nét khẩn trương trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngâm Tuyết hơi dịu đi một ít.
Diệp Vân lạnh lùng quan sát bốn phía, lông mày khẽ nhảy lên, nói: “Vậy cũng chưa chắc.”
Tiếng nói vừa thốt ra, liền nhìn thấy hai mươi sáu tên ác đồ vốn đang bảo vệ Quân Nhược Lan bên trong, xếp thành vòng tròn tương liên đột nhiên ra tay, lực lượng cuồng bạo giống như một đạo vòng xoáy, bao trùm Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương trong đó.
Diệp Vân cùng Thần Vũ Thứu Vương chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ lạ làm cho không khí nhiễu loạn, hình thành nên một cỗ hấp lực cực lớn giữ chặt bọn họ lại.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Diệp Vân đại biến.
Nếu như Quân Nhược Lan thật sự chạy xa ngàn dặm, vậy thì chắc chắn nàng không có khả năng điều khiển hai mươi sáu tên ác đồ đánh ra khốn trận như trước. Nếu không, đừng nói là nàng mà cho dù tu vi như Thi trưởng lão, cũng không cách nào ở ngoài ngàn dặm điều khiển trận pháp này. Bởi vậy có thể đoán được, Quân Nhược Lan đang ở gần bên.
Diệp Vân trước tiên giương mắt nhìn về phía Chân Hỏa Phi Sư, quả nhiên, nhìn thấy bên cạnh nó đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh, đúng là Quân Nhược Lan.
Lập tức trông thấy nàng cùng Chân Hỏa Phi Sư đồng thời phát động ra công kích, mấy trăm đạo chân hỏa từ trên trời giáng xuống, bắn về phía Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương. Mà phía sau chân hỏa, ngàn trượng Phượng Lăng hóa thành một tấm lụa màu trắng, mang theo tràn đầy sát ý, gào thét mà tới.
Khiến cho Diệp Vân khiếp sợ chính là, mấy trăm đạo chân hỏa và tấm lụa màu trắng không có ngắm chính xác vào bọn họn mà là bao bọc phạm vi khoảng mười trượng xung quanh, những tên ác đồ kia cũng bị bao phủ ở bên trong, không để cho Diệp Vân cùng Thứu Vương có khả năng trốn ra.
Sắc mặt Diệp Vân cực kỳ khó coi, trong lòng hắn rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Quân Nhược Lan. Lợi dụng bản thân làm mồi nhử để hấp dẫn Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương ra tay, sau đó nhờ Ảnh Độn Phù chạy trốn trong nháy mắt, tiếp theo lợi dụng hai mươi tên ác đồ đánh ra một đạo khốn trận, chỉ cần có thể vây khốn Diệp Vân bọn hắn trong thời gian vài hô hấp. Đồng thời, Chân Hỏa Phi Sư vừa rồi toát ra một chút muốn thối lui cũng chợt bạo phát mạnh mẽ, phối hợp với Quân Nhược Lan triển khai công kích mạnh nhất.
Đây mới là chính thức sát chiêu mà Quân Nhược Lan cùng Chân Hỏa Phi Sư liên thủ.
Hầu như Quân Nhược Lan đều tính toán tất cả mọi thứ bên trong, sát chiêu này vượt quá dự đoán của Diệp Vân và Thứu Vương, dù thế nào bọn hắn cũng không thể tưởng tượng được lại có cái bẫy thế này.
Nhưng mà, đợi đến lúc suy nghĩ cẩn thận thì đã chậm.
Trăm ngàn đạo chân hỏa cùng tấm lụa màu trắng gào thét mà tới, giống nhau đều rơi vào trong phạm vi hơn mười trượng. Trong khoảnh khắc, hỏa diễm bay lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.