* Đôi Mắt *
* Đôi Mắt *
Từ chỗ sâu bên trong Tiên Ma Chi Tâm phun ra một dòng linh khí cực kỳ thuần khiết, vốn không cần luyện hóa mà nó có thể trực tiếp chuyển hóa thành chân khí.
Trong lòng Diệp Vân vui mừng, dòng linh khí này so với lúc nãy còn dồi dào hơn. Chỉ cần hấp thu xong tất cả, chân khí trong cơ thể sẽ có thể nhanh chóng khôi phục lại khoảng bảy tám phần, sau đó sẽ điều hoà lại và chỉ trong giây lát là có thể hồi phục lại như cũ.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc hắn muốn tiếp nhận dòng linh khí này thành chân khí thì trong đầu hắn bỗng nhiên giống như sấm nổ, kim quang nhấp nháy, làm cho ý thức của hắn gần như mất đi.
"Cảnh tượng kia lại muốn xuất hiện trong giấc mộng nữa sao?" Diệp Vân mừng rỡ, mỗi một lần Kim Giáp Thần Binh hiện ra là hắn lại có được rất nhiều lợi ích, sức mạnh tăng lên, ý chí tinh thần càng trở nên kiên cường dẻo dai hơn.
Chẳng qua là hắn cũng có chút phiền não, tuy rằng thân thể và sinh lực của hắn mỗi một lần đều được tăng lên nhưng bởi vì hắn tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp nên khi thân thể và sinh lực được tăng lên cũng tương ứng với việc chân khí cũng phải tăng lên để làm cho tổng thể* có thể đạt được sự cân bằng, như thế cảnh giới mới có thể thăng lên. *tổng thể: toàn thân,...
Thế nhưng thân thể hoặc là chân khí mà càng lớn mạnh thì mức độ khó khăn khi tăng cấp lại càng cao. Có điều là một khi thăng cấp rồi thì sẽ có rất nhiều lợi ích. Mặc dù là phiền não nhưng cũng coi như là phiền não hạnh phúc.
Nhưng mà điều làm Diệp Vân thấy ngạc nhiên chính là khi kim quang nhấp nháy lại không xuất hiện hình ảnh mà hắn đã dự đoán trước đó, không có Kim Giáp Thần Binh, cũng không bị kim quang quét qua rồi sụp xuống thành đá vụn tro bụi cao sơn (núi cao) Đại Xuyên, cũng như không thấy một đôi nam nữ không biết tu vi đạt đến mức nào. Hắn chỉ thấy được một đôi mắt.
Một đôi mắt thấu suốt, ánh mắt tràn đầy vẻ ngây thơ chất phác. Hắn dường như không có cách nào để dùng lời nói mà diễn tả được vẻ hồn nhiên của đôi mắt này, nó thanh khiết (không nhiễm bụi trần), không có một chút tỳ vết nào. Đây là đôi mắt của một đứa trẻ sơ sinh vừa ra đời, nó không nhiễm một chút bụi trần của trần gian.
Ánh mắt trong suốt này giống như xuất hiện ở trong tâm trí hắn rồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn.
Diệp Vân thừ người ra, nhìn chăm chú đôi mắt này, hắn dường như đã mất đi ý thức, mất đi năng lực suy tư. Hắn chỉ cảm thấy trời đất hòa thành một thể chỉ trong nháy mắt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, chúng ta tuy hai mà một. Trời đất trở nên an lành, không có bạo ngược, không có buồn đau, toàn bộ những điều tiêu cực đều biến mất không thấy bóng dáng vào giờ khắc này nữa, cả người như đang nằm ở trong lòng mẹ, lười biếng không có một chút sức lực nào.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đôi mắt này vẫn nhìn chăm chú vào Diệp Vân như không có khái niệm về thời gian. Dường như đã qua một ngày, cũng dường như đã hơn một năm hoặc có lẽ là trăm ngàn năm.
Cuối cùng, vào lúc kim quang nhấp nháy thì đôi mắt này dần trở nên mỏng manh mờ ảo, sau cùng tan biến không dấu vết, toàn bộ quang hoa màu vàng cũng thu vào khoảng không giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Diệp Vân từ từ thanh tỉnh lại, khôi phục lại toàn bộ ý thức.
Diệp Vân bỗng nhiên phát hiện chân khí trong cơ thể đều đã khôi phục lại ngay cả khi tiêu hao gần như không còn nữa, hiện giờ lôi linh khí đến linh khí dị chủng khác cũng khôi phục như cũ, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy nó càng mạnh mẽ hơn trước.
Điều làm cho Diệp Vân cảm thấy vui mừng nhất chính là chân khí trong cơ thể và nhục thân đã đạt tới sự cân bằng tinh tế, không lâu nữa sẽ có thể trùng kích Luyện Khí Cảnh tứ trọng.
Đôi mắt đó là thứ gì mà lại có công hiệu như vậy?!
Trong lòng Diệp Vân tràn đầy cảm xúc, đôi mắt giống trẻ con kia khiến hắn khó có thể hiểu được, không những thân thể và chân khí của hắn được khôi phục mà nó còn tăng lên một chút. Trọng yếu nhất là hắn dường như cảm giác được bản thân hắn và trời đất có một mối quan hệ như có như không. Vừa rồi trong khi thân thể có cảm giác lười biếng, hắn giống như có thể cảm nhận được sự lưu chuyển của linh khí giữa trời đất, mỗi một dòng mỗi một luồng đều rất rõ ràng.
Có điều là khi loại cảm giác này dần dần biến mất, mặc dù hắn dường như cảm giác trở nên nhạy bén hơn trước đây nhưng là không cách nào cảm nhận được sự biến hóa nhỏ nhất của linh khí trời đất.
Diệp Vân cũng không thèm quan tâm tới, loại biến hóa này không phải là điều mà hắn có thể cưỡng cầu được. Nếu như chân khí đã khôi phục thì tốt rồi, tốt nhất là nên suy nghĩ chuyện làm sao để đối mặt với thử thách tiếp theo mà sơn mạch Đoan Hồn đem đến.
Diệp Vân từ từ mở mắt, một đạo tinh mang từ trong mắt lóe lên.
"Diệp Vân, ngươi đã tỉnh rồi sao?" Tô Linh ở gần Diệp Vân nhất, nàng thấy hắn mở mắt ra thì hết sức vui mừng mà nhào tới.
Diệp Vân gật đầu, đưa tay ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má mượt mà của nàng, sau đó đứng dậy.
"Diệp Vân, chân khí trong cơ thể ngươi đều đã khôi phục rồi sao?" Tô Ngâm Tuyết cầm trường kiếm Như Thủy trong tay, thấy Diệp Vân có thể đứng dậy thì gương mặt trở nên kinh ngạc.
Diệp Vân cười nói: "Đúng vậy, toàn bộ đều đã hồi phục hết."
Trên gương mặt tươi cười của Tô Ngâm Tuyết tràn đầy kinh ngạc nói: "Tại sao lại có thể như thế được? Ngươi tu luyện chưa tới một canh giờ, chân khí làm sao có thể phục hồi lại hết chứ? Ngươi đang nói đùa phải không?"
Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng từ hai phía đi tới, thấy Diệp Vân thì gương mặt cũng trở nên kinh sợ.
"Thực sự là tên tiểu tử ngươi mỗi một lần gặp là lại cho bọn ta nhiều ngạc nhiên nha, chân khí trong cơ thể đã kiệt quệ, không còn một
tí nào vậy mà lại có thể khôi phục như cũ trong thời gian chưa tới một canh giờ, thật là yêu nghiệt mà." Đoạn Thần Phong cảm giác mình đã hoàn toàn không hiểu một chút gì về Diệp Vân, tốc độ luyện hóa hấp thu linh khí như thế hơi có phần đáng sợ.
Ánh mắt Dư Minh Hồng vô cùng sùng bái, thời gian ở chung càng lâu hắn lại càng thấy Diệp Vân rất thần bí, cho dù là tốc độ tu luyện hay là cảnh giới và những thứ khác nữa, mỗi một điều đều nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Một chút kiến thức mà các người cũng không có nữa. Diệp Vân là dạng yêu nghiệt gì thì tỷ tỷ của ta không biết, chẳng lẽ các ngươi có thể biết sao?" Tô Linh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, đối với tốc độ tu luyện của Diệp Vân không có một chút kinh ngạc nào.
Tô Ngâm Tuyết lắc đầu, trong con ngươi xinh đẹp thoáng hiện lên một tia sáng kỳ dị, cặp mắt nhìn Diệp Vân nhưng lại không nói gì.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Đoạn Thần Phong kinh ngạc bước nhanh tới, lớn tiếng hỏi.
"Nếu ta đã khôi phục thực lực khôi phục thực lực thì cũng không cần lưu lại ở chỗ này quá lâu. Không ai biết được Thiên Địa hội sẽ xuất hiện trong tình huống như thế nào, vẫn là nên đi xem một chút." Diệp Vân suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
"Dù sao đi nữa thì tất cả chúng ta cũng sẽ nghe theo ngươi, ngươi nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó." Đoạn Thần Phong nhún nhún vai, lơ đễnh nói.
"Nếu đã như thế thì chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước sao?" Tô Ngâm Tuyết hỏi.
Diệp Vân không trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lát rồi xoay người nhìn ra phía xa, từ từ mở miệng: "Ta luôn cảm thấy sau khi Chân Hỏa Phi Sư rời đi, ngọn núi bị phong ấn ở phía dưới có lẽ có thứ gì đó không thể lường được, chi bằng chúng ta quay trở lại để dò xét một chút."
Mấy người Tô Ngâm Tuyết và Đoạn Thần Phong đưa mắt nhìn nhau, quay trở về nơi đó?! Ngộ nhỡ đụng phải Chân Hỏa Phi Sư thì phải làm thế nào?
Diệp Vân nhìn thấu sự lưỡng lự trong lòng bọn họ, cười nói: "Các người nên nhớ, nếu như Chân Hỏa Phi Sư đã rời đi thì tạm thời sẽ không quay lại, mà những linh thú khác cũng lập tức giải tán, nó bị phong ấn nhiều năm như thế nhất định sẽ muốn đi dò xét khắp nơi trong sơn mạch Đoạn Hồn, nó sẽ không muốn quay trở về nơi đã phong ấn bọn chúng nhiều năm như vậy. Trước mắt mà nói thì nó sẽ tuyệt đối sẽ không trở lại. Vả lại chỉ cần Chân Hỏa Phi Sư không có ở đây thì những linh thú khác căn bản không còn cách nào làm hại được chúng ta."
"Lời ngươi nói cũng có lý." Tô Ngâm Tuyết gật đầu, nàng lớn tuổi nhất, chuyện từng trải cũng không ít, lời này của Diệp Vân đích thực là có lý.
"Nhưng mà cho dù Chân Hỏa Phi Sư không có ở đây thì trên đường chúng ta quay trở lại nếu gặp phải hàng loạt linh thú khác cũng là phiền phức đó nha." Dư Minh Hồng khẽ nhíu mày, lòng có chút lo ngại.
Diệp Vân cười nói: "Dư sư đệ quá lo lắng rồi, thứ nhất là sẽ không có khả năng một đám linh thú cùng quanh quẩn một chỗ với nhau, trừ phi dưới chân núi có thứ gì đó thu hút bọn chúng. Nhưng nếu như thế thì Chân Hỏa Phi Sư sẽ không trực tiếp rời đi, những linh thú kia cũng sẽ không làm chim thú tán. Tin ta đi, không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Ngươi nói như thế nào thì cứ làm như vậy." Đoạn Thần Phong cũng không phải để ý đến chuyện quay trở lại, hắn nhún vai nhất phó, dáng vẻ không có vấn đề gì.
Tô Linh càng không có ý kiến, nàng có một cảm giác tin tưởng và kính trọng mù quáng vào Diệp Vân, chỉ cần có Diệp Vân ở bên cạnh thì nàng lập tức có cảm giác an toàn.
"Được rồi, nếu mọi người không có ý kiến thì chúng ta sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Lần này tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn không phải chỉ có một mình chúng ta, có lẽ những tiểu đội khác cũng sẽ có người nghĩ như vậy, lỡ như thật sự có bảo vật gì bị bọn họ đoạt trước một bước vậy thì thật là đáng tiếc." Diệp Vân xoay người nắm tay của Tô Linh rồi phóng đi mất.
Đám người Tô Ngâm Tuyết theo sát ở phía sau, giờ khắc này không cần phải che giấu bóng dáng nữa, toàn lực phát huy khả năng.
Thi triển toàn lực đến một nơi trong phạm vi một trăm dặm đối với đám người Diệp Vân mà nói thì không có gì khó khăn, chỉ cần trong tích tắc là có thể đến nơi. Chỉ có điều là lo lắng cho tốc độ của Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng chênh lệch khá xa với hai người Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết nên trăm dặm cũng hao tốn một khoảng thời gian là một nén nhang.
Quang cảnh trước mắt tan hoang, cả ngọn núi hoàn toàn sụp lún, những viên đá nằm ngổn ngang bốn phía tạo thành một vòng tròn, trong vòng là một hố sâu to lớn.
Diệp Vân dừng lại trước hố sâu có đường kính mấy trăm trượng, đưa mắt quan sát, hẳn là sâu không thấy đáy.
Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Tuy rằng hắn nghĩ dưới lòng đất chính là nơi phong ấn Chân Hỏa Phi Sư cho nên chắc chắn là sẽ rất khổng lồ, nói cho cùng thì mấy ngàn linh thú mạnh nhất đều tề tụ ở đây nên sẽ không quá nhỏ.
Thế nhưng hắn không thể nào nghĩ tới việc cái hố sâu này lại sâu không thấy đáy, mà hố sâu thạch bích này đặc biệt nhẵn bóng, lớp trên của nó đừng nói là thực vật hoặc là những thứ khác, ngay cả một chút dấu vết cũng không có, toàn bộ bốn vách tường của hố sâu đều bóng loáng như ngọc, không có bất kỳ thứ gì có thể bám trụ được ở chỗ này.
Bởi vì hố sâu không thể nhìn thấy đáy cho nên đám người Diệp Vân cũng không dám tùy tiện xuống dưới, ai biết phía dưới sẽ có những mối nguy hiểm nào đang chờ sẵn chứ!
"Làm sao bây giờ?" Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết nheo lại, thấp giọng hỏi.
Diệp Vân lắc đầu, vừa muốn nói thì đột nhiên chân mày hắn cau lại, thấp giọng nói: "Có người đến, chúng ta trốn đi." Dứt lời, hắn kéo Tô Linh đi, thân hình lóe lên ẩn núp sau một đống đá vụn.
Năm người vừa lẩn đi thì phía đối diện lớp đá vụn hố sâu lộ ra vài đầu người.
"Đó là người của Lãm Nguyệt Phong." Tô Ngâm Tuyết thấp giọng nói.
Nàng vừa dứt lời, phía bên kia lại xuất hiện thêm vài bóng người, người dẫn đầu lại bất ngờ là Mộ Dung Vô Ngân. Mà cùng ở phía đối diện với bọn họ, một nữ tử thân hình thướt tha, váy dài lay động đáp xuống trên đống đá vụn, không để ý tới thân phận của mình có bị người khác phát hiện hay không.
"Quân Nhược Lan."
Diệp Vân quan sát thấy thân ảnh ngoài mấy trăm trượng kia chính là người trước đây cùng tham gia khảo hạch với hắn, Quân Nhược
Lan. Lúc đó tu vi của nàng cao hơn mọi người rất nhiều, dáng người dừng lại trên vách đá cao nghìn trượng, đến bây giờ nó vẫn còn in sâu trong đầu của Diệp Vân.
"Xem ra người đã đến đông đủ rồi!"
Bỗng ở phía xa Mộ Dung Vô Ngân nhảy lên đống đá vụn, tầm mắt từ từ quét qua mọi người rồi lạnh nhạt nói.