* Thần Đan *
* Thần Đan *
"Vô Ngân sư huy nh, các ngươi chuẩn bị chặt đứt cánh tay trái hay là tay phải đây?" trong tiếng nói của Diệp Vân mang theo sự cười nhạo, mỉa mai, châm chọc.
Thân hình Mộ Dung Vô Ngân dừng lại, trên mặt giăng đầy sương lạnh, một kiếm của Diệp Vân làm y bị thương, may mắn là y có đan dược thần diệu mới có thể đem thương thế đè ép xuống, y liền muốn xoay người rời đi, thế nhưng khi nghe Diệp Vân nói như thế, phẫn nộ trong lòng đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Mộ Dung Vô Ngân là nhân vật bậc nào, thuở nhỏ đã là tâm điểm chú ý của mọi người, như quần tinh ủng nguyệt, con đường tu luyện tiến triển cực nhanh, hầu như không có bình cảnh. Lúc trước khi còn ở Luyện Khí Cảnh, ở từng cảnh giới y đều nhiều lần rèn luyện, bảo đảm đã đạt tới đỉnh phong, không có khả năng còn có nửa điểm trì trệ thì mới đột phá. Mặc dù là huynh trưởng của y Mộ Dung Vô Tình, đối với thiên phú tu luyện của cái đệ đệ cũng là cực kỳ ca ngợi, đã từng khen ngợi quá mức là thiên phú của Mộ Dung Vô Ngân còn hơn cả hắn.
Nhân vật như Mộ Dung Vô Ngân lúc nãy đã bị Diệp Vân nói lời này chế ngạo, nếu như chẳng qua là lời nói chế nhạo thì thôi cũng không có gì đáng bàn, thế nhưng vừa rồi Diệp Vân chỉ là tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng, chẳng những chặn đứng thần thông đóng băng của y, mà còn thi triển ra một thức đạt đến mức tận cùng của kiếm pháp đâm y bị thương. Khi nghe được lời của Diệp Vân như thế, Mộ Dung Vô Ngân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Diệp Vân, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình nhất định thắng?" Lời nói của Mộ Dung Vô Ngân lạnh như băng, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch, thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố.
"Như thế nào, thua không dám nhận sao? Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo đã nói, muốn lấy đi bắp đùi của chúng ta hay cánh tay đấy sao?" Không đợi Diệp Vân trả lời, thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên trong không trung.
"Không sai, vừa rồi các ngươi kiêu ngạo như vậy, bây giờ là đều biến thành con rùa đen rúc đầu sao?" Tô Linh không hề giữ phong phạm thục nữ, hai tay chống lên bờ eo thon bé bỏng.
"Hai người các ngươi muốn tìm chết ?" Mộ Dung Vô Ngân lông mày chau lên, trong mắt hiện lên sát ý.
"Mộ Dung Vô Ngân, ngươi thật sự nghĩ ngươi là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông sao? Đến thời lúc này mà còn khoác lác, thật sự là không biết xấu hổ." Tô Linh hừ một tiếng, không sợ chút nào nói.
"Linh Nhi sư muội, cái này muội không biết rồi, muội muốn thấy bọn khoác lác sao? Bọn hắn có thể đem miệng của bọn hắn môi trên đụng trời, miệng môi dưới đụng đất." Đoàn Thần Phong cười ha ha hai tiếng rồi nói.
Tô Linh tò mò hỏi: "Cái mặt đó của bọn khoác lác ở nơi nào vậy?"
Đoàn Thần Phong cười ha ha, nói: "Môi trên đụng phải trời, môi dưới đụng phải đất đương nhiên không biết tăng thể diện, cũng không biết xấu hổ."
Tô Linh cười ha ha, phía sau nàng Dư Minh Hồng cùng tô Ngâm Tuyết cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Như Triều sắc mặt hai người trắng bệch, âm trầm gần, sát ý trong mắt phát ra càng ngưng thực, tinh mang lập loè.
Trong mắt Diệp Vân, một đạo lôi quang hiện lên, nháy mặt vượt qua khoảng cách mười trượng, đem đám người Tô Linh che lại ở phía sau.
"Vô Ngân sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn động thủ sao?" Diệp Vân khẽ cười nói.
Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn, lồng ngực phập phồng, hơn nửa ngày sau, hừ lạnh nói: "Hôm nay coi như các ngươi thắng, ngày khác gặp nhau, lại phân cao thấp."
Diệp Vân mỉm cười nói: "Vô Ngân sư huynh ngươi vừa rồi không phải nói như vậy, không phải ngươi nói chỉ cần ta tiếp được công kích của ngươi, liền thối lui, ân oán ngày xưa xóa bỏ, mọi người không ai đụng chạm ai, tuyệt không không can thiệp vào sao?" Mộ Dung Vô Ngân hừ một tiếng, không nói gì.
"Đúng vậy, Vô Ngân sư huynh đã nói như thế, nhưng mà ngươi nói rồi mà lại làm càn, dám làm bị thương Vô Ngân sư huynh, đổ ước lúc trước tự nhiên không tính, ngày sau gặp nhau, các ngươi tự cầu phúc cho mình." Giang Như Triều tiếp lời nói, lời nói tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân càng âm trầm, y lạnh lùng nhìn Giang Như Triều một, rồi ạnh mẽ xoay người, chỉ thấy một con chim lớn lăng không hiện ra, chở y bay vút về phía xa, ngay lập tức đã không còn thấy nữa.
Bốn người Giang Như Triều khẽ giật mình, liên tục xoay người chạy đi như điên, hoá thành bốn tàn ảnh biến mất khỏi tầm mắt của đám người Diệp Vân.
"Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy." thanh âm Đoàn Thần Phong giống như tiếng sấm rền nổ vang, âm thanh chấn động khắp nơi.
"Được rồi, để cho bọn họ đi đi." Diệp Vân kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đến lúc nào rồi, tiểu tử ngươi lại có thể có loại lòng dạ đàn bà này, hiện tại đem bọn chúng thả đi, ngày sau có thể sẽ có đại phiền toái. Nơi này là Đoạn Hồn Sơn mạch, dù cho chúng ta đem bọn chúng giết chết, đám gia hỏa Thiên Thần Phong kia cũng không thể nói gì hơn." Đoàn Thần Phong rất bất mãn, nhìn Diệp Vân với vẻ mặt khó hiểu.
"Đúng vậy, Diệp Vân ngươi tại sao phải thả bọn họ đi?" Tô Linh cũng là khó hiểu, đi đến Diệp Vân bên cạnh, đưa tay kéo cánh tay của hắn lại.
Oa!
miệng Diệp Vân phun ra một ngụm máu tươi.
"Diệp Vân ngươi làm sao vậy?" Tô Linh cùng Đoàn Thần Phong trăm miệng một lời hô lên. Diệp Vân lắc đầu, nói: "Không có việc gì, vừa rồi thi triển một kiếm kia tiêu hao quá lớn, mà phòng ngự Mộ Dung Vô Ngân có một cỗ phản lực mạnh mẽ, làm ta bị thương một chút, ta nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."
"Trách không được vừa rồi ngươi để cho bọn họ đi, nguyên lai là bị thương." Đoàn Thần Phong lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, nguyên bản cảm thấy mình là kẻ hiểu rõ Diệp Vân nhất, quả quyết hắn sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Vô Ngân như vậy.
"Cũng không hẳn là vì bị thương." Diệp Vân lắc lắc đầu nói.
"Mộ Dung Vô Ngân nếu như dám lưu ở nơi đây sau khi đã bị thương mà không lập tức rời đi, như vậy tất nhiên y có hậu chiêu tuyệt học để bảo vệ tính mạng hoặc là dốc sức liều mạng đánh cược một lần. Mà Diệp Vân cũng bị thương, nếu như lúc này liều chết cùng bọn họ, dù cho chúng ta có thể chém giết hết bọn chúng, nhưng mà ai có thể cam đoan tất cả mọi người chúng ta có thể còn sống? Cho nên Diệp Vân lựa chọn để cho bọn họ ly khai." thanh âm Tô Ngâm Tuyết nhàn nhạt vang lên, thanh âm êm diệu dễ nghe.
Diệp Vân gật gật đầu, hắn vừa rồi thi triển Thiên Sinh Nhất Kiếm, tiêu hao thật lớn, lại bị phản kích từ cái khay ngọc của Mộ Dung Vô Ngân, lục phủ ngũ tạng lúc này kịch liệt đau nhức, chân khí có chút tán loạn. Hắn có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tô Ngâm Tuyết, không thể tưởng được cô bé này thoáng một phát là có thể đem sự tình nhìn như thế thông thấu rõ ràng, quả nhiên là thông minh hơn người, cùng so sánh với nàng, Tô Linh ngược lại phải kém nàng một chút"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Đoàn Thần Phong nhíu mày, gật gật đầu lại hỏi tiếp.
"Đoàn Thần Phong ngươi là một gia hỏa ngu xuẩn, việc cấp bách hiện tại đương nhiên là giúp đỡ Diệp Vân chữa thương, đợi thương thế của hắn khôi phục, dù sao cũng phải ở chỗ này nhiều ngày, ngươi gấp cái gì." Tô Linh hừ một tiếng, trừng mắt với Đoàn Thần Phong.
"Không sai, hiện tại quan trọng nhất chính là chữa thương." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu, bàn tay trắng nõn mở ra, một hạt đan dược màu da cam xuất hiện ở chính giữa lòng bàn tay, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan?" Tô Linh sững sờ, không khỏi kinh hô.
"Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan là cái gì?" Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng cùng lên tiếng hỏi.
"À, cái này chính là Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan, là thánh dược cực kỳ hiếm thấy dùng để chữa thương, được xưng có thể tạo ra da thịt từ xương trắng, trùng sinh thần hồn, chỉ cần ngươi chưa có chết, thì có thể giữ được tính mạng cho ngươi." Tô Linh trong mắt tràn đầy kinh ngạc nói.
Diệp Vân nhíu mày, lắc lắc đầu nói: " Đan dược trân quý như thế, lại cực kỳ hiếm thấy, đừng nên lãng phí, thương thế của ta không có trở ngại, không bao lâu liền có thể khôi phục."
Trong Lôi Âm Hóa Long Giới của Diệp Vân cũng có không ít thánh dược chữa thương, bất quá không có loại đan dược màu da cam này, Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan đúng là mới nghe lần đầu. Nếu quả thật như Tô Linh nói nó có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinh da, mà dùng để trị liệu thương thế bây giờ, thật là có chút lãng phí.
"Nếu như ngươi có những đan dược khác có thể nhanh chữa thương thì cũng có thể lấy ra." Tô Ngâm Tuyết gật gật đầu nói, sau đó đem Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan nhét vào bàn tay Diệp Vân nói tiếp: "Viên Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan này ngươi trước tiên thu lại, ngươi là người có tu vi cao nhất trong đội ngũ của chúng ta, sau này gặp nguy hiểm tất nhiên ngươi là người gánh chịu nhiều nhất, có viên đan dược kia coi như là nhiều hơn nửa cái mạng."
Diệp Vân cảm thụ được sự ôn nhu của Tô Ngâm Tuyết, nhìn khoả đan dược trong lòng bàn tay, nhẹ gật đầu.
Hắn không phải loại người sĩ diện, tự trách nhiệm hiện tại của mình, khoả Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan đúng như Tô Ngâm Tuyết nói, rất có thể chính giúp mình thêm nửa cái mạng.
Diệp Vân đem Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan thu vào Lôi Âm Hóa Long Giới, sau đó lấy ra một bình ngọc màu mỡ dê, đổ ra một viên dược hoàn màu xanh, sau đó nhét vào trong miệng.
Dược hoàn sau khi vào miệng hoá thành một đạo thanh lưu theo yết hầu chậm rãi chảy xuống, trong chớp mắt Diệp Vân liền cảm thấy trong đầu mình là một mảnh thanh minh, chân khí trong cơ thể có chút tán loạn rất nhanh liền được áp chế lại.
Chân khí tự nhiên vận chuyển lên, lục phủ ngũ tạng thương thế bắt đầu được chữa trị một chút.
Diệp Vân nhắm hai mắt, một lát sau liền tiến nhập vào cảnh giới vong ngã, chân khí vận hành, thương thế bắt đầu khôi phục.
Ước chừng hơn hai canh giờ, Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt hắn phơn phớt hồng nhuận, chân khí trong cơ thể phát động, không còn một chút nào là bị thương.
"Diệp Vân ngươi khoẻ rồi sao?" Tô Linh một mực đứng bên cạnh, thấy Diệp Vân mở mắt ra, hưng phấn hỏi.
Diệp Vân ngồi xổm đưa tay xoa lên đầu Tô Linh ở bên cạnh hắn, gật đầu nói: "Không sao rồi."
"Diệp Vân, vừa rồi ngươi phục dụng viên kia đan dược kia, có phải là Thần đan?" trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Tô Ngâm Tuyết mang theo một tia chờ mong, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức nhẹ gật đầu, nói: “Chắc là vậy, ta chỉ biết nó gọi là Thanh Vận Đan, cũng không biết có phải là Thần đan mà ngươi nói không, hặc hặc."
Tô Ngâm Tuyết cười nói: "Đúng là nó rồi, xem ra trong Hoa Vận Bí Tàng bảo tàng trân quý nhất đã bị ngươi đạt được, cho tới bây giờ mọi người còn tưởng rằng cái kia bảo tàng kia không biết bị ai cướp đi đây."
Diệp Vân cười hai tiếng hắc hắc, nói:” Ngươi làm sao biết được?"
"Thanh Vận Thần đan chính là thánh dược chữa thương độc môn của Hoa Vận Kim Đan Cảnh tu sĩ, tuy hiệu quả so với Hạnh Hoàng Vũ Hóa Đan còn kém không ít, nhưng mà đối với nội thương bình thường, nó cực kỳ thần diệu trong trị liệu. Đan dược này tự nhiên cực kỳ trân quý, trong lọ vừa rồi của ngươi chỉ sợ cũng có vài chục hạt là ít, nế có thể có được nhiều như thế, chắc hẳn những thứ khác bảo vật cũng đã rơi vào trong túi của ngươi rồi." Tô Ngâm Tuyết mỉm cười, nhỏ giọng nói , tiếng Diệp Vân kêu thảm thiết quanh quẩn khắp nơi, kéo dài không tiêu tan.
Đoàn Thần Phong cùng Tô Linh hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.
"Có phải thật vậy hay không?" Tô Linh nhìn hắn, hung dữ hỏi.
"Không sai, tiểu tử ngươi nhanh giao bảo vật ra cho bọn ta, đến cùng vẫn gạt bọn ta?" Đoàn Thần Phong gật đầu liên tục, làm ra vẻ hung ác.
Diệp Vân trừng mắt với hai người bọn họ, nói: "Không thể tin được ta hành sự chu đáo như vậy lại bị Tô Ngâm Tuyết sư tỷ nhìn thấu.” "Tiểu tử ngươi vậy mà dám gạt chúng ta, cần phải bị ăn đòn a." Đoàn Thần Phong vung vẩy tay, liền nhào tới Diệp Vân.
Tô Linh ở bên cạnh Diệp Vân, nhéo hông hắn một cái, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
"Các ngươi muốn làm gì? Bớt giận một chút được không, cùng lắm ta chia mỗi người một viên."
* THẾ GIỚI TIÊN HIỆP *
* THẾ GIỚI TIÊN HIỆP *
Vô Tội www.dtv-ebook.com