* Linh Thú Cao Trăm Trượng *
* Linh Thú Cao Trăm Trượng *
Đúng như những gì Diệp Vân đã đoán, mãi tới trước khi trời tối bọn hắn cũng không gặp được bất kì Linh Thú cùng ác đồ nào, chớ nói chi là những thành viên tổ đội khác.
Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời, bị bầu trời đen kịt bao phủ, những ngôi sao mờ ảo trên không trung lập lòe mang đến thứ ánh sáng cực kỳ mờ ảo.
Trong bầu trời đêm không có ánh trăng soi sáng của Đoạn hồn sơn mạch, hay ít nhất là hiện tại bọn Diệp Vân không nhìn thấy ánh trăng. Chỉ có vẻn vẹn mấy ngôi sao kia có chăng sẽ mãi ở đó vĩnh viễn đều tại vị trí kia.
Trong lòng Diệp Vân hiểu rõ ràng, bởi vì đây là Đoạn Hồn sơn mạch nên bầu trời kia cũng không chân chính là bầu trời, mà là dùng đại thần thông sáng lập ra một phiến không gian, trong đó hết thảy mọi thứ đều là giả dối, hết thảy đều dùng không gian pháp trận bố trí mà thành, chỉ là với tu vi của bọn Diệp Vân căn bản không cách nào tiếp xúc tới hạch tâm của không gian pháp trận, cũng không cách nào hiểu cơ chế vận hành một cách tỏ tường.
Đừng nói gì bọn hắn, ngay cả Tô Hạo đã là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ cũng không cách nào hiểu rõ phương thức vận hành của Đoạn Hồn sơn mạch, bọn hắn có thể dựa vào thực lực hơn người, nhưng cũng không cách nào đem trận pháp phá giải được. Người bố trí ra Đoạn Hồn sơn mạch này là một tồn tại thần kỳ tu sĩ, thực lực tất nhiên là đã đạt tới Kim Đan Cảnh, thậm chí Diệp Vân mơ hồ có một loại trực giác, đó là Đoạn Hồn sơn mạch này là một cấp bậc không gian khác, có lẽ chỉ Kim Đan Cảnh Đại tu sĩ thôi thì cũng không đủ để dễ dàng bố trí được, có lẽ ngàn năm trước đã có cường giả phá đan sinh anh Nguyên Anh Cảnh tồn tại, bố trí ra Đoạn Hồn sơn mạch thần kỳ này.
"Diệp Vân, tới phiên ngươi tu luyện." Đúng hai canh giờ sau, đôi mắt đẹp của Tô Ngân Tuyết khẽ mở, tiếng nói nhu hòa của nàng vang lên.
Diệp Vân cũng không sĩ diện hão, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dưới lớp mạng che mặt, gật gật đầu, sau đó ngồi trên mặt đất khép hờ hai mắt, chân khí trong người lập tức vận chuyển.
Tuy nói hai canh giờ đối với tu sĩ nếu nói là giống như trôi qua trong nháy mắt để hình dung cũng không đủ, nhưng mà hai canh giờ này Diệp Vân cũng không đơn giản chỉ là canh gác và cảnh giới, mà còn toàn lực quan sát đo đạt lấy từng tấc đất, nhìn chằm chằm vào bầu trời Đoạn Hồn sơn mạch đang chậm rãi chuyển tối, biến hóa, xem có tình huống khác thường nào có thể phát sinh hay không.
Trong lòng hắn, nguy hiểm lớn nhất không phải đến từ Linh Thú hay là những người khác, mà là chính bản thân Đoạn Hồn sơn mạch này. Nhưng mà trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc, nếu như bản thân Đoạn Hồn sơn mạch này thật có nguy hiểm lớn, thì những người kia bị lưu lạc, dẫn dụ đến cùng hung cực ác thì làm sao có thể sống sót ở nơi đây? Nếu như bọn hắn không sống sót, thì trong Đoạn Hồn sơn mạch này vì cái gì mà vẫn cứ nghe đồn về bọn họ? Nếu như bọn họ có thể sống sót trong một hoàn cảnh hung hiểm như thế thì thực lực chân chính của bọn họ sẽ đạt tới trình độ nào đây?
Hai canh giờ cảnh giới, Diệp Vân vẫn một mực quan sát và suy nghĩ, hao tốn lượng lớn tinh lực, mặc dù linh hồn hắn cường đại, nhưng tới khi nghe Tô Ngâm Tuyết thay thế, thư giãn xuống một khắc này, không khỏi cảm thấy mệt mỏi một hồi.
Diệp Vân hơi hơi giương đôi mắt nhìn thoáng qua bóng lưng của cô bé, dáng vẻ thướt tha mềm mại của mỹ nhân lẳng lặng đứng trong gió, gió nhẹ thổi qua váy áo trắng noãn, bồng bềnh như tiên.
Khóe miệng hắn lộ ra vẻ mỉm cười, lần nữa nhắm hai mắt. chân khí triệt để vận hành, lập tức tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, tinh thần ý chí đã mệt nhọc nhanh chóng được khôi phục.
Diệp Vân cũng không biết là mình đã nghỉ ngơi bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ, cũng có thể là mấy canh giờ, đột nhiên một tiếng kinh hô đưa hắn từ trạng thái tu hành bừng tỉnh.
"Các ngươi hãy nhanh nhanh tỉnh lại hết đi, nhìn xem trên đỉnh núi kia xuất hiện cái gì."Âm thanh trẻ trung mang theo một tia khiếp sợ, như sấm nổ bên tai bốn người còn lại.
Đám Diệp Vân từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại, chỉ thấy Dư Minh Hồng đứng trước một núi đá khoảng chừng mười trượng, tay phải chỉ vào phía trước hơi run rẩy, trong tiếng nói tràn đầy khiếp sợ.
Diệp Vân phản ứng thần tốc, thân hình hắn nhanh chóng lướt tới bên cạnh Dư Minh Hồng, nhìn theo ngón tay của Dư Minh Hồng, chỉ thấy xa xa ước chừng hai mươi trượng bên ngoài đỉnh núi, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ. Thân ảnh kia lớn không thể tưởng, quả thực là cao trăm trượng. Rất rõ ràng, đây không phải là một khối núi đá, mà cũng không phải là một thân đại thụ, tứ chi nó hoàn chỉnh, đầu lâu cực lớn, nó chính là một sinh vật.
Trong lòng Diệp Vân tràn đầy chấn động, một sinh vật thân cao trăm trượng là cái gì? Linh Thú? Linh Thú cấp bậc gì?
Đám người Tô Ngâm Tuyết lập tức xuất hiện bên cạnh hai người, khi thấy thân ảnh đỉnh núi cực lớn toàn bộ không khỏi có chút sửng sốt.
"Làm sao có thể? Ta từ trong ghi chép trong sách cổ chưa bao giờ nghe qua có người đã từng gặp Linh Thú cao trăm trượng, cho dù là Linh Thú có hình thể lớn nhất cũng chưa bằng, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi bốn mươi trượng mà thôi, mà quái vật như quả núi kia hiển nhiên đã vượt qua trăm trượng." Trong năm người thì Tô ngâm Tuyết hiển nhiên là đệ tử có kiến thức uyên bác nhất, đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, ánh mắt tràn đầy nổi khiếp sợ cùng kinh ngạc.
" Quái thú kia tứ chi chạm đất, cái đầu cực lớn ngẩng lên cao cao, các ngươi xem cái miệng của nó mở rộng tựa như đang thôn phệ thứ gì đó từ bầu trời." Dư Minh Hồng là người đầu tiên phát hiện, hắn đã nhìn nửa ngày, lúc này đám đông mới chợt bừng tỉnh.
" Là tu hành Thôn Thiên Hấp Tinh sao?" Tô Linh chau mày, mắt hiện lên một tia hiếu kỳ.
"Thôn Thiên Hấp Tinh? Thôn phệ thiên địa linh khí, hấp thu Tinh Thần Chi Lực sao? Là phương pháp tu luyện của Linh Thú sao ?" Diệp Vân kịp phản ứng, gấp giọng hỏi.
"Có thể ta chưa từng nghe qua, nhưng rõ ràng là đầu Linh Thú kia có thể thôn phệ thiên địa Linh Khí, hấp thu Tinh Thần Chi Lực cho mình dùng. Điều này cũng không khỏi có chút quá khó tin, dù cho chúng ta tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh, cũng chỉ là hấp thu thiên địa Linh Khí, bố trí pháp trận miễn cưỡng lợi dụng Tinh Thần Chi Lực tiến hành chuyển hóa Linh Khí tiến hành tu luyện. Lại nói một đầu Linh Thú mà có thể làm được, với trình độ đó ta tuyệt đối không tin." Trán Tô Ngâm Tuyết khẽ lay động, hiển nhiên là nàng không tin là có sinh vật như vậy tồn tại.
"Tiểu tử này giống như đang chính thức tu luyện, nó cũng không có cử động, chúng ta không nên đi trêu chọc nó, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến." Đoàn Thần Phong nói với một cách nghiêm túc đứng đắn hiếm thấy.
"Đúng vậy, Đoàn sư huynh nói không sai, chúng ta trước quan sát đánh giá một phen, nếu quả thật hình thể đạt tới kích thước thật lớn như thế, lại có thể thôn phệ thiên địa linh khí, hấp thu Tinh Thần Chi Lực mà nói, Linh Thú tuyệt đối không phải là loại mà chúng ta có thể dễ dàng trêu chọc, trước nhìn kỹ hẵng nói." Diệp Vân gật gật đầu, tuy rằng cảnh giới của hắn chỉ là Luyện Khí Cảnh đệ nhị trọng, nhưng linh hồn lực của hắn nếu so sánh với đệ tử Trúc Cơ Cảnh sơ kì bình thường thì cường đại hơn, hắn nhạy cảm phát giác được nếu đầu Linh Thú cực lớn này thật sự tồn tại như trong lời nói, như thế thì cho dù năm người bọn hắn liên thủ lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.
Tô Ngâm Tuyết không phản đối, hiển nhiên ba người khác lại càng không có ý kiến. Năm người từ núi đá núi nhảy xuống, tiếp đó chỉ thò mỗi cái đầu ra, trốn ở sau núi đá rất xa quan sát.
Hai mươi dặm bên ngoài ngọn núi cũng chỉ cao chừng năm sáu trăm trượng, từ nơi đám người Diệp Vân đang đứng nhìn sang, thì nó đã là một dãi núi hùng vĩ và đẹp đẽ, thế nhưng trên đỉnh núi lớn như thế rõ ràng lại xuất hiện một đầu Linh Thú cao trăm trượng, điều này như thế nào mà không làm dâng lên nỗi kính sợ trong lòng cho được.
Linh Thú cực lớn kia vẫn như cũ, tứ chi chạm đất, đầu ngẩng lên đối diện với bầu trời đêm, khẽ tương khẽ hợp, mà nó cũng không có một mực bảo trì vị trí và tư thế giống như vậy mãi, cứ nửa canh giờ thì sẽ thoáng biến đổi vị trí một lần, sau đó tiếp tục hấp thu thiên địa Linh Khí và Tinh Thần Chi Lực.
Thời gian dần trôi qua, đám người Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, theo đó mỗi lần cái miệng cực lớn của Linh Thú đóng mở, một đạo ánh sáng yếu màu lam nhạt từ hư không xuất hiện, nhưng sau khi ngưng tụ thành một đoàn thì cứ HƯU... U... U một phát thoáng qua chui vào trong miệng Cự thú.
Linh Thú khổng lồ cắn nuốt tám đạo quang mang, thân thể nó tựa hồ có thêm một ít biến hóa, thân thể đen kìn kịt kia rõ ràng đã trở nên có chút trong suốt, mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng không đủ để nhìn thấu bên trong cơ thể nó.
Phải biết thực lực của đám người Diệp Vân cực kì cường hãn, cho dù là dưới ánh sao yếu ớt nơi Đoạn Hồn sơn mạch này hầu như chỉ là một mảnh đen kịt, nhưng dưới con mắt của bọn hắn thì gần như có thể đem phạm vi hai mươi dặm quanh đỉnh núi quan sát rõ ràng.
Thế nhưng lúc này đây, trong năm người không có ai có thể nhìn rõ thân thể Cự thú, ánh mắt vừa chạm đến cái mơ hồ trong suốt kia liền bị một đạo lực phảng phất một lực lượng thần kỳ đánh tan, vì vậy mà bọn người Diệp Vân càng thấy Linh thú này trở nên mơ hồ hơn, căn bản không thấy rõ lắm.
Dường như xung quanh thân thể Cự thú tồn tại một vòng không gian kì dị bảo hộ, đem tất cả mọi ánh mắt dòm ngó di chuyển, vặn vẹo, và đánh tan khiến cho đám người Diệp Vân phát hiện, thân thể Cự thú phát ra bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ.
Thời gian dần trôi, trên bầu trời nơi phương đông lộ ra những khoảng màu sáng bạc, hào quang ửng đỏ từ nơi chân trời phía xa ánh lên, từng chút từng chút đem bóng tối đêm đen xua tan đi, nhường lại cho những tia nắng ban mai đang cố chiếu rọi trên mặt đất.
Rốt cuộc, tia nắng ban mai đầu tiên từ nơi chân trời ánh lên, theo sau nó là từng vầng sáng xuất hiện, nhanh chóng quét tới xua tan bóng đêm đen kịt, thời gian dần trôi trời đất dần sáng lên.
Đám Diệp Vân cảm thấy rốt cuộc cũng có thể mượn nhờ những tia nắng ban mai để nhìn Cự thú một chút, nhưng ngay khi bọn hắn mượn ánh sáng của tia nắng ban mai nhìn về phía đỉnh núi, rồi kinh ngạc phát hiện Linh Thú cao trăm trượng kia không biết đã biến mất tự bao giờ, tựa như nó từ hư không mà đến, phảng phất từ trước đến giờ chưa từng tồn tại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cả đám Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình.
Nếu như nói là do mắt của một người có vấn đề hay là không tập trung chú ý nhìn về nơi đó...,, như vậy chẳng phải cả năm người bọn họ đều như vậy sao, hiển nhiên điều này là không thể nào.
Nhưng mà con Linh Thú trăm trượng đứng trên đỉnh núi kia cứ như vậy mà biến mất, ngay cả chấn động trong không khí cũng không có lấy một tia, cứ như ngay trong không khí mà tiêu tán vào hư vô.
"Các ngươi cảm thấy tiểu tử này là một tồn tại chân thật hay cũng chỉ là một hư ảnh?" Diệp Vân chau mày, hắn không biết phải giải thích như thế nào về con Linh thú cao trăm trượng này.
"Ai biết được, cách xa nhau hơn mười dặm, thấy không rõ lắm." Đoàn Thần Phong nhún nhún vai, theo tu vi tăng lên, bản tính của hắn cũng triệt để bộc lộ ra, đối với những việc này, rõ ràng hắn cũng không phải để trong lòng qua nhiều.
"Nếu như nói đây là một đầu Linh Thú, thì ta nghĩ căn bản không phải chúng ta có thể ngăn cản." Dư Minh Hồng trên mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.
"Trên người tiểu tử kia khẳng định có tồn tại Không Gian Pháp Tắc, căn bản ta không thấy rõ nó cho lắm." Tô Linh bỉu môi, từ nhỏ nàng đã tiếp xuacs với Không Gian Pháp Tắc, đối với những chấn động không gian cũng có những lĩnh ngộ của chính mình.
"Thật sự, ta có thể đủ cảm nhận được trên người nó phát ra uy áp, mặc dù cách xa nhau hai mươi dặm, cũng có thể để cho ta tim đập nhanh." Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhàng thở phào một cái, giọng nói nhu hòa nhưng lại mang theo một tia ngưng trọng vô cùng.
Diệp Vân gật đầu, trong năm người chỉ có mình Tô Ngâm Tuyết đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Cảnh, và cũng chỉ có nàng có thể trực tiếp cảm thụ uy áp tồn tại, nếu như nàng đã nói thế thì chắc là không sai rồi.
Linh Thú cao trăm trượng, thứ ấn tượng nhất xuất hiện tại Đoạn Hồn sơnmạch bày ra, thì đã khủng bố như thế sao?