Trong bí cảnh, tu giả thủ hạ bẩm báo.
“Có một cánh yêu quân đã đóng tại núi Vô Không, bọn chúng phòng bị nghiêm ngặt,
người của ta không dám tới gần.”
Phó Phong gật đầu: “Đừng kinh động bọn chúng, quan sát thật kỹ. Nếu chúng có dị
động gì, tùy thời bẩm báo lại.”
“Rõ!”
Phó Phong lại nói tỷ mỷ một số vấn đề rồi mới cho tên tu giả này lui ra ngoài.
Tu giả vừa rời khỏi doanh trướng, hai bóng người bỗng xuất hiện trong đó, Phó
Phong dường như cũng không ngạc nhiên.
“Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?” Quỷ Phong giọng khàn khàn hỏi. Thường Hoành
đứng bên sắc mặt hờ hững, tựa hồ không quan tâm.
“Ha ha, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.” Phó Phong cười cười.
Thường Hoành không chút hứng thú với chuyện này , nhìn chằm chằm vào Phó
Phong: “Đưa nửa bộ pháp quyết kia cho ta.”
Phó Phong sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Quỷ Phong thần sắc biến đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tả Mạc cẩn thận nhìn bướm đen trước mắt, không riêng gì hắn, Thuần Vu Thành
đứng bên cũng hai mắt tỏa sáng mà nhìn. Bướm vằn phá kén chui ra, Tả Mạc trong lòng
có cảm ứng nên vội vàng dẫn Thuần Vu thành tới. Thuần Vu Thành vừa nghe nói bướm
Hồng Ban phá kén, lập tức tinh thần phấn chấn, hiếm hoi đi từ trong đầm thú ra.
Bướm Hồng Ban đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước rực rỡ màu sắc, có vằn hồng, giờ
đều biến mất không còn, toàn thân đen như mực, lại thêm đôi mắt linh dộng dị thường.
“Pháp quyết còn dùng được không?” Thuần Vu Thành hỏi.
“Còn có thể dùng, nhưng hình như có thêm một pháp quyết.” Tả Mạc nhắm mắt lại,
cẩn thận giao tiếp với bướm đen.
Hắn vừa câu thông, lập tức cảm nhận được điểm bất đồng của bướm đen. Lúc trước
hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được đôi chút tâm tình của bướm Hồng Ban, nhưng giờ
hắn cảm nhận được tương đối rõ ràng, chính xác.
Bướm đen so với trước đây có linh tính hơn nhiều.
"Hẳn là tiến cấp rồi!” Thuần Vu Thành hưng phấn nói : « Lúc trước nó là cấp ba, vậy
giờ hẳn là linh thú cấp bốn ! Thảo nào có thêm một pháp quyết ! Xem xem nó là pháp
quyết gì? »
“Một pháp quyết rất cổ quái.” Sắc mặt Tả Mạc cũng thật cổ quái.
“Pháp quyết gì?” Thuần Vu Thành càng nôn nóng không kìm nổi hỏi.
“Độc linh!”
“Độc Linh? Đây là pháp quyết gì?” Thuần Vu Thành không hiểu hỏi lại, hắn chưa
từng nghe nói tới pháp quyết này .
“Cũng không rõ lắm.” Tả Mạc lắc đầu, hắn cũng không hiểu.
Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, khuôn mặt đều mờ mịt. Bất quá tốt xấu gì
cũng biết bướm Hồng Ban tiến giai lên tứ phẩm linh thú, vì nó cả người đen kịt, Tả Mạc
quyết định đổi tên cho nó làm Hắc Điệp. Về phần Độc Linh này rốt cuộc có huyền cơ gì,
cứ chậm rãi tìm hiểu thôi.
Nếu có thể tiến giai lên linh thú cấp năm thì hay rồi. Tả Mạc chảy nước miếng mà mơ
tưởng. Hắn hạ quyết tâm, về sau tìm được thứ gì có độc, nhất định sẽ cho Hắc Điệp ăn
bằng hết. Linh thú cấp năm mạnh mẽ ra sao hắn đã tự mình thể nghiệm. Nếu Hắc Điệp
có thể tiến lên cấp năm, chắc chắn có thể đánh cho con trăn sừng máu kia răng rơi đầy
đất.
Đương nhiên hắn cũng nhanh chóng lau khô nước miếng, cấp ba thăng lên cấp bốn
không dễ, tiến lên cấp năm cũng chỉ là mơ tưởng một chút.
Cái hồ lô kia đã được hắn nhặt về. Độc tính trong hồ lô đã tan hết, giờ là một pháp
bảo chứa đồ không tồi, thích hợp nhất thu nạp vài thứ không định hình, hắn cũng không
khách khí thu lấy . Thuần Vu Thành tìm mãi không ra đầu mối, lại vội quay về đầm thú.
Thuần Vu Thành chân trước vừa bước ra, chân sau Công Tôn Sai đã tới cửa. Tả Mạc
thấy sắc mặt hắn có phần quái dị, vội hỏi: “Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?”
“Huynh nhìn coi.” Công Tôn Sai đưa ra một ngọc giản.
Tả Mạc tiếp lấy , nhìn lướt qua, lập tức giật nảy mình: “Mẹ ơi, bọn họ điên rồi à?”
“Đệ cũng giật cả mình!” Công Tôn Sai cười khổ nói: “Nhưng những người này quả
thực không tồi!” Những lời này cũng lộ rõ ý nghĩ thực của hắn.
“Thực sự không tồi…” Tả Mạc không nhịn được nhìn lại lần nữa, càng xem miệng
càng há to.
“Sư huynh, huynh nói xem, chúng ta có cần…”
“Cần!” Tả Mạc đột nhiên giật mình một cái, tựa như bị một chậu nước đá đổ vào
người ngay giữa mùa hè, theo đó khí huyết trong nháy mắt nảy lên, hắn ráng sức nói:
“Đương nhiên muốn rồi! Toàn bộ đều lấy! Tất cả đều cần! Một người cũng không bỏ
qua!”
Đám người Cát Vĩ Tôn Bảo đang luyện chế bị biểu hiện điên cuồng của Tả Mạc hù cho
suýt ngã! Duy chỉ có nữ tu đứng cách đó không xa thờ ơ như không nghe thấy .
Trong doanh trại, mọi người đang dùng khí thế ngất trời tu luyện. Tu giả mới gia
nhập cần tu luyện khối lượng lớn mới có thể dung nhập vào hệ thống chiến đấu này . Lúc
trước bọn họ bất quá chỉ là một đám tu giả phổ thông, chiến trận các thứ đối với bọn họ
mà nói thực quá xa lạ.
“Thật buồn chán quá!” Một tu giả cảm khái phát ra một tiếng, nhìn những người mới
vùi đầu vào khổ luyện hắn cảm thấy không chút thú vị.
Nhân số mau chóng tăng nhanh, cách phân theo tiểu đội trước đây giờ không thích
hợp nữa. Công Tôn Sai lại một lần nữa phải phân chia thành sáu bộ. Mỗi bộ một trăm hai
mươi hai người, phân thành sáu khúc, do thống lĩnh bộ giáo chỉ huy , phó giáo trợ giúp.
Mỗi khúc sáu đội, do khúc úy thống lĩnh, phó úy phụ trợ. Mỗi đội ba người, trong đó một
người làm đội trưởng.
Do người mới quá nhiều, để người mới nhanh chóng dung nhập, những người cũ
toàn bộ đều đảm nhận chức trách chỉ đạo như khúc úy các loại. Đối với bọn họ mà nói,
chỉ đạo những ma mới này quả thực khô khan buồn chán tới cực điểm.
Nhất là nhìn vẻ phối hợp trúc trắc của đám ma mới, lại thêm động tác vụng về,
thường thường bọn họ đều cảm thấy không biết nói gì. Vốn biết rõ bản thân mình hồi
làm ma mới thực ra cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nên bọn họ càng khát khao chiến
đấu. Công Tôn Sai tựa như một thầy dạy sói thành công, thủ hạ là một đám cừu bị hắn
từng chút từng chút một cải tạo thành sói.
Bọn họ đã bắt đầu khao khát được chiến đấu.
Nhất là sau khi biết đám người Tạ Sơn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, khiến cho nhiều
người âm thầm ao ước không thôi. Ao ước cũng chỉ là ao ước, bọn họ chỉ có nước trơ mắt
ra nhìn, ai bảo thực lực của người ta mạnh hơn cơ chứ? Kể từ đó họ cũng hiểu được, có
thực lực mạnh hơn mới có thể đi chấp hành một số nhiệm vụ có độ khó lớn, mới có thể
thu được chiến công cao hơn.
Ngay cả Công Tôn Sai cũng không nghĩ tới, hành động vô tình của hắn lại khiến cho
kiếm trận trở thành phần thưởng hấp dẫn nhất! Lĩnh ngộ kiếm ý là con đường gia tăng
thực lực tốt nhất.
Một người bên cạnh cũng lộ vẻ yếu ớt nói: “Đem đám gà mờ này thao luyện nhanh
xong, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Về sau ông đây không thèm làm chuyện bỏ đi này nữa!” Một người trong hội căm
giận nói: “Đám phế vật này , ngay cả trận tam tài đơn giản nhất mà luyện lâu thế cũng
không thành thục, con mẹ nó, đúng là một lũ ngu!”
“Bỏ đi!” Người bên cạnh cười khẩy nói: “Đừng nói Hắc Tử nhà ngươi lúc bắt đầu khá
hơn bao nhiêu nhé! Chúng ta lúc đó cũng chẳng hơn được chút nào.”
“Ai, ước gì nhận được nhiệm vụ! Ông đây thấy miệng cũng nhạt thếch rồi!” Hắc Tử
kêu thảm, sắc mặt buồn bã.
“Đúng vậy , cuộc sống giờ thật quá vô vị!” Người bên cạnh cũng thở dài một tiếng.
Tu tu!
Một âm thanh như tiếng tên sắt không chút đấu hiệu vang khắp doanh trại.
Hai người sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời giật mình, như một tia chớp từ
trên mặt đất lao đi.
Hắc Tử nhìn đám ma mới còn lại đang sửng sốt, chửi ầm lên: “Còn đứng đấy làm gì?
Mau lên, đây là lệnh cấp tốc!” Nói xong bay lên trời, hai gã mới cuống quít theo sau hắn.
Bầu trời doanh trại, khắp nơi đều có bóng người, thi thoảng lại nghe tiếng bộ thủy
hay khúc úy hét vang.
“Mau lên mau lên! Còn kì kèo cái gì!”
“Đuổi theo!”
“Tìm vị trí của mình! Không được chạy loạn!”
…
Không khí khẩn trương trong phút chốc bao trùm toàn bộ doanh trại, mọi tu giả như
từng luồng nước nhỏ, nhanh chóng tụ tập lại. Trong vòng ba mươi lần hít thở, mọi tu giả
trong doanh trại đã bay lên trời, đội ngũ hội họp hoàn thành.
Những ma cũ nhìn chăm chằm vào mẹ trẻ, vẻ mặt kích động, có hành động rồi, hành
động lớn rồi!
Công Tôn Sai không nói lời thừa, thấy tập trung đã xong, nhẹ nhàng vung tay .
"Toàn thể xuất phát!"
Bảy trăm tu giả như một luồng nước lũ không một tiếng động, yên lặng chảy trên bầu
trời doanh trại.
Trấn Nam Thắng, cửa hàng Đại Phong.
“Tiểu Vệ, đem toàn bộ sổ sách hôm nay tính rõ đi.” Chưởng quỹ chậm rãi uống linh
trà, nhẹ nhàng phân phó một câu.
“Rõ.” Vệ Thành Bân vô ý đáp lại.
Chưởng quỹ thấy Vệ Thành Bân lộ vẻ không yên, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Thế
nào? Có tâm sự? Là không vừa lòng với công việc?”
Vệ Thành Bân như tỉnh ra trong mộng, khi thấy chưởng quỹ sắc mặt trầm như nước,
thầm hô không ổn, vội vàng cười cười làm lành: “Không có không có! Chỉ là gần đây tu
luyện có chút vấn đề.”
“Hừ!” Chưởng quỹ hừ lạnh nói: “Tu luyện? Nhìn không ra Tiểu Vệ nhà ngươi còn có
hùng tâm tráng trí! Thì ra ngươi còn muốn tu thành kim đan? Làm người phải kiên định,
ngươi cũng biết công tác mỗi tháng năm mươi cân linh cốc này không biết bao nhiêu
người nghĩ nổ cả óc xin làm! Tu luyện? Đừng lãng phí linh cốc của lão phu!”
Vệ Thành Bân đỏ bừng mặt.
Chưởng quỹ lườm một cái rồi nói: “Làm người phải biết mình biết ta. Tiểu Sơn giới
đã sớm không còn chuyện tu luyện rồi.”
“Linh cốc tháng này khấu đi hai phần!” Nói xong nghênh ngang bỏ đi.
Vệ Thành Bân cúi đầu, không hé răng, bất tri bất giác hai tay hắn đã nắm tới trắng
bệch. Đợi lúc chưởng quỹ đi xa rồi hắn mới buông nắm tay , trong bàn tay bất ngờ có một
ngọc giản.
Đây là ngọc giản hắn thu được hai ngày trước, cũng là một tin chiêu mộ âm thầm.
Đối phương không biết từ đâu mà hay hắn có kỹ năng ảo trận, đồng ý cho hắn mỗi
tháng hai trăm cân linh cốc. Vệ Thành Bân xuất thân từ môn phái, am hiểu nhất là một ít
ảo trận nhỏ, hắn có thể làm ra ảo ảnh trận cực kỳ tinh xảo. Nhưng loại kỹ năng này trong
tình huống trước mắt không đem tới cho hắn nửa điểm tốt nào.
Hắn đem hết mọi thứ tích cóp được đi cầu cạnh mới xin được một công việc như thế
này . Làm việc vặt, thanh lý sổ sách, lao công, cái gì cũng phải làm!
So với những tu giả còn đang lo nghĩ linh cốc kia hắn còn may hơn nhiều. Theo lý
thuyết hắn cần an phận, song khi nhận được ngọc giản này , trái tim lại không tự chủ
được mà nhảy mạnh.
Loay hoay trong những ảo trận nhỏ kia, hắn đã bị sư huynh đệ cười nhạo không biết
bao nhiêu lần. Trong mắt nhiều người hắn là điển hình nhất cho dạng mê muội mất cả lý
trí. Nhất là sau khi tu thành ngưng mạch, trưởng bối môn phái càng cho rằng hắn không
quý trọng thiên phú bản thân, mười phần lạnh nhạt với hắn.
Công việc này mặc dù có thể miễn cưỡng sống qua ngày , nhưng hắn đã chịu không
biết bao nhiêu khinh bỉ. Cửa hàng to như vậy mà trừ chưởng quỹ ra chỉ còn hắn, mọi việc
đều do mình hắn làm.
Không biết vì sao, nụ cười nhạt, vẻ xem thường của tên chưởng quỹ thi thoảng lại
hiện lên trước mắt lắn.
Rung động là yêu ma… Rung động là yêu ma…
Hắn không ngừng tự nói, chân lại không tự chủ được bước ra ngoài.
“Ngươi làm gì đó? Đồ vô lại! Nuôi tên phế vật nhà ngươi thật uổng công! Ngươi…
Ngươi ngày mai đừng có tới nữa!” Tiếng rít của chưởng quỹ vang lên phía sau.
Vệ Thành Bân bỗng thấy thư thái không nói nên lời, chân càng bước nhanh thêm.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng ngời như bảo thạch.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩