* Phân Tổ *
* Phân Tổ *
Thi đấu tông môn thì không phải tất cả mọi người cứ báo danh là có thể tha gia, mà cần phải thông qua sự tuyển chọn mới được.
Số người tham gia của mỗi một ngọn chủ phong là mười sáu người, thi đấu cá nhân và thi đấu tổ đội cũng có thể đồng thời tham gia. Người tham gia thi đấu tổ đội cũng không nhất thiết phải tiến hành tuyển chọn mà có thể là do phong chủ và đại trưởng lão chỉ định. Nhưng đa số đều phải trải qua tuyển chọn, thi đấu, sau đó mới chọn ra mười sáu người xuất sắc nhất. Đó cũng coi như một phương thức khá công bằng.
Toàn bộ Vô Ảnh Phong, số đệ tử mới nhập nội môn có tổng cộng một trăm hai mươi tám người tham gia đăng ký, trong thời gian nhập nội môn ba năm đúng là không ít, hơn nữa đa phần vẫn là những đệ tử trẻ tuổi, trong mình mang sự nhiệt huyết, đều cảm thấy mình có thể thông qua tầng tầng khảo hạch, chính thức được tham gia vào cuộc so tài của tông môn.
Diệp Vân lẳng lặng đứng trên quảng trường của Thí Luyện Điện, bên cạnh hắn là hai người Nhiếp Viễn Chinh và Âm Hạo Thiên. Hai người này sau khi bị Diệp Vân giáo huấn thì mỗi khi thấy Diệp Vân hắn đều vô cùng cung kính, không hề có ý tứ tránh né.
“Âm sư huynh, ngươi thuộc về phía tổ trưởng thành, còn ta và Diệp sư huynh thì thuộc tổ đội mới nhập môn, không thể cùng ở một chỗ được rồi.” Nhiếp Viễn Chinh nhìn Âm Hạo Thiên, cười nói.
Âm Hạo Thiên nhíu mày, vẻ mặt hiện lên nét cười khổ. Hắn tuy rằng thể hiện bên ngoài mình là một cường giả, kỳ thật thì hắn lại hiểu rất rõ thực lực của chính mình. Ở trong tổ mới nhập nội môn thì hắn có lẽ còn có cơ hội, chứ ở trong tổ đội trưởng thành thì đúng là chỉ có thể dựa vào vận khí của mình rồi, gần như là không có khả năng lọt vào mười sáu vị trí đứng đầu.
“Cứ chờ xem, nói không chừng ta có thể lọt được vào mười sáu vị trí đứng đầu, được tham dự thi đấu tông môn thì chắc chắn sẽ được ban thưởng vô cùng lớn.” Âm Hạo Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, chỉ cần vận khí không quá kém thì ta nghĩ chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Nhiếp Viễn Chinh vừa cười vừa nói.
“Ngươi có cơ hội cái rắm ấy. Ngươi cho rằng trong hàng ngũ những đệ tử mới này đều là những người dễ trêu hay sao? Luyện Khí Cảnh thất trọng nghe nói có không ít, mà lục trọng thì càng không phải nói. Tu vi của ngươi bây giờ là cái dạng gì?” Âm Hạo Thiên trừng mắt, nói.
Nhiếp Viễn Chinh lập tức lộ ra vè mặt đau khổ, nói: “Thì ta đã nói là vận khí tốt mà.”
“Ngươi cho rằng tu vi của mình giống với Diệp sư huynh hay sao? Ngay cả Minh Tư Dật cũng có thể tùy tiện trà đạp.” Âm Hạo Thiên tiếp tục mắng.
“Được rồi, chúng ta coi như là hò hét trợ uy cho Diệp sư huynh là được.” Nhiếp Viễn Chinh sờ lên chiếc mũi của mình, rồi thể hiện ra vẻ dáng bất cần. Hắn đúng là cũng không có hy vọng xa vời là có thể lọt vào mười sáu vị trí đứng đầu. Đối với tu vi của mình thì hắn hiểu rõ nhất, tham gia lần này chủ yếu là muốn biết rõ thực lực của mình đến đâu mà thôi.
Diệp Vân nhìn hai người trêu trọc lẫn nhau, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Bình thường bên cạnh hắn đều là Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong, nhưng lại có tính cách hoàn toàn bất đồng. Một người thì bình tĩnh trầm ổn, thình thoảng lại có chút hấp tấp, còn một người thì lại kiêu ngạo cuồng vọng, thế nhưng thỉnh thoảng lại có chút nhát gan, sợ phiền phức. Không biết hai người này đi theo Hắc Bạch Nhị Lão tu luyện ra sao rồi, lần này có tham gia tỷ thí hay không?
Diệp Vân đưa mắt nhìn xung quanh, hồi lâu cũng không thấy bóng dáng hai người thì không khỏi lắc đầu, có lẽ là không tham dự rồi.
“Diệp Vân.”
Trong đám người phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc. Diệp Vân quay đầu nhìn lại thì đã thấy Tô Linh đang nhảy chân sáo tới, phía sau nàng còn có hai người khác, đang mỉm cười nhìn hắn. Một người trong đó Diệp Vân nhận ra, chính là Lã Thiên Thu mà hắn đã gặp trong Tàng Vũ Các.
Diệp Vân mỉm cười đáp lại, sau đó đỡ được Tô Linh đang nhảy tới, rồi ôm quyền với hai người Lã Thiên Thu.
“Bái kiến hai vị sư huynh.”
Lã Thiên Thu gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, mà tên đệ tử kia thì cũng nhẹ gật đầu.
“Ồ, Tiểu Diệp Tử ngươi từng gặp bọn họ hay sao mà biết bọn họ là sư huynh?” Tô Linh tò mò hỏi.
“Ta vừa mới tấn chức đệ tử nội môn thì tất nhiên mọi người đều là sư huynh của ta rồi.” Diệp Vâ trêu tức, nói.
“Có đạo lý. Vậy thì từ nay ngươi hãy gọi ta là sư tỷ đi. Ta cũng nhập nội môn sớm hơn ngươi.” Tô Linh hừ hai tiếng, nói.
“Sao có thể như vậy được. Ta chính là đệ tử của sư tôn, còn ngươi đâu phải.” Diệp Vân nhún vai, nói.
Tô Linh liền nhảy dựng lên, nói: “Sao lại không được chứ? Ai nói ta không phải là đệ tử của phụ thân? Ta chính là do một tay người dạy dỗ đó.”
Diệp Vân cười nói: “Vậy ta hỏi, sư tôn có tổng cộng bao nhiêu đệ tử?”
Tô Linh nghiêng đầu, chần chừ một chút rồi nói: “Tất nhiên là mười đại đệ tử, ngươi là người cuối cùng, là người nhỏ nhất.”
Diệp Vân sờ lên mũi mình, nói: “Vậy ngươi cũng là một trong mười đệ tử ư?”
Tô Linh nghe vậy thì ngớ người ra, vô thức trả lời: “Không phải.”
Diệp Vân cười ha ha, nói: “Vậy thì làm sao được chứ. Ngươi nếu không phải là đệ tử của sư tôn thì sao có thể làm sư tỷ của ta? Nhưng mà bây giờ ngươi có thể đi cầu xin sư tôn, thu ngươi làm đệ tử, sau đó thì chúng ta có thể gọi ngươi là Lão Thập Nhất, hoặc là tiểu sư muội, tùy ngươi lựa chọn. Ngươi thấy thế nào?”
Tô Linh liền hét lên, giáng cho Diệp Vân mấy quyền.
“Thôi thôi, không nói đùa với ngươi nữa, lại khiến cho hai vị sư huynh chê cười. Thiên Thu sư huynh thì ta đã gặp tại Tàng Vũ Các, còn vị sư huynh này thì chưa từng bái kiến, không biết là vị nào?” Diệp Vân giữ chặt Tô Linh, sau đó nhìn về phía Lã Thiên Thu, hỏi.
“Bát sư đệ, ngươi tự giới thiệu đi.” Lã Thiên Thu nhìn tên đệ tử kia, cười nói.
Nam tử gật đầu, nhìn Diệp Vân rồi nói: “Tiểu sư đệ, ta tên là Giang Thiên Phàm, là đệ tử thứ tám của sư tôn, tu vi cũng chỉ mới đột phá
Trúc Cơ Cảnh mà thôi, so với đám người Ngũ sư huynh thì còn thua xa.”
Diệp Vân khom người hành lễ: “Diệp Vân bái kiến Bát sư huynh!”
Lã Thiên Thu tiến lên một bước, vỗ vào bả vai của Diệp Vân rồi nói: “Tiểu sư đệ tham gia thi đấu tông môn lần này thì với thực lực của ngươi tại Vô Ảnh Phong tất nhiên là không có vấn đề gì, xếp vào mười sáu vị trí đứng đầu là điều chắc chắn. Nhưng mà sư tôn còn có một yêu cầu bắt ta đến đây nói cho sư đệ một tiếng.” “Yêu cầu gì?” Diệp Vân có chút khó hiểu.
“Sư tôn yêu cầu ngươi đạt được vị trí đứng đầu.” Lã Thiên Thu vừa cười vừa nói.
“Đây là tất nhiên. Cho dù sư tôn không có yêu cầu thì ý định của đệ cũng chính là như vậy.” Diệp Vân nhíu mày. Hắn đúng là có chút tò mò tại sao Tô Hạo lại cố ý bảo Lã Thiên Thu đến nhắc nhở hắn.
“Sư tôn nói là, muốn ngươi áp chế tu vi, không nên thể hiện ra thực lực chân chính, đoạt được vị trí đứng đầu.” Lã Thiên Thu chậm rãi nói.
Lông mày Diệp Vân lại nhíu lại lần nữa, trầm ngâm một chút rồi nói: “Giữ lại thực lực sao?”
“Đúng vậy, lần này thi đấu tông môn có chút khác biệt so vơi những lần trước. Nếu như sớm bộc lộ ra thực lực của bản thân quá sớm thì có lẽ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Đúng rồi, sư tôn còn nhắc ta nói cho ngươi biết, lần thi đấu tông môn này có lẽ còn bất luận sinh tử nữa.” Thanh âm của Lã Thiên Thu đè thấp xuống, kề sát tai của Diệp Vân nói.
Diệp Vân nghe vậy thì trong mắt hiện lên tinh mang: “Bất luận sinh tử? Thi đấu tông môn chính là tuyển chọn ra những người tinh nhuệ, vậy mà lại bất luận sinh tử. Xem ra là chuẩn bị có đại sự phát sinh rồi.”
Diệp Vân nhớ rõ, khi mà ở Thiên Chúc Phong tuyển chọn đệ tử mới gia nhập tông môn thí luyện cũng đã từng nói đến việc bất luận sinh tử. Nhưng mà ngày đó, tu vi của tất cả mọi người đều thấp kém, nên khi đối thủ nhận thua thì vẫn có thể dừng tay lại được, tuy có chút khó khăn, thế nhưng tại thởi điểm thí luyện cũng chỉ chết có mấy người mà thôi. Đến khi đi vào trong Hoa Vận bí tàng thì hầu như toàn quân bị diệt.
“Điều này cũng không phải là điều mà chúng ta có thể biết được. Tóm lại, sư đệ cứ tận lực che giấu tu vi là được, không nên lộ ra át chủ bài. Đúng rồi, Huyễn Diệt Lôi Quang Độn kia tốt nhất là không nên thi triển, nên lưu lại làm hậu chước.” Thanh âm của Lã Thiên Thu đã hạ xuống cực thấp, thế nhưng không hiểu sao hắn lại không dùng truyền âm.
Diệp Vân gật đầu. Nếu như đã muốn hắn che giấu tu vi, vậy thì Thiên Sinh Nhất Kiếm, Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi cũng không thể dùng, hoặc là phải dùng sao cho thỏa đáng. Hắn tin tưởng rằng, cho dù không sử dụng những thần thông kia thì trong đội ngũ những đệ tử mới nhập nội môn, hắn vẫn có thể dễ dàng giành được vị trí thứ nhất. Dù sao thì nhưng đệ tử Luyện Khí Cảnh đỉnh phong kia cũng đã nhập nội môn đã ngoài ba năm rồi.
Một trăm hai mươi tám đệ tử cũng không phải là hai người quyết đấu trực tiếp với nhau, mà là chia thành tám tổ, từng tổ mười sáu người, lựa chọn ra hai người cuối cùng gia nhập vào mười sáu người đứng đầu, giành được tư cách tham dự thi đấu tông môn.
Phân tổ như vậy thì có rất nhiều đệ tử có tu vi hơi thấp sẽ có cơ hội mà tránh được những đệ tử có thực lực mạnh mẽ. Mà những đệ tử có thực lực mạnh mẽ lại bị phân vào cùng một tổ, trở thành bảng tử thần.
Một trăm hai mươi tám thẻ bài bị xáo trộn, sau đó được mỗi người rút ra một cái.
Rất nhanh, Diệp Vân liền thấy số thẻ bài được chia thành tám tổ, mà hắn thuộc tổ ba. Trong danh sách tổ thứ ba này thì hắn lại thấy một cái tên quen thuộc.
Đoàn Thần Phong!
“Đoàn Thần Phong? Tiểu tử này cũng tham gia ư?” Diệp Vân có chút bất ngờ, không khỏi dụi dụi hai mắt của mình một cái. Nếu đúng là Đoàn Thần Phong thì với tính cách của tên gia hỏa này, sớm đã rống ấm lên rồi xông về phía hắn rồi mới đúng.
Chẳng lẽ là cùng tên?
Nhưng mà số lượng đệ tử báo danh trong đội ngũ mới nhập nội môn cũng chỉ có một trăm hai mươi tám người, mà tên Đoàn Thần Phong cũng không phải là danh tự thông dụng, cho nên khả năng trùng tên là rất nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ bên cạnh của hắn xông ra, sau đó tung một quyền về phía sau gáy của hắn.
Diệp Vân đang nhíu mày thì lập tức giãn ra.
Hắn bước sang bên một bước, tay phải nâng lên chắn lại phía sau, vừa vặn cản lại một quyền này.
Diệp Vân chỉ cảm thấy trong quyền này ẩn chứa sức lực vô cùng lớn, nếu như tu vi của hắn đúng như cảnh giới Luyện Khí Cảnh nhị trọng thôn thường thì chỉ sợ với một quyền này cũng đủ làm hắn thịt nát xương tan rồi.
“Đoàn sư huynh, khí lực của ngươi cũng tăng lên không ít a.” Diệp Vân nhanh chóng quay người lại, bàn tay xiết lại, giữ chặt nắm đấm kia lại.
Chỉ thấy đối diện Diệp Vân là một tên đệ tử, tay phải bị nắm lấy, khóe miệng có chút co quắp.
“Con bà nó. Tiểu tử Diệp Vân ngươi tu luyện như thế nào mà tu vi lại tăng lên nhiều như vậy?”
Người này không phải Đoàn Thần Phong thì là ai. Danh sách phân tổ vừa có thì hắn liền đánh tới một quyền, muốn đánh lén Diệp Vân một cú. Không ngờ là Diệp Vân lại đơn giản mà bắt được, thực lực như vậy đúng là ngoài dự liệu của hắn.
“Đoàn sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Không theo Hắc Bạch nhị lão tu luyện hay sao?” Tô Linh thấy Đoàn Thần Phong xuất hiện thì cũng đại hỉ.
Đoàn Thần Phong thu tay lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta sớm đã thấy các ngươi nên vẫn luôn trốn tánh, muốn thừa dịp Diệp Vân không chú ý mà cho hắn một phen kinh hỉ, nào ngờ lại khiến mình kinh hãi hơn.”
“Thôi bỏ đi. Công phu mèo cào của ngươi cũng không nên khoe khoang ở đây nữa đi.” Tô Linh che miệng cười, nói.
“Ngươi cũng muốn tham gia tỷ thí à?” Diệp Vân nhìn hắn, cười hỏi.
“Ta cũng không muốn, là do lão đầu tử ép ta đến đây, nói tu vi của ta tạm thời không thể đột phá, chẳng bằng đến đây rèn luyện qua một chút, có lẽ có cơ may đột phá lên Luyện Khí Cảnh lục trọng cũng không chừng.” Đoàn Thần Phong nhăn mày lại.
“Luyện Khí Cảnh ngũ trọng? Không ngờ ngươi lại tăng tu vi nhanh đến như vậy.” Diệp Vân khẽ giật mình. Hắn nhớ rõ, khi mà Đoàn Thần Phong bị Hắc Bạch nhị lão mang đi thì tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng đỉnh phong. Không ngờ chỉ gần hai tháng mà hắn đã tu luyện đến Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, tốc độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Cái gì mà nhanh chứ. Tiểu Dư tử mới nhanh, hắn đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh lục trọng rồi đó.” Đoàn Thần Phong mang vẻ mặt đau khổ, nói.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thiên phú của Dư Minh Hồng tự nhiên không phải bàn cãi, thế nhưng không ngờ lại cường hãn đến trình độ như vậy, vậy mà đã đạt đến Luyện Khí Cảnh lục trọng. Xem ra thực lực của Hắc Bạch nhị lão đúng là không thể xem thường được.
“Như vậy thì khi ba người huynh đệ chúng ta đoàn tụ, Vô Ảnh Phong chắc chắn sẽ phải thay đổi lại một lần rồ!” Hai mắt Diệp Vân híp lại, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.