Tả Mạc nằm trên mặt đất, ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh.
Thân thể hắn tựa như miếng bọt biển, không ngừng hấp thu địa khí cuồn cuộn trong
lòng đất. Linh lực vận chuyển mười bốn chu thiên vượt qua cực hạn mà thân thể hắn có
thể chịu đựng được, linh lực kinh khủng gần như phá tan hai tay hắn.
Linh lực mất đi khống chế chạy loạn khắp nơi trong cơ thể hắn, địa khí thì như đội
viên cứu hỏa, liều mạng chữa trị thân thể Tả Mạc.
Nghiền nát rồi chữa trị, lại nghiền nát rồi lại chữa trị
Thân thể Tả Mạc nhu một chiến trường, chiến đấu thảm thương vượt xa sự tưởng
tưởng, tứ chi hắn thi thoảng lại co quắp, nhìn qua vô cùng quỷ dị. Không ai chút ý tới,
sau mỗi lần gân cốt huyết nhục hắn bị đánh nát, tạp chất trong máu thịt lại được luyện
hóa một lần.
Địa khí theo đó như một làn nước tràn ngập sức sống, đem máu thịt đã bị nguyền nát
khôi phục lại.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Kim Ô hỏa bắt đầu rục rịch, sau khi áp chế hoàn toàn mất đi, nó từ từ lan tràn, hòa
vào một chỗ với linh lực, bắt đầu đợt tàn phá mới với uy lực tăng vọt.
Ngũ Hành Lưu Ly châu nhận ra nguy cơ, tự động chuyển động chậm rãi, hấp thu linh
lực xung quanh, đồng thời một tia ngũ hành bổn nguyên tĩnh thuần cũng được tỏa ra,
dung hợp với địa khí, tu bổ thân thể Tả Mạc.
Ma văn trên người Tả Mạc lúc sáng lúc tắt. Ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh
không hề cử động, bọn họ chống kiếm đứng đó như một bức tượng, không hề nhúc
nhích.
Bỗng dưng, khuôn mặt cứng nhắc của Tả Mạc như nồi cháo sôi lên, bót khí bốc lên
biến ảo, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Kim Ô hỏa và linh lực đã tiến tới khuôn mặt hắn, tùy ý phá hủy . Địa khí và ngũ hành
bổn nguyên cũng theo đó đuổi tới, hai bên bắt đầu một cuộc chiến ngay trên khuôn mặt
hắn.
Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt ngưng trọng.
Tình huống trước mắt phức tạp vượt xa dự tính của y , cũng vượt xa phạm vi năng lực
mà hắn có thể ứng phó. Đôi môi hẹp dài như lưỡi đao không còn nửa điểm châm chọc
cười nhạo thường ngày , chỉ còn vẻ cay đắng cam chịu.
Từ khi chạy khỏi tháp Luyện Yêu, lực lượng của y bắt đầu không ngừng giảm sút.
Tuy rằng đã sớm dự tính, nhưng y thật không ngờ lực lượng lại giảm sút đi nhanh
như vậy . So với hồi vừa gặp Tả Mạc, lực lượng của y bây giờ chỉ còn lại chưa tới một phần
tư.
Một chút lực lượng ấy đã không đủ cho y gửi hồn một lần nữa.
Sắc mặt y vô cùng khó coi, mắt thoáng hiện vẻ thô bạo. Đáng tiếc, sự phẫn hận trong
lòng y chẳng có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể vắt óc nghĩ lại xem có pháp quyết bí kỹ gỉ
thích hợp với tình trạng hiện tại của Tả Mạc.
Phốc phốc phốc!
Khuôn mặt Tả Mạc đột nhiên nổ tung, tia máu bắn ra. Khuôn mặt hắn bị người ta
cưỡng ép sửa đổi, phía dưới làn da có rất nhiều bướu thịt và vẩy máu, đây cũng là
nguyên nhân khiến cho khuôn mặt hắn cững nhắc. Kim Ô hỏa hòa cùng linh lực, như bẻ
tan nghiền nát, nhanh chóng quét sạch những bướu thịt, vẩy máu này .
Hỗn hợp địa khí và ngũ hành bổn nguyên lại như hộ vệ trung thực, chỗ nào chúng đi
qua, máu được cầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy , lớp thịt bị phá tan cũng sinh
sôi trở lại.
Chiến đấu đồng dạng phát sinh khắp nơi trên thân thể Tả Mạc.
Không nhừng có máu thịt nổ tan, lại không ngừng khôi phục, dần dần, lớp vẩy máu
trên người Tả Mạc càng ngày càng dầy .
Bồ yêu trong thức hải cũng rất khẩn trương, đầu óc y chợt sáng lên, nhớ lại tình
huống ở núi Vô Không, hắn quay mạnh sang phía bia mộ gào ầm lên.
“Ngươi còn đợi cái gì?”
Bia mộ mây đen lượn lờ đột nhiên sinh ra một lực hút, mây đen xung quanh lập tức bị
nó hút vào trong.
Bia mộ vốn đen nang càng thâm trầm đen kịt, bên ngoài bia bóng loáng như gương.
Đột nhiên, trên bia mộ mơ hồ hiện lên quang ảnh.
Dần dần, quang ảnh trên mộ bia cũng từ từ rõ nét, giống một bóng người!
Bóng người rất mơ hồ, sắc mặt rất khó nhìn rõ, nhưng theo bóng người xuất hiện,
một cỗ khí tức đột nhiên cuồn cuộn phủ xuống.
Bồ yêu kinh ngạc nhìn bóng người mơ hồ song lại quen thuộc kia, như bị trúng phép
định thân, đứng yên bất động.
“Sơn cốc hai mươi dặm phía trước là sào huyệt của Xích Tôn Giả.” Tạ Sơn khá quen
đường, hắn tranh đấu với Xích Tôn Giả cũng tương đối lâu, tất nhiên hiểu rõ. Trong lòng
hắn cũng không khỏi lo sợ, nếu có chuyện gì xảy ra với ông chủ, khéo mình chết không
minh bạch mất.
Công Tôn Sai không chút do dự, điềm nhiên nói: “Sát!”
Lời vừa dứt, đội ngũ vốn theo trận hình đột kích hình trùy tiến tới lập tức thay đổi,
hai cánh tản ra như hai cái kiềm lớn, khí thế hung mãnh tiến về phía trước.
Gióng trống khua chiêng như vậy , đối phương tất nhiên sẽ có phòng bị.
Bảy tên tu giả bay lên trời, một kẻ trong đó mở miệng hỏi: “Các ngươi…”
“Giết!” Công Tôn Sai chẳng hề hứng thú dông dài với đối phương, trực tiếp ngắt lời.
Ba tiểu đội như ba tia chớp, chẳng có nửa câu sáo rỗng, lao thẳng tới bảy người đối
phương.
Bảy tên tu giả này hiển nhiên không ngờ tới đám Công Tôn Sai ngay cả bắt chuyện
cũng không, trực tiếp động thủ, nhất thời luống cuống chân tay .
“Có địch! Có địch!”
Một gã tu giả luyện pháp quyết như Thiên Lôi Âm, há miệng hét to, âm thanh vang
đội cả dãy núi! Đối phương ầm ầm tiến tới, đằng đằng sát khí. Bảy người vô cùng kinh
hãi, cũng nhanh chóng tổ chức chống lại.
Nơi này là sào huyệt của họ, chỉ cần chống lại đối phương chốc lát, viện binh phe
mình sẽ tới. Tu giả còn sống tới giờ ở Tiểu Sơn giới đều là kẻ già đời, kinh nghiệm chiến
đấu mười phần phong phú. Nên làm gì, không nên làm gì mọi người đều rõ.
“Kết trận!” Kẻ dẫn đầu ra lệnh.
SÁu người còn lại nhanh chóng vào vị trí, lấy ra phi kiếm pháp bảo.
Nhưng ngay sau đó, cả bảy người đều biến sắc!
Một tiểu đội của đối phương hô một tiếng lao tới, chẳng chút dấu hiệu giảm tốc,
thẳng tiến về phía bọn họ!
Ba người như một thanh chùy nhỏ, phí kiệm trong tay vận dụng hết mức, phóng ra
kiếm quang thật dài! Ba đạo kiếm quang giao thoa hội hợp, hình thành một đạo kiếm
mang rộng hai trượng dài hơn mười trượng!
Ô ô ô!
Cự kiếm xé rách không trung tạo ra riếng rít kinh hồn!
Bảy người hoàn toàn không ngờ đối phương tiến công kiên quyết như vậy , không lưu
lại chút lực lượng nào! Quá điên cuồng rồi! Đòn công kích không lưu thủ như vậy tuy
rằng mãnh liệt nhưng cũng đồng nghĩa với bỏ qua mọi loại biến hóa, chỉ cần địch nhân
chống lại hoặc tách ra, ba người này sẽ thành dê béo chờ bị thịt.
Bảy người vô thức cùng lựa chọn tỏa ra tránh né.
Chính diện chống lại thế công mãnh liệt đó quá ngu ngốc.
Bảy người phân tán ra lại không hề ý thức được, trận hình bọn họ vừa hình thành giờ
đã tan.
Kiếm mang khổng lồ của ba người như một thanh cự kiếm sắc bén, thoải mái bắn qua
giữa bảy người. Hai tiểu đội tiến theo như con báo săn ngửi được mùi máu tươi, âm
thầm tiên tới. Bảy người vừa bị tách ra nhanh chóng bị phân thành vài nhóm.
Mà lúc này , không ngừng có tu giả từ trong sơn cốc bay lên không trung.
Không cần Công Tôn sai ra lệnh, tiểu đội hai bên tự động triển khai công kích.
Tấn công theo kiểu ba làn sóng!
Lấy tiểu đội làm đơn vị, lớp này tiếp lớp kia lao lên, phảng phất như không có cuối.
Mỗi tiểu đội sau khi xung kích tuyệt không tiếp tục lưu lại chiến đấu mà nhường không
gian cho tiểu đội phía sau.
Xung kích kiểu ba gợn sóng là chiến thuật đầu tiên mà Công Tôn Sai hcoj được, cũng
là chiến thuật mà hắn vận dụng thành thạo nhất cho tới giờ. Phương thức tấn công ba
gợn sóng giờ đây hắn dùng so với trước đây đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả so với Bồ yêu
sử dụng cũng có phong cách hoàn toàn bất đồng.
Xung kích ba gợn sóng của Bồ yêu quá coi trọng lực lượng, như một cái búa tạ ngàn
cân, đùng lực phá xảo.
Xung kích ba gợn sóng của Công Tôn Sai lại trọng về biến hóa, nhất là am hiểu cắt xén
phân giải địch nhân.
Nếu nói xung kích ba gợn sóng của Bồ yêu là một cây chùy lớn thì xung kích ba gợn
sóng của Công Tôn Sai lại là một cây chùy nhỏ phối hợp với một con dao, dùng dao tách
rời đối phương ra sau đó dùng chùy nhỏ đập vỡ. Về phương diện lực lượng thuần túy
phương thức xung kích ba gợn sóng của hắn không bằng Bồ yêu, hơn nữa còn rất nhiều
chỗ non nớt, cần hoàn thiện, nhưng về mặt hiệu suất cũng đã đạt được tiêu chuẩn nhất
định.
Có vài tiểu đội không ngừng xung kích trong trận địa, như một lưỡi dao sắc bén!
Cắt rời là việc mà đồ tể am hiểu nhất.
Tên đã từng là đồ tể này lạnh lùng nhìn vào chiến chường hỗn loạn như nhìn vòa thi
thể một con linh thú, mỗi đường dao hạ xuống đều hiện rõ trong mắt hắn.
Hắn không ngừng thông qua vòng cổ Đồng Tâm hạ lệnh. Kim Giáp vệ được hắn lưu
lại tại doanh trại để bảo vệ sư huynh, mục tiêu khống chế của vòng cổ Đồng Tâm cũng
chuyển sang mấy tiểu đội. Dưới sự điều chỉnh không ngừng của Công Tôn Sai, cả đội
ngũ như một cỗ máy tinh xảo, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, phối hợp cũng
càng lúc càng ăn ý.
Khác với đối phương lúc tụ lúc tan, tu giả thủ hạ của hắn từ đầu tới cuối vẫn duy trì
đơn vị tác chiến ba người một đội, như vậy luôn giữ được ưu thế cục bộ hình thành lấy
nhiều đánh ít.
Một lát sau, Công Tôn Sai ngừng điều chỉnh, không nói một lời chăm chú nhìn chiến
trường.
Bọn họ đã khống chế toàn bộ trận chiến!
Cho dù ở phương diện chiến thuật hay ở thực lực cá nhân, thuộc hạ của hắn đều
chiếm ưu thế toàn diện. Trong khoảng thời gian này thực lực cá nhân của các tu giả trong
doanh trại đang ở thời kỳ đột nhiên tăng mạnh. Tinh thạch cung ứng với số lượng lớn,
thêm vào bồ đoàn Hắc Luyện và phù trận được xăm, thực lực ai cũng tăng lên tuy với
biên độ khác nhau.
Mang theo sự tức giận vì thiếu chút nữa đi đời mà không hay biết, lại thêm ánh mắt
âm trầm của mẹ trẻ sau lưng, mỗi tiểu đội đều như phát điên. Không ai dám giữ sức,
cũng không ai sẽ giữ sức.
Tạ Sơn thủ bên Công Tôn Sai, là tu giả có thực lực cao nhất doanh trại, hắn được đề
bạt lên làm thị vệ cho mẹ trẻ.
Nếu đổi lại trước đây , có đánh chết hắn cũng không tin bản thân mình sẽ có ngày đi
làm thị vệ cho người khác, càng không nói tới đối tương là một tu giả trẻ tuổi với tu vi chỉ
mới trúc cơ.
Nhưng bây giờ, trong lòng hắn không chút bất mãn. Nhìn chiến trường vững chắc,
phe mình hoàn toàn chiếm thế chủ động, những chiến thuật phối hợp hoa cả mắt, khiến
hắn tán thưởng không thôi.
Đây là trình độ! Bản thân mình tuyệt đối không thể có trình độ như vậy!
Trong thời loạn này , thực lực cá nhân quá nhỏ bé, không chút đáng kể, trình độ như
vậy mới đồng nghĩa với lực lượng chân chính!
Hắn có phần đồng cảm nhìn những tu giả còn đau khổ chống đỡ trên bầu trời. Thi
thoảng lại có tu giả đột nhiên như diều đứt dây rơi từ trên bầu trời xuống. Ngã từ chỗ
cao như thế, trừ phi là thiền tu am hiểu luyện thể, mọi tu giả khác đều không còn cơ hội
sống sót.
Xích Tôn Giả ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt xám như tro.
Chỉ còn vài ngày thôi…
Hắn không ngờ đối phương lại đột nhiên giết tới cửa, cũng không ngờ thực lực đối
phương lại mạnh mẽ tới như vậy , tu giả thủ hạ của mình trước mặt đối phương căn bản
không chịu nổi một đòn.
Tạ Sơn ở phía xa đó hắn nhận ra, nhưng ánh mắt hắn lại rơi vào thanh niên phía bên
cạnh Tạ Sơn nhiều hơn.
Hắn biết, mình không có cơ hội lật ngược tình thế.
"Đầu hàng thôi!"
Xích Tôn Giả thì thào ba chữ mà ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin tưởng.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩