Chương 232: Huyết Giác Đại mãng.

Tả Mạc kiềm chế sát khí đang bốc lên trong lồng ngực, lặng yên trở mình trên vách đá

sơn cốc, dọc theo đường sườn núi, giống như một làn khói nhẹ, lặng yên phi hành không

một tiếng động.

Trong tầm mắt của thải đồng, dưới chân sơn cốc tối tăm rậm rạp vụ khí đang quay

cuồng, hình thành một mảng không khí trầm lặng. Bướm Hồng Ban tuy rằng liều mạng

mà hấp thu khói độc nhưng khói độc trong sơn cốc thật sự là quá mức dày đặc, nửa ngày

không thấy động tĩnh.

Lôi Bằng ba người nhìn không thấy khói độc, trong lòng không rõ lí do nhưng ba

người không phải kẻ ngu, lập tức đoán được ông chủ khẳng định đã phát hiện ra điều gì

đó. Trong lòng rất cảnh giác, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy ông chủ với bộ dáng

đằng đằng sát khí như vậy . Bộ mặt ngây ra không có chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt

dường như cũng không có biến hoá nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại bắn ra sát khí, làm

cho không khí xung quanh hắn mang theo chút lẫm liệt vì đạo.

Ông chủ phi hành nhanh chóng không có một chút gió thổi, làm cho bọn họ không

khỏi nhớ tới Ma Phàm. Nhưng là Ma Phàm nguỵ tranh thành vẻ vô hại, không gây chút ý

cho ngươi khác còn ông chủ tuy rằng lặng yên không một tiếng động nhưng lại giống

như một thanh hắc kiếm có thể hấp thu ánh sáng, ẩn nấp bên trong, cả ngươi mỗi tấc

đều là gai nhọn!

Một chỗ khác ở sơn cốc.

Khổng Tam có chút kinh sợ nhìn chằm chằm hắc hồ lô ở phía xa, nhịn không được

hỏi: “Biện pháp này có hữu dụng không?”

Hắc hồ lô toàn thân đen kịt, miệng hồ lô được mở ra.

Khổng Nhị nhìn chằm chằm hắc hồ lô, có chút đắc ý nhưng ở sâu trong đáy mắt có

thể thấy được một tia sợ hãi: “Yên tâm! Cốc khẩu này mỗi khi chạng vạng liền có gió thổi,

gió này có chút cổ quái, chỉ thổi dọc theo sơn cốc, không bay ra ngoài cốc. Lục độc huyền

hồ luyện chế càng không dễ, phải trả một giá rất đắt mới có thể lấy được từ tay Hồ Ải

Tử.”

Ngay lập tức hắn nói: “Chờ báo thù xong cho đại ca, chúng ta lập tức rời khỏi nơi

này .”

“Đi đâu?” Khổng Tam hỏi.

“Trước tiên ly khai nơi này rồi nói tiếp. Đây là cực độc, vô sắc vô hình, một khi nhiễm

phải, lúc đầu khó phát hiện nhưng không có thuốc nào cứu được.” Khổng Nhị có chút

đáng tiếc nói: “Lục độc huyền hồ này uy lực tuy lớn nhưng chỉ dùng được một lần rồi

bỏ.”

“Ừ.” Khổng Tam gật đầu đáp, có chút phẫn uất nói: “Xích Tôn Giả quá bất công! Ba

người chúng ta bán mạng cho hắn lâu như vậy , thi hài đại ca chưa lạnh, vậy mà hắn

không chịu thay đại ca báo thù.”

“Hừ, không sai!” Trong mắt Khổng Nhị toát ra một tia oán độc: “Đáng tiếc Lục độc

huyền hồ chỉ có một cái, bằng không nhất định cũng phải cho hắn nếm thử chút.”

Hắn bỗng nhiên nheo mắt, sắc mặt đại biến: “Cẩn thận!” Chân dụng lực mạnh mẽ

nhảy lên.

Một thanh phi kiếm vô thanh vô tức bay qua hông hắn, trên người hắn quang mang

đột nhiên sáng ngời, một bộ ngân sắc linh giáp hiện ra.

Khổng Tam trong lòng cả kinh, mạnh mẽ hướng một bên tránh qua, trên người quang

mang loé lên, hồng sắc linh giáp bao bọc kín người hắn.

Bốn bóng người không một tiếng động xuất hiện ở xung quanh hai người.

Bi vây rồi!

Trong lòng hai người nhất thời trầm xuống.

Ba người Lôi Bằng lúc trước còn không rõ ràng mọi thứ, lúc này nhìn thấy hai người

và chiếc hắc hồ lô kia rốt cuộc cũng đã minh bạch mọi chuyện.

Tả Mạc đối với một kiếm đánh lén của bản thân vừa rồi rất không hài lòng. Nhưng

hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Lúc ở Vô Không Sơn hắn mới chỉ là trúc cơ,

“ly thuỷ kiếm quyết” với hắn đã đủ dùng. Nhưng khi đối mặt với tu giả ngưng mạch ở

Tiểu Sơn giới thì uy lực của “ly thuỷ kiếm quyết” đã không còn thoả mãn được nữa.

Bản thân còn khuyết thiếu thủ đoạn đánh lén, Tả Mạc trong lòng biết rõ ràng.

Hắn quan sát hai người trước mặt.

Ngân sắc linh giáp hình thức có chút đặc biệt, do vô số ngân lân kết hợp tạo thành,

mơ hồ còn có một đầu đại mãng ở giữa, du tẩu tự nhiên. Vừa rồi ngăn cản một kiếm của

Tả Mạc, linh giác bình yên vô sự, có thể thấy độ vững chắc của nó.

Linh giáp của tên còn lại cũng tương đối bất phàm, toàn thân đỏ thẫm, dù đứng xa

nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi. Tả Mạc có chút kinh ngạc, linh giáp này lại

dùng biện pháp huyết luyện hiếm có mà tạo thành. Nhưng trong mắt Tả Mạc linh giáp

này chỉ là một kiện bán tàn phẩm. Nếu như luyện chế đúng cách, tuyệt đối không dày

đặc mùi máu tươi như linh giáp này .

Nhưng làm hắn cảm thấy chú ý chính là chiếc hắc hồ lô ở cách đó không xa.

Trong tầm mắt của thải đồng, hắc vụ chính là từ bên trong chiếc hồ lô này cuồn cuộn

không ngừng mà tuôn ra.

Hắc hồ lô này mười phần bất phàm!

Trong lòng lẫm liệt, Tả Mạc không có chút chần chờ, quát lớn: “Giết!”

Lôi Bằng ba người lập tức động thủ!

“Uyên hồn đao quyết” của Lôi Bằng, “thiên ba quyền quyết” của Tông Như và “liên

hoa kiếm quyết” của Niên Lục dồn dập xuất thủ. Ba ngươi phối hợp đã lâu, ngày càng ăn

ý, ở trong doanh địa là một trong nhưng tiểu đội có sức chiến đấu mạnh nhất.

Khổng Nhị cùng Khổng Tam phản ứng cực nhanh.

Chỉ thấy Khổng Nhị hai tay bấm pháp quyết, một vòng sáng xuất hiện quanh hai

người. Khổng Tam đồng thời bấm tay bắn ra một điểm quang mang vừa đúng lúc đầu

nhập vào trong vòng sáng.

Vòng sáng đột nhiên sáng ngời, ầm ầm nổ tung!

Đao mang của Lôi Bằng, hoạn mang của Tông Như và kiếm mang của Niên Lục đụng

vào quang mang đang khuếch tán, nhất thời nát bấy! Dư thế toái mang giống như khí

lãng chưa hết, hướng phía mọi người đánh tới!

Đến lúc rồi!

Trong lòng Tả Mạc nhất thời lẫm liệt, không dám chậm trễ, tay phải song chỉ phác hoạ

trên không trung.

Tách - nhẹ vang lên, vô số điện mang đột nhiên sáng lên, giống như vô số ngân xà

nhất thời hướng đầu ngón tay của Tả Mạc tập trung lại, trong chớp mắt, một quả lôi đạn

giống như trứng ngỗng hình thành, toàn thân lóng lánh quang mang màu hồng.

“Dương sát lôi cương”!

Khổng Nhị cùng Khổng Tam biến sắc, cương lôi! Không ngờ lại là cương lôi!

Không riêng gì bọn họ, ngay cả ba người Lôi Bằng cũng không khỏi hít vào một hơi

lãnh khí, vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm vào lôi đạn nho nhỏ ở trên đầu ngón tay Tả

Mạc.

Cương lôi!

Bình thường Lôi Bằng bọn họ không bao nhìn thấy ông chủ xuất thủ, trong mắt bọn

họ, Tả Mạc chỉ là một kẻ quá yếu. Có nhiều lúc, ông chủ giống như một kẻ chỉ đảm nhận

nhiệm vụ hậu cần. Thế nên sự kính nể của bọn họ đối với Tả Mạc còn ít hơn so với Công

Tôn Sai.

Bây giờ nhìn thấy ông chủ thể hiện bản lãnh, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy

kinh ngạc. Trong ba người trấn định nhất chính là Tông Như, chỉ có hắn đã từng thấy

ông chủ thể hiện ra “lưu ly thiên ba”.

Nhưng lúc này , hắn cũng không thể trấn định được nữa!

Cương lôi tuy rằng ít thấy nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn thấy có người sử dụng, bọn

họ cũng không phải loại người vừa thấy cương lôi liền sợ hãi.

Để cho bọn họ cảm thấy giật mình chính là khả năng không chế cương lôi của ông

chủ!

Bọn họ thậm chí còn thể cảm nhận được tính huỷ diệt chí cương chí dương điểm đặc

hữu của cương lôi phát ra!

Điều này chỉ rõ một điều rằng.

Trình độ điều khiển cương lôi của ông chủ đã đến mức kinh người!

Tu giả xưa nay rất ưu thích uy lực của cương lôi nhưng tương ứng với nó chính là độ

khó khi điểu khiển khiến người ta chùn bước. Lôi đạn nho nhỏ này , khí tức cương lôi

không còn nhưng ngươi ta không thể hoài nghi uy lực của nó.

Khổng Nhị Khổng Tam hiểu được lợi hại, không dám chậm trễ. Chỉ thấy Khổng Nhị

vỗ vào linh giáp trên người, đại mãng trong ngân sắc linh giáp bay ra, thấy gió liền tăng.

Trong khoảnh khắc, đại mãng liền dài ra tới mười trượng, cả người giống như một thùng

nước loại lớn, làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Khổng Tam đồng thời trong

miệng rì rầm, đưa tay hướng đại mãng điểm một chỉ, một đạo huyết quang theo ngón tay

hắn bay ra, nhập vào trong cơ thể đại mãng.

Lưỡi đại mãng thè ra, trong ánh mắt băn lãnh hiện lên sự thống khổ.

Trên trán nó đột nhiên nổi lên hai cái mụn, mụn nhanh chóng to ra, như có một vật gì

đó sắp vọt ra. Phốc, hai cái sừng thật dài đỏ tươi như máu phá mụn mà ra.

Tẻ!

Sự thống khổ trong mắt đại mãng tan biến, xà đồng tử băng lãnh nhanh chóng nhìn

chằm chặp vào Tả Mạc.

Tả Mạc nhìn không chớp mắt, giống như không nhìn thấy con huyết giác đại mãng

trước mắt, cẩn thận mà khống chế lôi đạn ở trên đầu ngón tay . “Dương sát lôi cương” là

một trong những sát chiêu mạnh nhất trong tay hắn. Tả Mạc đã tốn rất nhiều tâm tư ở

đây . Bồ yêu cũng không chút nào keo kiệt mà chỉ điểm, một chiêu “dương sát cương lôi”

được hắn làm ra không ít biến hoá, chiêu lôi đạn này là một trong số đó.

Biến hoá tuy rằng tăng nhanh nhưng độ khó khi điều khiển cương lôi cũng không ít

đi chút nào.

“Dương sát cương lôi” khác với những cương lôi do tu giả khác luyện hoá ra, một

chiêu này lấy mẫu chính là cương lôi trong thiên địa! Điều động uy năng của thiên địa,

đây mới là chỗ tinh tuý của “tiểu thiên diệp thủ”.

Điều này có nghĩa là Tả Mạc cần phải cực kì chăm chú khống chế. Thần thức của hắn

vẫn còn chưa đủ mạnh, lôi đạn thành hình cần phải có khoảng thời gian. Nếu như thần

thức của hắn đủ mạnh, hắn có thể trong nháy mắt rút ra cương lôi trong vòng trăm dặm.

Mà bây giờ, phạm vi hắn có thể khống chế chỉ là hai mươi trượng.

Hoàn thành!

Tia cương lôi cuối cùng đã bị hút vào trong lôi đạn, Tả Mạc không chút chần chờ, bấm

tay bắn ra!

Lôi đạn hoá thành một đạo hồng quang hướng hai người lao thẳng tới.

Lôi điện cực nhanh, không có gì có thể đụng!

Lôi đạn mới rời tay , liền đã tới trước mặt hai người, huyết giác đại mãng thấy không

thể cứu viện kịp, ngoài dự đoán của mọi người một màn xuất hiện! Lôi đạn tiến đến ba

trượng cũng trước mặt hai người thì vô pháp tiến thêm được nữa.

Lôi đạn chuyển động quay tròn, bị một lá chắn vô hình cứng rắn ngăn cản!

Lôi Bằng ba ngươi tâm thần kịch chấn!

Hư tráo!

Ngũ phẩm!

Con huyết giác đại mãng này không ngờ lại là một con ngũ phẩm linh thú!

Như nào có khả năng?

Ngũ phẩm linh thú, tu giả ngưng mạch kì tuyệt đối không thể đối phó. Nhưng đồng

dạng, ngũ phẩm linh thú cũng tuyệt đối không phải là ngưng mạch tu giả có thể khống

chế.

Tất cả phát sinh ở trước mắt, không phải là ảo giác!

Ngăn trở lôi đạn chính là lá chắn vô hình, là hư tráo, điểm độc hữu của ngũ phẩm

linh thú chính là hư tráo! Bất luạn là linh thú gì, chỉ cần đạt tới ngũ phẩm, xung quanh

thân thể sẽ tự phát hình thành một khu vực phòng hộ vô hình, giống như là tường khí,

được gọi là hư tráo!

Đây là hư tráo!

Tả Mạc cũng nhận ra hư tráo, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trên tay pháp quyết

thuận thế biến đổi.

Ba!

Giống như trứng ngỗng bị đập tan, lôi đạn trong nháy mắt tan vỡ.

Oanh!

Lôi cương áp súc trong lôi đạn đột nhiên bạo phát, giống như một đầu viễn cổ yêu

thú từ trong giấc mơ tỉnh lại, khí tức huỷ thiên diệt địa phút chốc khuyếch tán ra!

Trong nháy mắt, con ngươi băng lãnh của huyết giác đại mãng cũng toát lên một tia

sợ hãi!

Vô số điện mang ngân xà tàn phá bừa bãi ở bên ngoài hư tráo!

Thân thể tráng kiện của huyết giác đại mãng giãy dụa, Khổng Nhị Khổng Tam giống

như hai đống cát bị đẩy lùi!

“Nghiệp chướng!”

“Súc sinh!”

Khổng Nhị Khổng Tam kinh sợ lùi ra, bọn họ không nghĩ tới, huyết giác đại mãng

không còn bị bọn họ khống chế! Hai ngươi liếc nhau, không chút do dự xoay người chạy

trốn.

Ba người Lôi Bằng lúc này mới tỉnh mộng, biết rõ lúc này không phải lúc thất thần,

trước mắt đầu linh thú hung hãn này , chỉ cần hơi chút không cẩn thận bọn họ sẽ bỏ mạng

ngay lập tức!

“Thiên ba quyền!”

“Uyên thú phệ hồn đao!”

“Liên hoa lạc!”

Ba đạo nhân ảnh, đan xen đánh về phía huyết giác đại mãng!

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào huyết giác đại mãng đang giãy dụa kia, kì lạ là trong lòng

hắn không có chút sợ hãi nào.

Huyết giác đại mãng cả người có hư tráo, âm hoả châu không phá huỷ được hư tráo,

uy lực phát huy không được.

Mặt Tả Mạc không chút biểu tình, cơn ngươi trầm tĩnh như nước, hai tay chậm rãi

vung lên, động tác chậm chạp, dưới tình huống kịch chiến thậtmâu thuẫn dị thường!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩