“Tiểu thư!” Người trung niên cung kính nói: “Vừa rồi dã nhận được tin tức từ bộ của
Kim đại nhân truyền tới, bọn họ bị đánh lén, bảy chết, mười sáu bị thương. Kim đại nhân
cũng bị thương nhẹ.”
“Ồ.” Mộc Hi lộ vẻ ngạc nhiên: “Do ai làm?”
“Do một nữ tử, lai lịch không rõ. Thủ hạ của Kim đại nhân đã triển khai truy đuổi
nhưn đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì.”
“Chỉ một người?” Mộc Hi càng thêm ngạc nhiên. Nàng tuy không giao tiếp nhiều với
Kim Bảo Chân, nhưng cũng đã gặp vài lần, có thể khiến nàng đánh giá là lão luyện thành
thục. Có một bộ bảo hộ, không ngờ lại bị một nữ tử đả thương. Nàng tất nhiên vạn phần
kinh ngạc: “Tu giả kim đan?”
“Tình huống còn chưa rõ ràng.” Người trung niên hiển nhiên cũng không hiểu rõ:
“Bất quá nghe nói nữ nhân này cũng bị thương không nhẹ. Kim đại nhân hy vọng tiểu
thư lưu ý tung tích người này .”
“Không ngờ Thiên Nguyệt giới này cũng là nơi tàng long ngọa hổ!” Mộc Hi than thở,
rồi ngay lập tức ra lệnh: “Chuyện này ngươi lưu ý một chút là được. Nếu gặp thì đừng
buông tha, tu giả kim đan có uy hiếp lớn đối với chúng ta. Bất quá chúng ta vẫn nên để
nhiều sức lực vào kế hoạch nguyên bản.”
“Thuộc hạ hiểu.” Người trung niên trả lời, do dự một chút rồi lại nói: “Thuộc hạ có
điểm không hiểu, nếu như thực sự là một vị đại nhân, sao lại không chủ động liên hệ với
chúng ta?”
“Có rất nhiều khả năng, có tểh là tình trạng của đại nhân không tốt, cũng có thể là
người đó không muốn gặp chúng ta.” Mộc Hi lơ đễnh nói: “Việc đó chẳng liên quan gì tới
chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm cho ra vị đại nhân này , cho dù chỉ là đầu mối.
Những chuyện còn lại tự nhiên có người tới xử lý.”
“Vâng, thuộc hạ lắm lời rồi!” Người trung niên vội vàng nói.
Mộc Hi xua xua tay: “Không cần câu nệ như vậy , ta lĩnh binh chưa được bao lâu, cần
kinh nghiệm của ngươi trợ giúp.”
“Đó là vinh hạnh của thuộc hạ.”
Nhìn vẻ mặt kính cẩn của thủ hạ, Mộc Hi cảm thấy bất đắc dĩ, chợt nhớ tới một
chuyện: “Tìm được người của Nguyệt Ma giáo không?”
“Thưa không, đối phương rất cẩn thận, không hề lưu lại chút dấu vết nào.” Người
trung niên nói.
“Ừm, cẩn thận là đúng.” Mộc Hi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu có phát hiện gì
cũng đừng xung đột với đối phương. Trận chiến này sợ rằng sẽ kéo dài, không thể kết
thúc nhanh chóng được. Yêu và ma nên là minh hữu chứ đừng là địch nhân.”
“Thuộc hạ hiểu!”
Khoảng thời gian này Tả mạc đều chìm trong tu luyện. Bất kể là linh lực hay thần
thức, cả luyện thể, hắn đều đang trong một thời kỳ nhanh chóng tăng trưởng, đây là giai
đoạn tu luyện hoàng kim, hắn không dám lười biếng chút nào.
Ban ngày tu luyện linh lực và địa khí, buổi tối luyện thần thức, ngay cả việc nghiên
cứu phù trận cũng bị hắn tạm thời bỏ sang một bên. Phù trận là trung tâm, nhưng cũng
là cái cối xay thời gian, không cách nào tăng thực lực của mình lên trong một thời gian
ngắn, nhưng tu luyện lại có thể.
Thiên Ba quyền quyết chỉ là quyền quyết phổ thông, nhưng phối hợp với Sơn Thể lại
sinh ra uy lực cường đại, cổ vũ lớn cho Tả Mạc.
Nhất là chiêu Lưu Ly Thiên Ba kia, uy lực so với Diệt Huyễn Vô Ảnh kiếm của Ma
Phàm còn kinh khủng hơn. Hiện giờ Tả Mạc muốn làm là rút ngắn thời gian tụ lực của
nó, cũng là muốn trong thời gian ngắn hoàn thành mười hai chu thiên. Đây cũng không
phải điều không thể hoàn thành, khống chế tinh tế linh lực vốn là điều Tả Mạc cực kỳ am
hiểu. Nhưng muốn rút ngắn thời gian tụ lực lại tạo áp lực rất lớn đối với kinh mạch.
Tả Mạc buộc phải tăng cao trình độ luyện thể của mình mới có thể chịu được gánh
nặng đó, cũng từ đó mới có thể khiến sát chiêu này có giá trị thực tế. Bằng không, chiêu
thức cường đại như thế sẽ vì thời gian tụ lực quá dài dẫn tới giá trị sử dụng thực tế suy
giảm.
Cũng may là hắn đang trong thời kỳ tiến bộ nhanh chóng, chỉ cần hắn không lười
biếng, tiếp tục tu luyện một thời gian nữa, khí lực của hắn sẽ đủ cho hắn sử dụng sát
chiêu này .
Đương nhiên, điều này cũng nghĩa là ngoại trừ làm tuần tự từng bước một hắn cũng
chẳng có cách nào khác.
Trong doanh trại thi thoảng lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, đều là
từ trong kiếm trận truyền ra. Bất quá qua vài ngày , mọi người cũng dần quen, mỗi khi có
một tên gia hỏa vào đó đều sẽ vang lên tiếu kêu thê thảm nhưu vậy . Thế nhưng sau khi
bò ra từ trong kiếm trận, việc tiếp theo chắc chắn là bế quan. Cho nên tới giờ, những kẻ
còn lại chưa tiến vào kiếm trận cũng không biết rốt cuộc bên trong đáng sợ ra sao.
Bọn họ chỉ biết, rất đáng sợ, rất đáng sợ…
Nhưng cũng biết, chỗ tốt cũng rất nhiều, rất nhiều.
So với những tu giả lòng vừa sợ hãi vừa mong chờ này , Tả Mạc ngược lại chẳng chút
không khỏe, hắn đã quen với những tiếu kêu thảm thiết này từ lúc xăm phù trận giúp
bọn hắn. Lúc đó, tiếng kêu thê thảm vang lên dưới tay hắn chẳng hề thua kém so với lần
này .
Bỗng dưng, tả Mạc cảm thấy Dịch Thú bài bên hông khẽ rung động.
Ồ, Tả Mạc trong lòng máy động, không tự chủ được dừng động tác. Đây là lần đầu
tiên hắn thấy Dịch Thú bài xảy ra tình huống này , vội gọi ra con bướm nhiều màu.
Bướm nhiều màu bay lên, linh xảo gập lại rồi lao ra ngoài doanh trại.
Có chuyện sao?
Bỗng dưng nhớ tới lúc trước có người rình mò, Tả Mạc lập tức lưu tâm, vẫy vẫy tay
với tiểu đội của Tông Như gần mình nhất, ý bảo đi theo.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước theo.
Những tiểu đội phía xa chú ý tới cảnh này đều lộ vẻ cực kỳ hâm mội. Vận khí của tiểu
đội Tông Như thạt quá tốt, ông chủ cũng khá tín nhiệm đối với bọn họ. Những người có
kinh nghiệm đều hiểu, bình thường càng thân quen với ông chủ, về sau sẽ liên quan trực
tiếp tới đãi ngộ tốt hay xấu.
Bất quá, tuy mẹ trẻ không trong quân doanh nhưng không ai ngừng tu luyện mà
không có lệnh của ông chủ.
Công Tôn Sai đỏ mắt, liều mạng nhìn vào địch nhân như thủy triều trước mắt.
Trận chiến này hắn đã thua, bất quá đối phương chẳng hề có ý bãi binh mà trực tiếp
ép hắn vào một góc, thực hiện đợt đại tàn sát sau cùng.
Hắn cũng không phải lần đầu gặp tình huống như vậy , một khi hắn có sơ hở, vậy tiếp
theo chờ đợi hắn chính là liên tiếp bại lui. Quân đội đối phương tựa như giòi bám vào
xương, cắn chặt vào đó, tiếp theo đó là công kích vô cùng dữ dằn, bất cứ khe hỏ nhỏ nào
cũng có thể bị khơi thành lỗ hổng lớn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Công Tôn Sai sớm đã quen với cách đánh truy đuổi của đối phương.
Bất quá lần này hắn quyết định tạo cho đối phương một “ngạc nhiên” nho nhỏ!
Tả Mạc dẫn theo một tiểu đội, nhanh chóng đi theo sau bướm Hồng Ban. Linh điệp
tam phẩm này bình thường rất ít khi được dùng. Tuy rằng từ phẩm chất mà nói, tam
phẩm đỉnh giai cũng là không tồi, song ba loại pháp quyết của nó đều liên quan đến độc.
Mà Tả Mạc bình thường rất ít khi đụng tới độc, con bướm Hồng Ban này cũng gần như
không dùng tới, ngoại trừ thi thoảng cho ăn mới gọi ra.
Lần này Dịch Thú bài chủ động cảnh báo, Tả Mạc lần đầu gặp phải, trong lòng vô
cùng hiếu kỳ.
Ba người Lôi Bằng ăn ý bảo vệ Tả Mạc ở giữa, bất kể lúc nào, bảo vệ ông chủ cũng là
ưu tiên hàng đầu của bọn họ. Khác với Tả Mạc xuất phát từ hiếu kỳ, ba người bộ dáng
như gặp đại địch.
Bướm Hồng Ban bay rất nhanh, dường như có cái gì đang hấp dẫn nó.
Đám người Tả Mạc lưa chọn sơn cốc này dựa núi gần nước, một sơn cốc được dẫn ra
từ trong núi, quanh co ngoằn ngoèo, đối diện với ghềnh Cửa Đá ở bên ngoài.
Sơn cốc rất sâu, Tả Mạc cũng không phái người dò xét, dù sao bọn họ tới đây cũng chỉ
vì lạn thiết ngân, cũng không tính ở lại đây lâu. Giờ trong tay Tả Mạc phôi thô của lạn
thiêt ngân chất đống như núi, dự tính thời điểm rời khỏi cũng không xa nữa. Tả Mạc dự
định chờ đám người này đều qua kiếm trận một lần sẽ rời khỏi ghềnh Cửa Đá.
Huống hồ, những vị trí quan trọng đều được Tả Mạc bày phù trận. Tuy rằng không
được như Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận trên đảo Hoang Mộc nhưng những trận nhỏ này
cũng không dễ công phá được.
Ngược lại, ở ghềnh Cửa Đá, Tả Mạc không cách nào bầy trận. Doanh trại liền kiến tạo
ở một bãi bùn, nơi đó tầm mắt trống trải, nhìn cái là rõ. Sau chuyện bị rình rập lần trước,
phòng bị ở bờ sông cũng càng thêm nghiêm ngặt.
Lẽ nào có thiên tài địa bảo hấp dẫn bướm Hồng Ban?
Tả Mạc càng cảm thấy không thể nào. Nơi này là địa điểm của một môn phái trước
đây , có thiên tài địa bảo gì cũng chẳng tới phiên hắn. Trong lòng nghi hoặc, hắn vẫn theo
sát sau bướm Hồng Ban.
Rẽ ngang dọc tới bảy tám lần, sơn cốc trở nên hiểm trở hơn nhiều, khí tức ẩm ướt của
cây cỏ cũng càng thêm đậm.
Vẻ phòng bị trên mặt ba người Lôi Bằng cũng càng lúc càng đậm.
Bỗng dưng, bướm Hồng Ban phía trước ra sức rung đôi cánh, chỉ trong chợp mắt, lấy
nó làm trung tâm bỗng xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Có chuyện gì vậy?
Tả Mạc ngừng bước, trong lòng càng thêm nghi hoặc, xung quanh rõ ràng không có
gì.
Hắn bỗng nhớ tới đặc điểm của bướm Hồng Ban, độc!
Lễ nào là thứ gì có độc?
Trong lòng máy động, hắn ra lệnh cho bướm Hồng Ban thi trển một pháp quyết lên
mình. Chỉ thấy bướm Hồng Ban phe phẩy cánh, một luồng sáng ngũ sắc nhập vào trong
cơ thể Tả Mạc, hai mắt hắn như được phủ bởi lớp ánh sáng năm màu.
Tả Mạc lập tức giật nảy mình!
Chỉ thấy trước mắt hắn, một tia sương khói màu đen bị vòng xoáy của bướm Hồng
Ban hấp dẫn, liên tục nhập vào trong đó.
Đây là… độc!
Tả Mạc nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cản ba người bên cạnh. Nếu không nhờ
Thải Đồng, hắn căn bản không phát hiện ra thứ độc này! Tuy rằng không biết độc tính
của nó rốt cuộc ra sao, trong lòng Tả Mạc cũng không khỏi run sợ.
Một loại độc không vị không sắc, không cách nào phát hiện đã đủ đáng sợ rồi! Huống
hồ, dưới Thải Đồng, một tia sương khói đen kịt khiến Tả Mạc dựng cả tóc gáy .
Lẽ nào ở gần đây có độc vật kinh khủng gì đó?
Không thể!
Nếu thực sự có độc vật lợi hại như vậy , đám người Tạ Sơn lúc trước ở đây đã sớm hóa
thành xương trắng.
Cảm giác vui thích truyền tới từ bướm Hồng Ban không khiến Tả Mạc hài lòng chút
nào, ngược lại, toàn thân hắn như rơi xuống hầm băng, cả người phát lạnh. Vì hắn nhớ
tới một pháp quyết của bướm Hồng Ban – Độc Biến! Bướm Hồng ban có thể hấp thu các
loại kịch độc để tiến hóa, nó càng vui mừng chứng tỏ thứ độc này càng lợi hại!
Độc là thứ mà đại bộ phận tu giả đều vô cùng kiêng kỵ.
Có thứ kịch độc, thậm chí có thể trực tiếp độc chết tu giả kim đan. Hơn nữa chúng vô
cùng kỳ lạ, có loại độc có thể quấn cùng linh khí trong không trung, không cách nào phát
hiện được. Có độc thậm chí có thể xuyên qua linh tráo. Trăm phương ngàn cách, không gì
không thể.
Không thể nghi ngờ, đây là một loại độc cực kỳ kinh khủng!
Có người ám toán!
Có ngốc tới mấy Tả mạc cũng lập tức hiểu ra, nghĩ mà sợ, sát khí trong lòng không tự
chủ cuồn cuộn trào lên.
Ba người bên cạnh Tả Mạc không thấy kịch độc trong không khí, song có thể nhạy
cảm nắm bắt được sát khí mà ông chủ tỏa ra, không khỏi âm thầm run sợ!
Tả Mạc không nói gì, lặng lẽ ra hiệu, nhìn đám người Lôi Bằng phối hợp lâu vậy , một
số ám hiệu đơn giản hắn cũng hiểu đôi chút. Lập tức yên lặng bay dọc theo vách đá về
phía trước. Lấy bướm Hồng Ban làm phạm vi, trong sơn cốc tràn ngập khói độc như tơ
đen.
Tả Mạc quyết định đi vòng qua.
Hắn muốn xem ai ám toán bọn họ!
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩