Chương 23: Dị tượng

Tác giả: Phương Tưởng

Tả Mạc kinh hãi nhìn sư huynh Vi Thắng.

Quần áo sư huynh đã rách tung tóe thành từng sợi, cả người như một lợi kiếm xuất

vỏ, khí thế bức người. Tả Mạc cảm thấy rất xa lạ, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một từ -

kiếm ý!

Tả Mạc đột nhiên hiểu ra: “Chúc mừng sư huynh!”

Vi Thắng nghe thế khẽ cười, kiếm ý quấn quanh thân thể tựa hồ bị bàn tay vô hình

kích thích, đột nhiên cuộn trào. Đá vụn cùng đất bùn bị đẩy lùi, tro bụi bay mù mịt, chớp

mắt, mặt đất dưới chân gã bị kiếm ý vô hình chém ra một cái khe nông.

“Xin lỗi sư đệ, tu vi của ta có hạn, không cách nào thu phát tự nhiên.”

“Sư huynh là tới vì Hỏa Long thảo?” Tả Mạc xua tay , tỏ ý mình không thấy phiền. Hắn

lần đầu nhìn thấy người sắp trúc cơ, hết sức hiếu kỳ.

“Làm phiền sư đệ.” Vi Thắng đành chịu, chà chà chân, hố đất dưới chân y cơ hồ đã

sâu tới đầu gối.

Biết Vi Thắng đã tới lúc quan trọng, Tả Mạc không chậm trễ nói: “Mời sư huynh theo

ta.” Nói xong, lập tức bước đi, một mạch chạy về phía Lãnh Vụ cốc.

Phía sau truyền đến tiếng véo véo không dứt, sư huynh Vi Thắng đi tới đâu, mặt đất

nơi đó bị bắn tung tóe, đá nhỏ bị đẩy bắn ra.

Hai người rất nhanh tới bên ngoài Lãnh Vụ cốc, Tả Mạc ném lại một câu: “Sư huynh

xin chờ chút.” Lập tức luồn vào trong sương khói, không lâu sau quay lại, trên tay cầm

Hỏa Long thảo màu đỏ. Cẩn thận đặt Hỏa Long thảo lên trên đất, hắn nhanh chóng nhảy

qua một bên.

Quanh mình sư huynh đầy kiếm ý, lực phá hoại kinh người, trên đường tới đây , hắn

đã bị dọa sợ.

Vi Thắng cúi xuống nhặt Hỏa Long thảo lên, chỉ thấy Hỏa Long thảo như một ngọn

lửa đỏ, màu càng mỹ lệ so với trước.

Vi Thắng lộ vẻ vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc, hướng Tả Mạc cúi mình: “Đa tạ sư đệ.”

Nói xong, sư huynh Vi Thắng vội vã rời đi.

Tả Mạc sững sờ nhìn bóng lưng sư huynh Vi Thắng tan biến, lần đầu hắn thấy bộ

dạng một tu giả sắp trúc cơ, so với hắn tưởng tượng thì thật sự không giống. Không biết

sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ thế nào, cũng là tình cảnh này sao?

Trúc cơ, được gọi là quan ải thứ nhất của tu chân giả, quả nhiên không giống bình

thường!

Hắn cả ngày tinh thần có chút hoảng hốt, cảnh kiếm ý của Vi Thắng tán dật hôm nay

là xung kích mạnh đối với hắn. Chậm chạp không nghe thấy thanh âm tuyên bố như khi

sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ thành công.

Sẽ không thất bại chứ? Lòng hắn đầy lo lắng, bản thân Hỏa Long thảo là độc dược rất

độc, hơi bất cẩn, linh lực lập tức tan vỡ, huống chi, gốc Hỏa Long thảo sư huynh Vi

Thắng phục dụng là hạng ba.

Sư huynh Vi Thắng hắn chỉ gặp hai lần, nhưng vị sư huynh tâm như thép, vĩnh viễn

ngay thẳng khiến hắn bội phục từ sâu trong lòng. Trước đây , hắn vẫn thấy mình là một

người khá cần cù phấn đấu, nhưng so với sư huynh, mình thật không đáng nhắc tới.

Nửa đêm, Tả Mạc ngồi trên nóc nhà, tâm không chú ý tại thanh âm do âm khuê phát

ra, trong lòng hắn lo lắng càng mạnh.

Nhưng lúc này , một luồng sáng chói mắt đột nhiên bắn lên từ nơi nào đó trong núi,

đâm thủng bầu trời.

Tranh!

Như bảo kiếm xuất vỏ, thiết thạch va chạm, vang vọng núi Vô Không!

Động tĩnh lớn như vậy , các đệ tử khác dồn dập bừng tỉnh, người người chạy ra, ngẩng

đầu kinh hãi nhìn quang mang đâm nát thiên không như một thanh kiếm.

Trên nóc nhà, Tả Mạc ngây người. Lòng lại cực độ vui mừng, mừng vì khí tức này là

của sư huynh Vi Thắng! Khiến hắn kinh hãi là vì, ánh sáng như kiếm kia mang đến cho

hắn áp bách!

Hắn không tự chủ nghĩ tới kiếm ý trắng muốt trong ý thức hải. Hai cái giống nhau về

ngoại hình, nhưng lại xa xa kém kiếm ý trắng muốt kia về sự băng lạnh, hung hãn, mạnh

mẽ. Kiếm ý của sư huynh lại có vị đạo đôn hậu ngưng thực.

Lý giải của Tả Mạc về kiếm ý ít tới thương cảm, nhưng đột nhiên, hắn nhận định kiếm

ý này là của sư huynh. Hắn kinh ngạc nhìn vào kiếm mang trực đâm thủng bầu trời, vừa

cao hứng vừa hâm mộ.

Lúc sư tỷ Lý Anh Phượng trúc cơ cũng không có bao nhiêu động tĩnh, sư huynh trúc

cơ thanh thế lại kinh động thiên địa, thật là lợi hại.

Dị tượng như vậy , không riêng gì núi Vô Không bị kinh động, môn phái chung quanh

cũng bị cảnh tượng kì dị kinh động, chỉ thấy vô số kiếm quang như lưu tinh bay tới bên

này .

Ai cũng không chú ý tới, trong thiên không, không biết từ lúc nào, chưởng môn cùng

vài vị sư thúc đã chờ đợi ở bên.

“Bản môn đại hứng khởi!” Thanh âm tam sư thúc Diêm Nhạc run rẩy . Mặt sớm không

có nụ cười thường nhật, mà ngược lại có vẻ sắp khóc.

Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên cũng không kìm nén nổi, đứng giữa trời, thanh âm

vang vọng phía đông, giọng nói nghẹn ngào, nói liền ba lần: “Đệ tử bất hiếu đa tạ liệt vị

tổ sư bảo hộ bản môn. Bảo hộ bản môn tân hỏa truyền thừa không tuyệt!”

Ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt.

Diêm Nhạc cùng Tân Nham đều quỳ xuống, nhìn về hướng đông dập đầu ba lần.

Ba người khởi thân, mặt đầy vui vẻ, như say như túy . Ngay cả Tân Nham bình thường

lạnh lùng, lúc này mặt cũng đỏ hồng.

“Đáng tiếc, tứ sư muội vân du không về, nếu không gặp cảnh này , không biết vui vẻ

bao nhiêu.” Bùi Nguyên Nhiên bình tĩnh lại, cảm khái.

Diêm Nhạc rất đồng cảm: “Có thể gặp cảnh này , ta chết cũng không tiếc.”

Bùi Nguyên Nhiên quát mắng: “Sư đệ sao có thể nói bậy , bản môn đang vui mừng, ta

cần dụng hết toàn lực, bồi dưỡng Vi Thắng, mới có thể không thẹn sự mong đợi của liệt

thế tổ sư đối với chúng ta.”

Diêm Nhạc gật đầu lia lịa: “Sư huynh nói chí phải.” Lão đột nhiên quay mặt qua, nhíu

mày , có chút không vui: “Đêm nay , khách nhân tới không ít nha.”

Mắt Bùi Nguyên Nhiên chớp động hàn mang, giọng nói hờ hững: “Đêm nay không

phải lúc chiêu đãi, nhị sư đệ, đừng để bọn họ quấy nhiễu Vi Thắng.”

“Được!” Tân Nham tỉnh táo lại, như thiết thạch băng hàn, một tiếng nói ra, hàn khí

lan tràn.

Vô luận là tu chân giả bay tới núi Vô Không, hay là đệ tử ngoại môn đang ngửa đầu

xem, chỉ thấy trước mắt một mảnh tuyết trắng! Còn không đợi bọn họ kịp phản ứng,

kiếm ý khủng bố hủy thiên diệt địa cuồn cuộn chụp xuống đầu bọn họ!

Mọi người không ai không hoảng hốt, đều phải lui về phía sau.

Chỉ thấy một con ly long khổng lồ trắng muốt, thân thể chiếm cứ nửa bầu trời linh

hoạt tự nhiên trôi nổi giữa trời đêm, con ngươi như băng tinh bễ nghễ kiêu ngạo. Khí tức

băng lạnh hung sát, xa xa cũng có thể cảm thấy rõ nét.

Chúng nhân khi này mới nhớ tới, Vô Không kiếm môn có được bốn vị kim đan kỳ tu

giả.

“Là Băng Ly kiếm?” Có thanh âm già nua từ xa xa truyền lại.

Tân Nham nhướng mày , mắt tuôn chiến ý, lạnh giọng nói: “Tại hạ Tân Nham.”

Trên núi Vô Không, một đám đệ tử ngoại môn ngẩng mặt lên, không ai không kinh

thán. Nguyên lai sư thúc Tân Nham thường ngày nghiêm nghị, không ngờ nổi danh như

vậy .

Người nơi xa không có nói tiếp.

“Hôm nay quá muộn, lại đúng lúc tiểu đồ trúc cơ, thực không tiện chiêu đãi, làm

phiền nhiễu nhã hứng của các vị, thành thật xin lỗi. Không bằng các vị lúc khác lại tới,

bản môn trên dưới, nhất định sẽ bày sạp chào đón.” Bùi Nguyên Nhiên thanh âm tràn

đầy uy nghiêm, xa gần đều có thể nghe thấy .

“Không ngờ Đông Phù cũng có cao thủ dụng Băng Ly kiếm, thất lễ thất lễ! Núi Vô

Không đang hứng khởi chỉ đành chờ ngày khác, bần đạo Thiên Tùng tử chúc mừng các vị

trước. Hôm nay không tiện, ngày sau lại tới quấy rầy!” Thanh âm vòng vọng, nhỏ dần mãi

tới lúc không thể nghe thấy nữa.

Các tu chân chung quanh cả kinh, không nghĩ người tới là Thiên Tùng tử. Thiên Tùng

tử tại Đông Phù tuyệt đối nổi danh, lão là hậu nhân của Đông Phù tiên nhân, cũng là

người chấp chưởng Đông phù hiện tại.

Ngay cả Bùi Nguyên Nhiên cũng lộ ra kinh ngạc, lão không ngờ động tĩnh nơi này

cũng kinh động cả Thiên Tùng tử. Thanh danh Thiên Tùng tử cực cao, nghe đồn tu vi

kinh người.

Nhưng dẫu sao lão cũng là chủ của một phái, rất biết kìm nén tức giận, cao giọng nói:

“Cung tiễn đạo huynh!”

Những tu giả vốn định thám thính một phen, đều biết phận tán đi. Ngay cả Thiên

Tùng tử cũng dùng lễ đối đãi, bọn họ nào dám nôn nóng. Người thông minh ý thức

được, địa vị của Vô Không kiếm môn tại Đông Phù tất nước lên thuyền lên.

Vô Không kiếm môn có bốn vị tu giả kim đan kỳ, tin tức này bọn họ đại đa số đều

biết. Nhưng Vô Không kiếm môn bình thường ít giao lưu với ngoại nhân, bốn người này

ngoại trừ Diêm Nhạc chủ quản kinh doanh được nhiều người biết tới, ba người còn lại

cơ bản không bước ra khỏi sơn môn.

Người có tâm đã tính nghe ngóng một chút về Băng Ly kiếm. Cao thủ như thế, lại ở

tại một ngọn núi nhỏ không người biết tới, thực khiến người ta khó hiểu.

Lời chưởng môn cùng Thiên Tùng tử, Tả Mạc bịt tai không nghe, hắn sửng sốt coi

chừng con ly long trắng muốt đang bay lượn trên không.

Giống như việc hắn khẳng định kiếm mang đâm thẳng bầu trời là do sư huynh Vi

Thắng tạo ra, hắn cũng nhận ra con ly long trắng muốt đang bay trên không kia, chính là

kiếm ý trong ý thức hải của mình. Về ngoại hình, hai cái có sự khác biệt rất lớn, nhưng

không biết vì sao, hắn lại vô cùng chắc chắn khẳng định, con ly long này cùng kiếm ý

trắng muốt mình gặp qua hai lần, không có khác biệt về bản chất.

Hắn không khỏi sửng sốt, nguyên lai tối hôm đó là các sư thúc!

Kết quả này , khiến tim hắn đập loạn xạ.

Đột nhiên hắn nhớ tới, đầu sỏ còn trong ý thức hải của mình! Cách nghĩ này , lập tức

khiến tim phổi hắn lại đảo lộn.

Nếu như để chưởng môn biết, Bồ ở trong ý thức hải của mình…

Hắn bất giác run lẩy bẩy , răng va vào nhau lập cập.

Hắn lại nhìn con tuyết ly bay trên trời kia, trong lòng rét buốt, hắn vẫn có ảo giác, con

tuyết ly tựa hồ tùy thời có thể phát hiện ra Bồ yêu, nó nhất định sẽ không chút đắn đo lao

xuống xé mình thành mảnh vụn!

Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, hắn thậm chí cảm thấy con ly long khổng

lồ kia đang chú ý tới hắn.

Hắn như mất hồn, không có khả năng để ý tới cái khác, cơ hồ lăn xuống nóc nhà, rụt

vào trong phòng.

Về tới tĩnh thất, hắn còn chưa hết kinh sợ.

Khoảnh khắc, tim đập chậm lại, miệng khô khốc.

Bồ yêu chết tiệt! Tả Mạc lại nguyền rủa gã.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, Bồ yêu có thể tự mình đi ra, ý nghĩ này lập tức làm hắn kinh

hãi cùng cực. Tên điên Bồ yêu kia làm ơn đừng nháo!

Hắn vội ngồi ổn định, chấn định tâm thần, để tâm thần tiến vào trong ý thức hải.

Ý thức hải như có cuồng phong thổi loạn, lửa đỏ điên cuồng bay múa.

Giống như một đàn xà nữ yêu diễm lắc eo kinh tâm động phách. Bồ không có ngồi

trên mộ bia như trước, mà đứng trước mộ bia, như một cây thương, áo đen bóng lóng

như tơ lụa bay phần phật, tóc đen trên trán bay múa, không ngờ vẫn che con mắt trái của

gã.

Mắt phải hắn như vực sâu, nhìn chằm chằm bia mộ.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩