Chương 224: Luyện thể đột phá.

Tả Mạc còn chưa luyện thành thần thông, Công Tôn Sai đã chiếm xong ghềnh Cửa Đá,

hiệu suất kinh người khiến Tả Mạc không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Tổn thất lần này so với lần trước còn nhỏ hơn, số tu giả bị bắt làm tù binh càng nhiều

hơn so với lần trước.

Trong đó bao gồm cả lão đại của nhóm người này , Tạ Sơn. Khi gã tận mắt thấy

phương thức xung kích kiểu ba đợt sóng gợn, hắn lập tức hiểu rõ thực lực hai bên không

cùng một tầng. Mặc dù nhân số không khác biệt bao nhiêu nhưng lý trí vẫn thúc đẩy hắn

chọn đầu hàng.

Mà sau khi đầu hàng hắn mới biết, đối phương tấn công bọn mình chẳng qua chỉ vì

mỏ vụn thiết ngân trong ghềnh Cửa Đá, lập tức phiền muộn tới mức thiếu chút nữa hộc

máu. Nếu hắn sớm biết sẽ tuyệt đối không do dự nâng hai tay dâng lên, Tiểu Sơn giới

hiện giờ còn có ai cần mỏ quặng?

Khai thác mỏ quặng nếu không có con rối và tu nô, phải trả giá cao tới mức không

cách nào tưởng tưởng. Tạ Sơn nghĩ đến hỏng đầu cũng chẳng hiểu đám người này muốn

mỏ quặng để làm gì. Nhưng không nhìn thấu ý đồ của đối phương, hắn lại có thể thấy rõ

chênh lệch lực lượng giữa hai bên.

Tu giả có thể sống sót tới giờ đều là người có nhãn lực, mà có thể lên tới vị trí lão đại,

chỉ bằng tu vi ngưng mạch tam trọng thiên vẫn chưa đủ. Tạ Sơn đương nhiên có điểm

độc đáo của mình. Trong mắt hắn, nhóm người này huấn luyện có bài bản, hoàn toàn

không như đám người lưu lạc kia, lai lịch tất không đơn giản.

Nhưng khi hắn biết sẽ bị bố chế cấm chế lập tức tròn mắt tại chỗ, mà khi hắn thấy Tả

Mạc thì hai mắt lại một lần nữa tròn ra.

Một tên gia hỏa ngưng mạch nhất trọng thiên.

Bố trí cấm chế đối với Tả Mạc có thể nói là làm nhiều thành quen rồi, chỉ một lát, trên

thân thể đám người này đều bị đặt cấm chế. Cấm chế đương nhiên không phải vạn năng,

nếu có kẻ đạt tới kim đan kỳ, cấm chế sẽ mất đi hiệu lực.

Trong nhóm người này , có hy vọng đột phá tới kim đan nhất chính là Tạ Sơn, nhưng

chẳng qua cũng chỉ là có khả năng mà thôi. Độ khí khi đột phá lên kim đan cao hơn so

với đột phá lên ngưng mạch nhiều, sau khi tiến nhập ngưng mạch kỳ, linh lực sẽ bắt đầu

tăng trưởng liên tục, đạt tới cảnh giới tam trọng phần nhiều là dựa vào tích lũy . Nhưng

từ ngưng mạch đột phát lên kim đan ngoại trừ tích lũy còn cần cảm ngộ.

Tả Mạc chẳng hề lo lắng, đương nhiên chủ yếu là do có lo lắng cũng chẳng có tác

dụng gì.

Doanh trại mới được thiết lập tại ghềnh Cửa Đá, thú trì của Thuần Vu Thành cũng

dời tới đây . Khi ba gã Kim Giáp vệ xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Sơn mới hoàn toàn khuất

phục. Tu vi của Kim Giáp vệ dường như không cao bằng hắn, nhưng cả người bao phủ

trong một khí tức nguy hiểm khiến trong lòng hắn rất ngạc nhiên. Tới khi hắn thấy

thuyền Tảo Hạch thì một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tan thành mây khói.

Pháp bảo tinh thạch không phải ai cũng có được.

Trong khoảng thời gian này , Tả Mạc ngoại trừ luyện thể còn làm một việc. Hắn đem cả

ba phù trận thu được từ ma văn Đồng Tê Ngưu khắc lên trên người ba gã Kim Giáp vệ.

Có ba cái phù trận này , Kim Giáp vệ sẽ không ngừng hấp thu linh lực sau đó rèn luyện

thân thể. Lai lịch của Kim Giáp vệ tùy rằng Bồ yêu không nói rõ song Tả Mạc vẫn lờ mờ

đoán được. Sau khi hỏi nhỏ Bồ yêu mới biết, ba tên Kim Giáp vệ này có uy lực mạnh mẽ

như vậy là bởi có hai tài liệu cực phẩm xương Thương Long cùng nước U Minh.

Xương Thương Long muốn mua cũng chẳng kiếm đâu ra, còn nước U Minh lần trước

cũng đã bị hắn dùng hết, tạm thời chẳng có cách nào luyện ra Kim Giáp vệ mới. Tả Mạc

liền nghĩ hết mọi cách để tăng cao thực lực ba tên Kim Giáp vệ. Huống hồ, đi đâu tìm vật

thí nghiệm tốt như Kim Giáp vệ đây? Tả Mạc căn bản không lo việc khắc phù trận xảy ra

lỗi.

Trong mắt Tả Mạc, Kim Giáp vệ không cách nào tăng lực lực bởi chúng không thể tu

luyện không ngừng như tu giả. Kim Giáp vệ và con rối cũng không khác nhau, chỉ có thể

điều khiển lực lượng sẵn có. Giờ hắn khắc ba phù trận đó lên người Kim Giáp vệ, có thể

không ngừng rèn luyện thân thể chúng, không ngừng có linh lực dũng mãnh tiến vào. Từ

mặt lý luận mà nói, thực lực ba gã Kim Giáp vệ đã có thể tăng lên.

Đó chẳng qua là suy đoán lý luận.

Sau khi chuyển tới ghềnh Cửa Đá, chuyện quan trọng nhất là luyện chế bồ đoàn Hắc

Luyện. Tả Mạc chế liền một hơi một trăm con rối giấy , ném vào trong hầm. Mỏ quặng có

vết tích khai thác, vụn thiết ngân cũng không phải tài liệu quý giá gì, ngược lại rất dễ tìm

được, đối với bất cứ môn phái nào mà nói, mỏ quặng này chính là một nơi tạo thu nhập

ổn định. Nhưng không nghĩ tới Tiểu Sơn giới bất ngờ thay đổi, môn phái này cũng

không may mắn tránh khỏi được, mỏ quặng cũng trở thành hoang phế.

Tháp nhỏ được lệnh khống chế con rối khai thác quặng. Độ khó khi khai thác mỏ

quặng này rất nhỏ, con rối giấy cũng có thể làm được, nếu là mỏ quặng phức tạp nguy

hiểm hơn sẽ cần con rối cao cấp hơn.

Rất nhanh chóng, vụn thiết ngân cuồn cuộn không ngừng đến tay Tả Mạc. Tả Mạc

điều khiển Kim Ô hỏa, luyện hóa khoáng thạch, lấy vụn thiết ngân ra. Tính chất của vụn

thiết ngân rất mềm, mang theo vẻ sáng bóng của sắt, chúng sẽ tạo thành lỗ thủng đặc

biệt khiến chúng nhìn qua như khối sắt hỏng.

Có vụn thiết ngân, Tả Mạc lập tức luyện chế lượng lớn bồ đoàn Hắc Luyện. Khi đám

thủ hạ tự mình cảm nhận được diệu dụng của bồ đoàn Hắc Luyện, kẻ nào cũng ôm chặt

lấy , sợ bị người khác đoạt mất. Mọi người đều hiểu ý nghĩa của bồ đoàn Hắc Luyện này ,

chỉ cần có nó, bọn họ không cần cướp giật linh cốc với người khác nữa, cũng chẳng cần lo

lắng ngày nào đó sẽ vì linh cốc không đủ mà cảnh giới tiêu tán, chết đi.

Sự nhiệt tình khi huấn luyện của đội ngũ đột nhiên tăng vọt. Có bồ đoàn Hắc Luyện,

bọn họ có thể tu luyện như trước, tăng trưởng tu vi. Đối với bất cứ tu giả nào, không có

gì có thể đả động hắn hơn điều này .

Trong hoàn cảnh tàn khốc như hiện tại, không cần Công Tôn Sai thúc giục, ai ai cũng

huấn luyện như liều mạng. Bồ đoàn Hắc Luyện cho bọn họ thấy lại được hy vọng tiến

giai, mà chiến thuật của Công Tôn Sai, trải qua hai lần thực chiến cũng khiến bọn họ tin

phục từ đáy lòng.

Không ai muốn chết cả, có thể thấy hy vọng còn ai muốn liều mạng.

Địa khí cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng đất truyền vào cơ thể Tả Mạc. Linh

mạch bị thu lại cũng không khiến địa khí trở nên thưa thớt mà ngược lại lại càng nồng

đậm, càng tràn ngập sinh cơ. Biến hóa như vậy nằm ngoài dự liệu của Tả Mạc. Song hắn

vừa nghĩ lại cảm thấy vài phần thoải mái. Linh khí ở Tiểu Sơn giới hóa thành thưa thớt

khiến nó đang phát triển theo hướng Đô Thiên Huyết giới, hoàn cảnh như vậy càng thích

hợp với yêu ma.

Địa khí trở nên nồng đậm hơn có lẽ cũng là một nguyên nhân, địa khí nồng đậm càng

thích hợp với ma công luyện thể.

Toàn thân Tả Mạc được địa khí không ngừng rèn luyện tẩy lễ, những ngày này hắn

liên tục cẩn thận tỷ mỷ dùng địa khí rèn luyện mỗi vị trí trên thân thể, thậm chí ngay cả

tóc hay móng tay cũng không bỏ qua. Thoải mái nhờ có địa khí, hắn giờ không còn gầy

yếu như trước nữa, thân hình cao lên nhiều, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến hắn

cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong người.

Đây là lực lượng cơ thể thuần túy . Hắn dùng phi kiếm thử qua, nếu không dùng linh

lực ngay cả phi kiếm cũng không cách nào cắt đứt da hắn. Không chỉ vậy , xương cốt máu

thịt trên cơ thể hắn sau quá trình rèn luyện liên tục, cho dù hắn không dùng linh lực

cũng có thể dùng một quyền dễ dàng đánh nát đá hoa cương cứng rắn.

Ngay cả da mặt hắn cũng không buông tha. Bồ yêu từng đề nghị hắn không nên rèn

luyện bộ mặt, bởi vì sau này sẽ gia tăng độ khó khi khôi phục nguyên dạng. Song Tả Mạc

vẫn kiên trì luyện mặt, trong thế cục trước mắt, cứ giữ được mạng đã rồi nói sau.

Tả Mạc cảm giác được bất cứ khối cơ nhục nào trên thân thể, bất cứ xương khớp nào

đều đã đạt tới cực hạn mà hắn có thể rèn luyện.

Hắn lập tức hiểu, bản thân sắp đột phá rồi.

Hắn tĩnh tâm lại, chậm rãi hấp thu địa khí. Cơ thể hắn khá tương thích với địa khí, địa

khí xuyên qua mỗi bộ phận cơ thể hắn như thường. Cảm nhận sự thoải mái khi gân cốt

máu thịt chìm trong địa khí, địa khí chảy theo máu thịt, tạo thành sự rung động, tạo cảm

giác tê tê ngứa ngứa.

Cảm giác tê dại ngày càng tăng, tựa như có vô số con kiến bò bò trong thân thể. Tả

Mạc vẫn ráng nhịn lại không hề động đậy . Hắn ra sức thả lỏng thân thể, địa khí cuồn

cuộn không ngừng được hấp thu, thần thức của hắn cũng từ từ chìm vào trong cơ thể.

Thần thức của hắn hiện tại càng thêm tinh thuần so với trước đây , kích thước của diệp

thủ không thay đổi gì nhưng diệp thủ so với trước đây càng thêm ngưng thật, trong lòng

bàn tay của diệp thủ không ngờ lại tạo ra vài đường vân như tay người.

Mỗi biến hóa rất nhỏ trong cơ thể dưới thần thức của hắn đều trở nên sáng tỏ trước

giờ chưa từng thấy .

Địa khí ngày càng nồng đậm, trong cơ thể Tả Mạc địa khí đạt tới một mức kinh người,

ngay cả linh lực trong kinh mạch cũng bị địa khí áp bách. Nhưng linh lực trong kinh

mạch hiển nhiên không dễ lui bước như vậy , mắt thấy linh lực cùng địa khí như sắp phát

sinh xung đột ngay trong cơ thể mình, trái tim Tả Mạc như muốn nhảy lên cổ họng.

Không nghĩ tới, địa khí nhanh chóng rời khỏi vị trí kinh mạch, sự chú ý của địa khí lại

một lần nữa chuyển tới gân cốt máu thịt.

Địa khí dư thừa tới cực điểm bắt đầu chậm rãi trùng kích gân cốt máu thịt của Tả

Mạc, hắn không khỏi run lên. Nếu như nói trước đây trùng kích như con kiến gãi ngứa,

hiện giờ Tả Mạc cảm thấy như có một cái cưa đang từ từ cưa lên người hắn.

Hắn không dám động, hắn biết rõ đó là địa khí đang giúp hắn tái tạo cơ thể, chỉ cần

chịu qua cơn đau này chỗ tốt của hắn sẽ không gì sánh đuợc!

Dưới sự trùng kích của địa khí, mỗi phần cơ nhục trong cơ thể hắn chậm rãi di động,

cơ nhục vốn có phần rời rạc nay càng thêm chặt ché ngưng thật. Mà tại điểm nối tiếp của

cơ thịt, dưới sự kích thích của địa khí lại sinh trưởng điên cuồng, như một cái rễ cây ,

không ngừng sinh trưởng, không ngừng luồn sâu vào.

Sinh trưởng, cải biến cũng không chỉ là cơ thịt của hắn, ngay cả mỗi phần xương khớp

cũng không ngừng ép lại, vách xương càng lúc càng mỏng, cường đột không biết đã tăng

lên bao nhiêu lần.

Tả Mạc run lên bần bật, đau đớn kịch liệt khiến hai mắt hắn đỏ sậm, thanh âm không

bật ra được khỏi cổ họng.

Địa khí lan tràn, chiếm lấy con mắt hắn, trước mắt hắn một phiến mơ hồ, cái gì cũng

không thấy rõ được.

Những ngày này , Bồ yêu chỉ điểm không chút dấu diếm khiến hắn có lý giải sâu sắc

đối với việc luyện thể. Hắn hiểu rõ, mình chống đỡ được càng lâu thì lợi ích sau này càng

lớn.

Đau đớn không ngừng, tầng tầng lớp lớp, khiến cả người hắn ướt đẫm, dưới chân

hắn đã tạo thành một vũng mồ hôi. Không biết trải qua bao lâu, đầu óc hắn cũng trống

rỗng.

Dường như có một âm thanh xa xôi đang nói với hắn.

Thế nhưng đầu óc hắn lại tê dại, không thể nghe rõ được tới một câu. Âm thanh kia

dường như có phần giống âm thanh xuất hiện trong giấc mộng của hắn.

Không biết bao lâu sau, ý thức rời ra của hắn mới dần dần khôi phục.

Cảnh tượng trước mắt cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Đau nhức tới tận xương tủy giờ đã biến mất, tựa như cơn đau vừa rồi vốn không tồn

tại, cả người hắn như ngâm trong nước nóng, thân thể hắn ngay cả những chỗ sâu nhất

cũng thoải mái không nói nên lời khiến Tả Mạc rên lên vài tiếng.

Song vết mồ hôi khắp người kia nhắc nhở hắn, đau đớn như địa ngục vừa rồi không

phải là ảo giác.

Tả Mạc cố nén suy nghĩ chìm đắm trong sung sướng lại, vô thức nâng bàn tay lên.

Khi hắn nhìn thấy bàn tay của mình, không khỏi ngẩn người ra.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩