Chương 218: Lễ thưởng công.

Âm thầm, mọi người mỗi khi nói tới khuôn mặt âm nhu tuấn tú của “mẹ nhỏ” kia

luôn luôn kèm theo không ít châm biếm. Mà khi “mẹ nhỏ” ngồi ngay ngắn trước mặt bọn

họ thì tất cả mọi người đều không khỏi ưỡn thẳng lưng, nhìn không chớp mắt, bộ dạng

ngay ngắn đoan chính.

Những tên gia hỏa đã qua tay “mẹ nhỏ” này một thời gian như Lôi Bằng đều khá có

kinh nghiệm. Trước mặt “mẹ nhỏ” này tốt nhất là nhìn mắt nhìn mũi nhìn vào tim, ngàn

vạn lần đừng có nhìn vào con mắt của “mẹ nhỏ”, bằng không ngươi sẽ cảm thấy hàn ý

rợn người.

“Luận công ban thưởng.” Thanh âm của “mẹ nhỏ” không lớn, vẫn âm nhu như trước

tới giờ.

Lôi Bằng sửng sốt, gã ta nói thật sao? Thực sự luận công ban thưởng? Trong lòng

nóng lên, thân thể hắn không kìm được khẽ giật.

Không riêng gì hắn, mọi người đều không kiềm nổi vẻ vui mừng trên mặt. Trong cơ

thể bọn họ đều bị hạ cấm chế, mạng nhỏ của mình đều nằm trên tay Tả Mạc, vốn tưởng

rằng từ nay về sau có lẽ sẽ trở thành pháo hôi miễn phí, không nghĩ tới còn có thưởng.

“Bắt đầu đi.” Thần sắc mọi người đều rơi vào mát Công Tôn Sai, trong lòng hắn sáng

như tuyết, khóe miệng hơi cong cong lên, hắn quyệt định ném ra một quả bom nặng ký

ngay từ đầu: “Đây là môn độn pháp ngũ phẩm, ông chủ quyết định lấy ra làm phần

thưởng.”

Ầm!

Ánh mắt của mọi người ngôi dưới cùng nhau quét tới ngọc giản trên tay “mẹ nhỏ”,

nóng rực tới mức như muốn đốt cháy nó, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.

Độn pháp ngũ phẩm! Là ngũ phẩm đấy!

Bất cứ pháp quyết gì, chỉ cần đạt tới ngũ phẩm, giá trị đều không gì sánh được. Vô

luận là Tiểu Sơn giới hay là Thiên Nguyệt giới, trong bất cứ môn phái nào, pháp quyết tứ

phẩm đều chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tu luyện, đây gần như là quy định bất thành

văn. Còn pháp quyết ngũ phẩm sao? Tuyệt đại đa số môn phái còn không đào đâu ra một

môn pháp quyết ngũ phẩm.

Hiện giờ một môn độn pháp ngũ phẩm ngay trước mặt bọn họ, bọn họ có thể chạm

tay tới.

Trong phòng, hơi thở hỗn loạn dồn dập, vô hình chung vẻ phấn khích đã tràn ngập

trên khuôn mặt mỗi người. Nếu không phải có cấm chế, chắc hơn nửa số người nơi đây

sẽ động thủ đoạt lấy .

Công Tôn Sai rất thỏa mãn nhìn biểu hiện của mọi người. Có thưởng có phạt là chế

độ mà một đội ngũ ổn định phải có. Công Tôn Sai cũng chẳng hề lo lắng những kẻ hung

ác trước mắt sẽ làm phản, song làm sao để bọn họ tích cực lên luôn là vấn đề đau đầu của

hắn.

“Đây là một thanh phi kiếm tứ phẩm trung giai, kiếm tên Huyền Trạch, phẩm chất

thuần túy , mang theo một chút thủy hành, đây là phi kiếm tốt nhất trong lễ thưởng công

lần này .”

Phi kiếm dài khoảng một thước, thân kiếm dài, nhỏ u tối, hơi hơi nổi lên ánh sáng

xanh lam, vừa lấy ra, kiếm ý như sóng gọn khẽ động, tỏa qua khắp căn phòng.

Ồ!

Bên dưới lập tức vang lên tiếng hít hơi lạnh vào. Đám người này đều là kẻ có nhãn

lực, phẩm chất của Huyền Trạch kiếm quả nhiên bất phàm.

Tứ phẩm trung giai!

Những tu giả này tu vi đa số đều ở ngưng mạch, song có phi kiếm tứ phẩm chỉ có ba

đến năm người. Mà trong tay những kẻ đó, phi kiếm đều là tứ phẩm hạ giai.

“Cái này là Cửu Lê Linh giáp, tứ phẩm trung giai, là pháp bảo phòng hộ tốt nhất

trong lễ thưởng công lần này . Mộc hành, linh giáp tự có bốn phù trận Sinh Cơ, Trừ Tà,

Trữ Thần, Phá Huyễn, ở nơi dồi dào lực lượng mộc hành có thể tự động hấp thu lực

lượng mộc hành để chữ trị linh giáp.”

Ực ực.

Một loạt tiếng nuốt nước bọt vang lên, ánh mắt mọi người đều tràn đầy chờ mong

nhìn vào linh giáp. Quả là đồ tốt! Nếu có một kiện linh giáp như vậy chẳng khác nào

nhiều thêm nửa cái mạng cả.

Công Tôn Sai tựa như không chú ý tới ánh mắt trông mong của mọi người, hắn cứ thế

đem từng kiện pháp bảo trong tay ra lần lượt giới thiệu một lần.

Trong phòng, tiếng thở ồ ồ vang lên như sấm, khuôn mặt ai cũng đỏ sậm lên đầy phấn

khích, không ít người xé tan y phục trên người, trán lấm tấm đổ mồ hôi, bất quá bọn họ

vẫn chẳng hề cảm giác được, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào đống phi kiếm pháp bảo

được bày ra trước mặt Công Tôn Sai.

Phi kiếm pháp bảo tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc, đan xen vào nhau, tôn nhau lên,

phản chiều vào sâu trong lòng mỗi người.

Lôi Bằng trán lấm tấm mồ hôi, tiếng nói hắn cũng khô khốc, đôi mắt mở to như quả

chuông nhìn chăm chăm về phía trước, chỉ sợ bỏ qua một kiện pháp bảo nào đó. Mãi tới

kiện pháp bảo cuối cùng được giới thiệu xong, trái tim đang không ngừng đập mạnh của

hắn mới không tự chủ được mà buông lỏng, vô thức, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, hắn đột nhiên bị tiếng thở cực lớn của mình

dọa cho giật nảy lên.

Hỏng rồi! Chọc giận “mẹ nhỏ” kia, thảm rồi! Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu

khiến hắn kêu khổ không ngừng.

Bất quá đến khi thấy mọi người xung quanh đều thở dốc hắn mới phản ứng lại, hóa ra

không phải tiếng do mình mình phát ra mà là mọi người cùng thở, nhiều tiểng ất nhỏ tụ

lại một chỗ, lại đang lúc yên tĩnh mới khiến nó vang dội như thế.

Trong phòng rất nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh cực độ, trái tim mọi người

lại một lần nữa đập mạnh.

Ai ai cũng biết, kế tiếp, chính sự sẽ tới rồi!

Phần thưởng nhiều như vậy , phân phát ra sao? Phân thế nào? Trong việc này cần chú ý

nhiều, quyết định trực tiếp xem đồ mình nhận được là hàng tốt hay là đồ bỏ.

Người có nhiều công lao hơn thì được chọn trước, mỗi người một kiện.” Âm thanh

của “mẹ nhỏ” giống như tiếng kim châm rơi xuống đất giữa không gian tĩnh lặng, rõ

ràng dị thường: “Ma Phàm là người thứ nhất.”

Đột nhiên mặt Ma Phàm hồng lên, giống như người uống rượu say vậy . Những người

khác ước ao, ánh mắt có chút đố kị, hắn đi lên, không chút do dự liền chọn ngay độn

pháp ngũ phẩm.

Tuy rằng trong lòng mỗi người đã sớm có đáp an nhưng vẫn không nhịn được tỏ vẻ

thất vọng, trong đó tự nhiên là có Lôi Bằng!

Độn pháp ngũ phẩm!

Dành dành trước mắt mà không dành được, loại cảm giác này không phải là dễ dàng

nuốt trôi được!

Nhưng đó chỉ là đố kị, Ma Phàm là người thứ nhất được chọn, mọi người cũng không

có ý kiến gì. Hết lần này đến lần khác trong chiến đấu, tác dụng của Ma Phàm là không

thể thay thế.

Không đợi mọi người tiêu hoá nốt việc độn pháp ngũ phẩm bị chọn mất, “mẹ nhỏ” lại

một lần nữa mở miệng lên tiếng: “Lôi Bằng, Tông Như, Niên Lục, tiểu đội các ngươi đi

ra, các ngươi có thể chọn một kiện tứ phẩm, hai kiện tam phẩm.”

Đầu Lôi Bằng ong ong, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Đến lượt mình rồi...

Hắn không biết đứng ra như thế nào, ngay cả Niên Lục và Tông Như vẻ mặt hai

người cũng lộ vẻ không tin tưởng, giống như đang nằm mơ vậy . Ngay cả người trấn tĩnh

nhất trong ba người là Tông Như lúc này cũng không bình tĩnh được.

Ba người người nhìn ta, ta nhìn người, một lát sau, ai cũng khó định đoạt.

Công Tôn Sai thấy thế, dứt khoát thay bọn họ quyết định nói: “Bốc thăm xác định

trình tự, sau đó lần lượt.”

Phương pháp này rất công bằng, tất cả mọi người đều không có dị nghị.

Trên trán Lôi Bằng mồ hôi càng nhiều, tim hắn đập nhanh hơn chút bởi vì hắn là

người chọn đầu tiên, lựa chọn thử hai là Tông Như, lựa chọn thử ba là Niên Lục.

Không tiền đồ, mẹ nó, thật khó bình tĩnh! Trong lòng hắn đang xem thường chính

mình.

Nhưng khinh bỉ chỉ là khinh bỉ, lựa chọn tuyệt đối không chậm, hắn không chút do

dự chọn Cửu Lê Linh Giáp, xung quanh truyền đến những tiếng thở dài, hiển nhiên

những người để ý đến cái này không chỉ một hai người. Không biết vì sao, nghe được

những tiếng thở dài của người khác, Lôi Bằng cảm thấy từng lỗ chân lông đều giãn ra,

trong lòng cực kì đắc ý, lập tức đem linh giáp mặc vào.

Tông Như lựa chọn chính là kiện bao cổ tay tam phẩm thượng giai, Niên Lục lựa

chọn giày tam phẩm thượng giai. Tuy rằng không được chọn những món tứ phẩm kia

nhưng hai kiện tam phẩm này cũng là thứ tốt trong tam phẩm, hai người thích thú

không rời tay .

Công Tôn Sai luận công ban thưởng đều là theo đơn vị tác chiến, mỗi đơn vị tác chiến,

chỉ có thể chọn một kiện tứ phẩm và hai kiện tam phẩm. Tứ phẩm pháp bảo rất nhanh

được chia, những người xếp sau một kiện cũng không có, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nhưng trên cơ bản mỗi người đều nhận được một kiện pháp bảo.

Về phần Bảo Đức mới bị bắt làm tù binh chuyển sang thành tu giả nhưng Công Tôn

Sai cũng không dự định phân chia cho bọn họ. Pháp bảo còn lại thì được dùng cho

thưởng cho những tiểu đội xuất sắc trong quá trình huấn luyện.

Hơn nữa Công Tôn Sai còn nói rõ, đã thưởng cho ai thì đó là tài sản riêng của người

đó, những người khác đừng vọng tưởng. Như lần này độn pháp ngũ phẩm được thưởng

cho Ma Phàm, thì sẽ không truyền cho những người khác. Những người khác muốn học

thì phải hỏi Ma Phàm. Về phần muốn truyền dạy hay không, truyền dạy như thế nào, tất

cả đều là do Ma Phàm làm chủ.

Vô luận là Tả Mạc hay là Công Tôn Sai đều không thể ngờ tới, lần thưởng này lại có

tác dụng to lớn đến thế.

Công Tôn Sai trước sau như một mà đốc thúc đám gia hoả này huấn luyện, lần trước

chiến đấu lộ ra rất nhiều khuyết điểm. Trùng kích ba đoạn kiểu sóng, nếu là tổ đội đã trải

qua huấn luyện, nếu là người thần bí cùng hắn đánh cờ chỉ huy , chỉ cần một lần đã đủ

đem đối phương đánh cho tan tác.

Nhưng chính mình không những không làm cho đối phương suy sụp, cuối cùng còn

rơi vào thế giằng co, là người luôn luôn yêu cầu cao với bản thân nên Công Tôn Sai

không thể hài lòng.

“Mẹ nhỏ” không hài lòng, cuộc sống của mọi người sẽ không thể tốt được.

Nhưng làm cho Công Tôn Sai cảm thấy ngạc nhiên chính là sự tích cực của mọi người

khi tham gia huấn luyện tăng lên rất cao, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Mỗi

người đều sôi tiết, gào khóc điên cuồng huấn luyện.

Mà sau khi Công Tôn Sai theo đúng lời hứa đem pháp bảo thưởng cho tiểu đội huấn

luyện xuất sắc, hắn ngạc nhiên phát hiện ra bản thân không cần phải đốc thúc nữa.

Những gia hoả này không phải những kẻ ngu ngốc, biết rõ sự quan trọng của pháp

bảo, người nào sẽ ngại bản thân có nhiều hơn một kiện pháp bảo chứ?

Ở Trên chiến trường, nhiều hơn một kiện pháp bảo là mạng nhỏ thêm một phần được

bảo đảm. Huấn luyện không nguy hiểm chết người, có thể kiếm được pháp bảo, chuyện

tốt như vậy , nếu là trước đây , mọi người sẽ chẳng thèm ngoái lại nhìn nhưng bây giờ Tiểu

Sơn giới loạn lạc như vậy thì chưa từng nghe nói qua.

Không ai tụt lại phía sau.

Linh cốc không kiếm được, lại nhiều miệng ăn hơn, Tả Mạc vốn đã không đủ linh cốc

để cung ứng giờ đây lại càng khó khăn hơn. Nhất là bọn kia không hiểu vì sao, liều mạng

huấn luyện, tốc độ tiêu hao của linh cốc cũng tăng lên gấp bội.

Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực tăng lên, hắn tập trung toàn bộ tinh thần, một ngày một

đêm nghiên cứu ma văn.

Ý nghĩ vừa có hắn liền lập tức động thủ, không chút đau lòng khi tốn hao tài liệu. Mắt

thấy linh cốc giảm đi nhanh chóng, trong lòng hắn càng thêm lo lắng. Tiến độ tốt, bài trừ

hơn phân nửa kết cấu vô dụng, chỉ còn lại không đến một phần ba.

Nhưng chỉ cần một phần ba này lại liên quan đến hơn bảy mươi phù trận có kết cấu

tương tự.

Tả Mạc đã không còn thời gian để dùng lý luận phân tích, thời gian cấp bách, hắn

quyết định dùng biện pháp ngu ngốc nhất nhưng hữu hiệu nhất.

Thí nghiệm từng bước từng bước một!

Hắn bắt đầu điên cuồng thử nghiệm, từng cái phù trận một được thử nghiệm.

Mấy ngày này , trong phòng hắn chất đầy phế phẩm, giống như một đống núi nhỏ.

Tròn bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, đến đả toạ nhập định hắn cũng không, linh

lực hao hết thì trực tiếp dùng linh thạch để bổ sung.

Cả người hắn thần sắc tiều tuỵ, bảy ngày đêm không ngủ không ngỉ, dù thần thức hắn

đạt tới cảnh giới hoá vật cũng đã là cực hạn rồi.

Nhưng mặc dù mệt nhọc rã rời nhưng tất cả đều bị Tả Mạc vất qua một bên.

Hắn ngơ ngác nhìn một thứ gì đó vô cùng xấu xí trên tay mình!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩