Chương 214: Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

Lại thua rồi.

Công Tôn sai nhìn chiến cuộc đầy những lỗ hổng, cùng binh lực tàn dư lác đác sót lại,

không khỏi nở nụ cười khổ, hắn đã không nhớ được mình thua bao nhiêu lần rồi.

Đối thủ đánh cờ thần bí kia có trình độ rất cao siêu. Tình huống của kẻ thần bí đó hắn

hoàn toàn không hay biết gì cả, hắn thậm chí lúc bình thường cũng không thể phát hiện

chút dấu vết của kẻ thần bí này . Song hắn biết rõ, một người thần bí mà hắn chưa bao giờ

gặp qua như vậy lại thực sự tồn tại.

Vì đối phương đã đánh cờ Dịch Chiến cùng với hắn.

Mặc dù đối phương đã ngụy trang thành Tả sư huynh nhưng trình độ của hai người

thua kém thực quá xa, Công Tôn Sai có thể dễ dàng phân biệt được.

Công Tôn Sai rất thông minh, chảng hề hỏi nhiều, vị tiền bối đó chắc thần hồn không

tiêu tán, sống nhờ trong cơ thể Tả sư huynh, đây cũng không phải việc khó tiếp nhận.

Nghĩ lại lực lượng mới xuất hiện trong hai năm gần đây của Tả sư huynh lại cũng củng

cố thêm vài phần bằng chứng cho suy đoán trong lòng hắn.

Chỉ là, cảm giác thua trận thực sự chán chường tới cực độ!

Hắn quả thực không cam lòng !

Mặc dù hắn biết rõ đây là kết cục bình thường nhất, mỗi lần thất bại hắn đều có thể

học được rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn không cam lòng! Hắn căm ghét thất bại, có lẽ nên

dùng từ căm hận thì chuẩn xác hơn.

Cảm giác không cam lòng chỉ chợt lóe lên rồi lập tức bị hắn chôn sâu trong đáy lòng.

Hối hận không có bất cứ tác dụng gì, cờ Dịch Chiến tuy rằng khác với chiến tranh thực

sự, nhưng hiện giờ đây là cách duy nhất để hắn học tập phương pháp chỉ huy chiến đấu,

không còn cách nào khác cho hắn kén cá chọn canh.

Hơn nữa vị tiền bối bí ẩn kia hiển nhiên là cao thủ cờ Dịch Chiến, chiến thuật xuất

thần nhập hóa cùng với lực công kích khiến người ta giận sôi gan. Mỗi khi cuộc chiến

đang lúc kịch liệt hăng say , hắn bỗng có ảo giác trong lòng, đối diện là một đại hán cầm

búa tạ, nóng nảy như lửa.

Đối phương am hiểu nhất là đấu sức trên cục bộ, quả thực không gì sánh nổi. Bình

thường có thể thấy đối phương dùng một tư thái cao ngạo không nói lý lẽ giết khắp bốn

phương. Cục diện vốn giằng co, một khi phát sinh tiếp xúc, song phương bắt đầu chém

giết cùng là lúc bên Công Tôn Sai bắt đầu tan tác, địa bàn của hắn như một cái bánh quy

giòn và xốp, đầu tiên là từng bộ phận răng rắc răng rắc vỡ vụn, lỗ hổng càng lúc càng lúc

càng lớn dần, cuối cùng biến thành toàn bộ chiến tuyến hỏng mất.

Bạo lực, man rợ, va chạm dữ dội!

Rất nhiều lúc, trong lòng Công Tôn Sai cảm thấy rất buồn bực. Trong mắt hắn, năng

lực chỉ huy của người thần bí này cao hơn mình nhiều lắm, là lựa chọn thích hợp hơn

hẳn mình. Tả sư huynh lại bỏ qua kẻ lợi hại như vậy , đem đống việc nặng nhóc vướng tay

đó giao sang cho hắn.

Hắn suy nghĩ một lát rồi vứt vấn đề này ra sau đầu. Vất vả lắm mới kiếm được một

việc khiến hắn cảm thấy hứng thú, lại có chiến trường tràn ngập tính khiêu chiến đang

chờ hắn, ngẫm lại cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, hưng phấn từ đáy lòng.

Việc này thật thú vị!

Thu lại tâm tình, Công Tôn Sai chuyển mọi sự chú ý về lại doanh trại.

Cờ Dịch Chiến mà Tả Mạc luyện chế có đơn vị tác chiến không phải yêu thì là ma, tu

giả lại ít nhất. Ngoại trừ một số phương pháp phối hợp giữa tu giả cực kỳ kinh điển ra

thì chẳng có gì để hắn tham khảo nữa. Ngược lại, phép phối hợp giữa các binh chủng yêu

ma lại cực nhiều, vô cùng tỷ mỷ. Có nhiều khi hắn không nhịn được nghi ngờ vị tiền bối

trong cơ thể Tả sư huynh lẽ nào lại là một lão yêu ma?

Suy đoán này cũng không phải không có cơ sở. Người khác không thấy rõ diện mục

thật của Kim Giáp vệ nhưng tự mình chỉ huy lâu như vậy , Công Tôn Sai sao lại không

biết.

Ba gã Kim Giáp vệ là Bạch Lân thị trong yêu vệ.

Bạch Lân thị là binh chủng cấp thấp thường thấy trong cờ Dịch Chiến, hắn đã dùng

qua không biết bao nhiêu lần, hắn có thể phát huy ra thực lực cao nhất của ba gã Kim

Giáp vệ, cờ dịch chiến tạo cho hắn khá nhiều sự trợ giúp và dẫn dắt. Chỉ là, hắn cảm thấy

không cách nào giải thích được vì sao ba gã Kim Giáp vệ có thực lực vượt xa đám Bạch

Lân thị phổ thông.

Người thần bí rốt cuộc có phải yêu ma hay không, Công Tôn Sai hoàn toàn không

thèm để ý.

Vấn đề hắn phải đau đầu suy nghĩ quá nhiều.

Vô luận là tu giả hay yêu ma, cách phối hợp binh chủng đều rất có tính tham khảo, tỷ

như tổ hợp kiếm phù, tổ hợp kiếm thiện kinh điển của tu giả, tổ hợp yêu ma lại càng

nhiều biến hóa phong phú đa dạng.

Song trong tay Công Tôn sai có hai mươi tám gã tu giả ngưng mạch, hai mươi sáu gã

là kiếm tu, còn lại hai tên, một là đao tu, một là thiền tu. Toàn bộ là tu giả chiến đấu,

chẳng có tới một tu giả với năng lực phụ trợ.

Nhìn trên giấy thì sức chiến đấu như vậy rất mạnh, nhưng thực ra đối với chiến đấu

đoàn đội mà nói, lực lượng tổ đội như vậy là cực kỳ bất lợi. Tác dụng của bọn họ giống

nhau cũng có nghĩa là đội ngũ thiếu tính biến hóa.

Kiếm tu là tu giả có lục công kích cường đại nhất nhưng cũng không phải không có

nhược điểm. Khác với tu giả khác, kiếm tu đại đa số thiếu năng lực chiến đấu lâu dài.

Hơn nữa kiếm tu trọng công kích coi nhẹ phòng thủ, một nhược điểm nữa của bọn họ là

lực phòng ngự quá yếu.

Chiến đấu quy mô lớn hoàn toàn khác với đơn đấu. Kiếm tu là vua trong đơn đáu,

bọn họ có công kích sắc bén cường đại, tốc độ nhanh chóng vô cùng, khiến cho bọn họ

khi đơn đấu chiếm hết ưu thế, có thể luôn áp chế khiến đối phương thở không ra hơi,

trong đơn đấu, kiếm tu chỉ cần suy nghĩ làm sao để trước khi đối phương uy hiếp nhược

điểm của mình đã giết chết hắn. Nhưng trong quần chiến, nhất là trong quần chiến quy

mô lớn, kiếm tu thường cần một tu giả khác bảo vệ bên cạnh mới có thể phát huy ra lực

công kích cường đại nhất của bọn họ.

Nếu đội ngũ chỉ có kiếm tu, vậy đối phương chỉ cần chống cự qua được đợt công kích

đầu tiên, việc tiếp theo chắc chắn là kiếm tu tổn thương với quy mô lớn.

Được rồi, thật ra cũng chả cần quá nhiều biến hóa, Công Tôn Sai đành tự nói như vậy .

Dù sao sau khi vượt qua Tiểu Sơn giới mỗi kẻ sẽ rẽ một nơi, Tả sư huynh đã không

ngừng nói vậy với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, một nhóm người lớn như vậy nuôi

không nổi.

Điểm này , Tả Mạc cũng không nói dối.

Không lo việc nhà không biết củi gạo dầu diềm quý, lúc này mới chỉ bốn mươi người

mà Tả Mạc đã thấy áp lực rồi. Nhất là tại nơi linh khí loãng như Tiểu Sơn giới, có thể bổ

sung linh lực cũng chỉ có linh cốc cùng tinh thạch. Song hết lần này tới lần khác, cường

độ huấn luyện không thể giảm xuống, bọn họ đang chạy đua thời gian với yêu quân.

Rời khỏi Tiểu Sơn giới chậm một ngày cũng có nghĩa là nguy hiểm tăng thêm một

phần.

Tinh thạch vì có tác dụng phụ nên không thể dùng quá độ, tốc độ tiêu hao không

nhanh bằng linh cốc. Tả Mạc nhanh chóng cảm thấy ăn không tiêu.

“Cứ tiếp tục như vậy không ổn.” Tả Mạc dứt khoát nói: “Linh cốc trên tay ta chỉ có thể

duy trì được nửa tháng nữa.”

“Nửa tháng…” Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc: “Vậy phải làm sao?”

“Dùng chiến nuôi chiến đi.” Tả Mạc không chút do dự nói thẳng.

“Đành phải như vậy thôi.” Công Tôn Sai cảm thấy có phần bất đắc dĩ, bốn mươi

người này so với mong muốn của hắn vẫn còn kém quá xa. Bất quá vấn đề mà sư huynh

nói hắn cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

Bất quá hắn ngay lập tức nghĩ tới chuyện cái vòng cổ trước kia mà hắn từng nói tới:

“Còn chuyện pháp bảo kia sao rồi?”

“Đã làm được.” Tả Mạc than thở: “Nhưng tài liệu không đủ.”

Lần này , Công Tôn sai hoàn toàn đoạn tuyệt suy nghĩ về vòng cổ Đồng Tâm, lập tức

kéo theo nhân mã bốn mươi người xuất phát.

Tả Mạc thật ra rất muốn đi theo, nhưng ngẫm lại Thuần Vu Thành bỏ toàn bộ tâm trí

vào thú trì, hắn vẫn quyết định lưu lại, ba gã Kim Giáp vệ cũng bị hắn giữ lại. Đương

nhiên, hắn cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nếu đã là thực chiến vậy thì thành thực mà

chiến đấu đi.

Vì đảm bảo an toàn, Tả Mạc còn bố trí phù trận xung quanh sơn cốc. Chủ yếu là ảo

trận, bây giờ thủ pháp bày trận của hắn so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, ảo trận nhỏ

và sát trận nhỏ liên kết chặt chẽ, uy lực không tính là cường đại nhưng khả năng mê hoặc

làm nhiễu loạn địch nhân thì có thừa.

Âm hoả châu, phù binh và Kim Giáp vệ, hơn nữa còn có bẫy rập là ảo trận, an toàn

tương đối được bảo đảm.

Công Tôn Sai mang theo bốn mươi tên thủ hạ, cẩn thận mà đi tới.

Nếu luận về độ phồn hoa, Tiểu Sơn giới còn lâu mới có thể cùng Thiên Nguyệt giới so

sánh, tự nhiên cao thủ cũng không nhiều như Thiên Nguyệt giới. Nhưng nếu luận về độ

tàn khốc, Thiên Nguyệt giới không thể so sánh được với Tiểu Sơn giới. Hai mươi tám gã

tu giả ngưng mạch, nếu ở Thiên Nguyệt giới cũng được coi là một thế lực không nhỏ

nhưng ở Tiểu Sơn giới thì không tính là cái gì.

Nguyên nhân rất đơn giản, tu giả thực lực kém đã bị chết.

Có thể sống tới lúc này đều là những tên có đầu óc và một chút thực lực. Dưới hoàn

cảnh tàn khốc như vậy , trúc cơ đỉnh mới tạm đủ để sinh tồn, ngưng mạch nhất trọng

thiên mới chỉ là trình độ ở mức phổ thông, ngưng mạch nhị trọng thiên ở trong một

đoàn thể đã có thể trở thành lực lượng đứng đầu, mà ngưng mạch tam trọng thiên thì có

thể liệt vào hạng cao thủ. Về phần kim đan, chỉ có một vị.

Như Kim Giáp vệ, tuy rằng tu vi chỉ là nhất trọng thiên và nhị trọng thiên nhưng thực

lực vượt xa phổ thông tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên. Thương long cốt, kim ô hoả và

u minh đàm dùng để luyện ra yêu vệ lại có thể so sánh với mặt hàng phổ thông sao?

Ba gã kiếm tu hợp thành một đơn vị chiến đấu. Ba đơn vị chiến đấu chia thành một

trước và hai bên cạnh, thành hình chữ phảm, bọn họ là đội quân tiền tiêu, Công Tôn Sai

tuyển đều là những kiếm tu phi hành nhanh nhất.

Những đơn vị khác thì mười người một, duy trì khoảng cách nhất định để hỗ trợ

nhau, Ma Phàm một thân một mình đứng ở khe hở của các đơn vị tác chiến.

Ba ngươi một đơn vị tác chiến, Công Tôn Sai bất đắc dĩ phải làm thế. Tam tài trận là

trận pháp đơn giản nhất, nhưng ngay cả trận pháp đơn giản nhất những người này đến

bây giờ cũng không tu luyện được thuần thục.

Chiến tranh đại quy mô so đấu chính là ánh mắt quan sát.

Nhưng bốn mươi người này ...

Nếu đặt ở những trường đại chiến thì ngay cả một đơn vị tác chiến đơn giản nhất

cũng không được tính. Chỉ huy đội ngũ quy mô nhỏ như vậy trọng yếu nhất chính là trận

pháp và sự ăn ý. Trận pháp là sở hữu độc quyền của tu giả, đơn giản nhất chính là tam tài

trận đến phải lấy vạn tu giả bày ra chính là siêu cấp đại trận, có thể đề cao sức chiến đấu.

Lấy tam tài trận làm dẫn chứng, trong trận ba người tác chiến, hô ứng với nhau có thề

đề cao liên hệ, là một loại phù trận tương đối thực dụng. Mà một ít phù trận cao cấp hơn

còn có thể có sát chiêu của đại trận, một khi phát động khiến thiên địa biến sắc, uy lực vô

cùng cường đại.

Nhưng kết trận không dễ dàng như vậy , trong trận mọi người phải nhớ kĩ phương vị

và biến hoá của nhau. Đơn giản nhất là tam tài trận, một lượng lớn tu giả còn không

hoàn toàn nắm giữ, hắn khó thể nghĩ được gì.

Huống hồ, trận pháp tuy rằng có thể đề cao sức chiến đấu nhưng cũng không phải là

vạn năng. Trong chiến đấu, tình huống thay đổi trong nháy mắt, khảo nghiệm sự sáng

suốt và tuỳ cơ ứng biến của người chỉ huy và sự ăn ý của các đội với nhau.

Công Tôn Sai ở giữa các đội ngũ, mấy cao thủ lợi hại nhất đều ở bên cạnh hắn, Ma

Phàm cách đó không xa đang đi lại tuần tra.

Liếc mắt nhìn Ma Phàm, Công Tôn Sai không khỏi có chút thoả mãn, trong mọi người

Ma Phàm chính là người hắn coi trọng nhất. Ngoại trừ lực chiến đấu cường đại, hắn vượt

lên trên người khác chính là khả năng lĩnh ngộ, có thể rất nhanh lĩnh ngộ được ý của

Công Tôn Sai.

Cho nên Công Tôn Sai không chút do dự xếp hắn vào hạch tâm, đồng thời chuyên

môn vì hắn mà định ra chiến thuật.

Đúng lúc này , phía trược truyền đến tin tức, có tình huống!

Khuôn mặt âm nhu tuấn tú của Công Tôn Sai chợt hồng lên rồi nhanh chóng biến

mất, trận chiến đầu tiên của hắn, tới đi!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩