Chương 198: Chương 198

* Vật Ngã Lưỡng Vong *

* Vật Ngã Lưỡng Vong *

Có Thất trưởng lão bên cạnh, Diệp Vân hoàn toàn không còn lo ngại chuyện gì, nắm lấy cực phẩm Linh thạch trong tay, Diệp Vân phát động Tiểu Hấp Tinh Quyết. Theo đó, nơi bàn tay Diệp Vân, một tầng ánh sáng màu vàng lóng lánh từ cực phẩm Linh thạch phát ra cuồn cuộn như nước thủy triều, điên cuồng tràn vào trong cơ thể của hắn.

Hiện tại, thân thể Diệp Vân đã vô cùng cường đại, hoàn toàn khác xa trước kia. Trước đây, chỉ cần hắn tiến hành hấp thu, trong cơ thể hắn sẽ nhanh chóng tràn đầy Linh khí, không cách nào hấp thu thêm được.

Tôi Tiên Tâm Pháp điên cuồng vận chuyển với tốc độ cực hạn. Qua thời gian một nén nhang, có thể thấy rõ hai miếng cực phẩm Linh thạch trong tay Diệp Vân đã nhỏ đi một chút.

Thất trưởng lão cầm vò rượu trên tay, vẫn đứng một bên theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Vân. Thời gian trôi qua, ánh mắt lão trở nên đục ngầu nhưng lại toát lên vẻ tán thưởng.

Tốc độ hấp thu linh khí này của Diệp Vân không thể không khiến lão bội phục. Năm đó, Thất trưởng lão cũng có thể luyện hóa và hấp thu Linh khí với tốc độ cực nhanh, nhưng so sánh với tên tiểu tử trước mắt quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Tại sao tốc độ luyện hóa và hấp thu khủng bố như vậy, chân khí trong cơ thể hắn lại không hùng hậu? Nguyên do bởi Diệp Vân tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, muốn tăng lên tu vi phải đồng thời tăng lên cả về sức mạnh của thân thể bên ngoài cũng như Chân khí bên trong. Nếu hắn chỉ cần tu luyện Chân khí là có thể đột phá cảnh giới, với thiên phú của hắn, chỉ sợ tu vi hiện tại của hắn đã là Luyện Khí Cảnh tứ trọng.

Tuy rằng Thất trưởng lão không tiếp xúc nhiều cùng Diệp Vân, nhưng mắt nhìn người của lão tuyệt đối không tầm thường. Nhìn qua mấy lần là lão đã hiểu rõ tiềm lực của Diệp Vân:” Tiểu tử này thân thể cường hãn, cảnh giới vững chắc, chân khí mạnh mẽ, trầm trong.

Những năm gần đây, vốn dĩ lão muốn tìm một đồ đệ tâm đắc để truyền thụ y bát, nhưng hắn đòi hỏi cũng cực cao, đệ tử tư chất bình thường hắn tuyệt đối không thèm đếm xỉa đến. Cũng vì vậy mà chuyện này bị trì hoãn cho đến hôm nay.

Cho đến khi Diệp Vân xuất hiện, lần thứ nhất lão nhìn thấy Diệp Vân, lão lập tức phát hiện trên người tên tiểu tử này lại có khí tức của Kim Đan tu sĩ rất mới, dù chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Điều quan trọng nhất là với tu vi cùng cảnh giới của Diệp Vân lúc đó, hắn có thể thừa nhận khí tức của Kim Đan tu sĩ đã là chuyện không thể tưởng tượng được.

Về sau, Diệp Vân thông qua khảo hoạch, tham gia Hoa Vận Bí Tàng thí luyện, tu thành các loại dị chủng Linh khí – Lôi Linh Khí. Hơn nữa, chỉ với tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng của mình, hắn cùng Mộ Dung Vô Ngân giao thủ bất phân thắng bại. Tuy lão không tận mắt chứng kiến nhưng chuyện này rất nhanh rơi vào tai lão. Bên cạnh đó, mấy hôm trước, Diệp Vân có đến Linh Điền, lão đem Băng Phong Thiên Lý – một chiêu quần công kiếm pháp, truyền thụ cho hắn.

Thực ra, trong thâm tâm, Thất trưởng lão vốn đã định thu Diệp Vân làm đồ đệ. Đúng lúc Thi trưởng lão lợi dụng pháp lệnh của Thiên Kiếm Tông Thái Thượng trưởng lão, âm mưu vạch trần bí mật trên người Diệp Vân, đem bảo vật của Diệp Vân thu làm của riêng. Thất trưởng lão thấy vậy, lập tức lao ra, bức lui đám người của Thi trưởng lão, rồi mặc kệ Diệp Vân có đồng ý hay không, trước tiên thu hắn làm đồ đệ chuyện khác bàn sau.

“Tiểu tử, đừng để ta thấy vọng đó.” Trong lúc xem Diệp Vân tu luyện, lão hớp một ngụm rượu, rồi vui vẻ nói.

Diệp Vân không trực tiếp luyện hóa Linh khí của cực phẩm Linh thạch thành Chân khí mà dùng Linh khí đó rèn luyện thân thể, gia tăng gân cốt, kinh mạch cường hãn thêm một tầng.

Hiện tại, đối với Diệp Vân mà nói, nhiệm vụ thiết yếu chính là ngưng luyện thân thể, tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp tầng thứ nhất Kim Cương thân thể tới cực hạn.

Thân như Kim Cương, sấm đánh bất động.

Từng đạo, từng đạo Linh khí đang nhanh chóng rót vào cơ thể Diệp Vân, được Tôi Tiên Tâm Pháp dẫn dắt, cải tạo nhục thể của hắn.

Cực phẩm Linh Thạch của Thất trưởng lão tinh khiết cỡ nào, trong đó ẩn chứa Linh khí tinh khiết đến cực điểm, giúp cho việc luyện hóa hấp thu cực kỳ dễ dàng. Diệp Vân có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể hắn từng chút một trở nên cường hãn hơn. Với lại bởi vì Linh khí tinh khiết, khi tu luyện thân thể, cảm giác đau đớn cũng cực kỳ yếu ớt, hầu như có thể bỏ qua.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Vân bắt đầu tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong (1). Toàn bộ thiên địa vạn vật cũng chỉ có Linh khí thuần khiết hùng hậu, những thứ khác tất cả đều trở thành hư vô.

(1): Vật ngã lưỡng vong: quên hết tất cả mọi sự vật, sự việc, đối tượng. (Theo Quan điểm Mỹ học của Lão Trang.) Đây là trạng thái tốt nhất, đồng thời cũng là trạng thái xấu nhất.

Trong lúc tu luyện, có thể tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, đồng nghĩa có cơ hội nhìn ra một tia Thiên Đạo quy tắc. Con đường tu tiên chính là tu Thiên Đạo, nếu nhìn trộm được một tia Thiên Đạo quy tắc, đối với việc tu luyện ngày sau, lợi ích không thể nào nói hết được.

Nói đi cũng phải nói lại, khi tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, tất cả giác quan sẽ bị cô lập, ngoại trừ thân thể vẫn cường hãn như cũ, những điểm khác so với người bình thường cũng không khác biệt lắm. Vạn nhất không may có kẻ thù, yêu thú hay nhân tố nguy hiểm phát hiện, chỉ cần một cái nhấc tay, có thể đưa Diệp Vân vào chổ chết. Cũng vì lí do này, trạng thái vật lưỡng vong ngã được xem là xuất nhất.

Nhưng hiện tại, Diệp Vân không cần quan tâm những điểm này. Hắn đang ở Linh điền, lại có Thất trưởng lão bên cạnh bảo vệ, nhìn khắp Thiên Kiếm Tông, người có thể dây dưa, gây phiền toái cho lão chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngay tại thời điểm Diệp Vân tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, không trung bên trái Linh điền bỗng run lên, một thân ảnh lao nhanh tới hạ xuống.

“Thất huynh, tốc độ của ngươi cũng quá nhanh đi ha, tiểu đệ hoàn toàn không đuổi kiệp rồi.” Thanh âm người đến tràn đầy kính nể.

“Tô Hạo, ngươi đến đây làm gì?” Thất trưởng lão cầm lấy vò rượu, nhíu mày hỏi.

“Thất huynh, vừa rồi ta có suy nghĩ một chút. Diệp Vân có được sư phụ như ngươi là phúc phận của hắn. Nhưng mà, với tính cách của ngươi, theo như lời ngươi nói, ngươi vốn không muốn người khác biết Diệp Vân là đệ tử của ngươi. Như vậy, hắn ở Vô Ảnh Phong lại không có sư phụ. Do đó, tài nguyên tu luyện đến thời điểm tiến vào Tàng Vũ Các cũng rất hạn chế.” Người đến chính là Tô Hạo, hắn thấy Thất lão đầu vội vội vàng vàng rời đi thì nhanh chóng đuổi theo. Song vẫn phải hao tốn không ít thời gian mới theo kịp được đến đây.

“Ngươi cảm thấy các vũ kỹ công pháp trong Tàng Vũ Các có thể so sánh với những thứ mà ta truyền thụ cho Diệp Vân?” Thất trưởng lão tỏ vẻ không hài lòng, liếc nhìn Tô Hạo, chậm rãi nói.

Tô Hạo cười xòa lấy lòng, nói:” Tất nhiên không phải, ai mà không biết Thất huynh trên con đường tu đạo, tài trí tuyệt diễm, ngộ tính hơn người. Diệp Vân được huynh chỉ dạy đương nhiên bọn ta không thể nào so sánh được. Ý của tiểu đệ là nếu để Diệp Vân một thân một mình hành tẩu ở Vô Ảnh Phong, có thể hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”

Thất trưởng lão chợt suy tư hỏi:” Vậy theo ý ngươi, nên thu xếp thế nào cho ổn thỏa?”

Tô Hạo mỉm cười, nói:” Thất huynh, người nghĩ xem, nếu Diệp Vân đã là đệ tử của huynh, ta tất nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện tu luyện của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng muốn tu luyện tại Thập Sát Trận của ta, có thể xem là ta đã truyền thụ cho hắn một chút gì đó.

Không bằng như vậy, để cho hắn lợi dụng danh nghĩa ký danh đệ tử phong chủ Vô Ảnh Phong hành tẩu. Nếu làm như vậy, ít nhất tại Vô Ảnh Phong, hắn không có bao nhiêu phiền toái.”

“Ký danh đệ tử?” Thất trưởng lão nhíu chăn mày, nghi hoặc lặp lại.

“Đúng, chính là ký danh đệ tử, đợi đến lúc thời cơ chính muồi, huynh ra mặt tuyên bố Diệp Vân là đệ tử của huynh. Trong thời gian này, để hắn lấy thân phận ký danh đệ tử của ta mà hành tẩu tại Vô Ảnh Phong.” Tô Hạo gật đầu xác nhận, trong đầu hắn đã cân nhắc ký lưỡng. Diệp Vân là thiếu niên mà hắn coi trọng, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng, hắn không muốn vì những vấn đề nhỏ nhặt mà hạn chế sự phát triển của Diệp Vân, như vậy thật sự đáng tiếc.

“ Được, như vậy cũng tốt, để Diệp Vân tu luyện xong, ta liền bảo hắn đến chổ ngươi làm lễ bái sư.” Thất trưởng lão gật gù đồng ý. Thời điểm hiện tại, đối với hắn những điểm này lão không quá quan tâm. Điều lão muốn là Diệp Vân có thể kế thừa y bát của lão. Chỉ cần như vậy, lão đã thỏa tâm nguyện rồi.

Tô Hạo vui mừng khôn xiết, cúi người hành lễ, nói:” Vậy, trước tiên đệ xin đa tạ Thất huynh.”

Thất trưởng lão phất tay, nói:” Ngươi còn chuyện gì không? Nếu không còn thì cũng nên rời đi, đừng ảnh hưởng ta uống rượu.”

Tô Hạo đối với thái độ này của Thất trưởng lão, hắn đã nhìn mãi thành quen, chính sự đã xong, hắn cũng không cần nhiều lời, Tô Hạo mỉm cười gật đầu, sau đó liếc nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên nét không đành lòng. Chợt trên người Tô Hạo, quang hoa hiện lên, thân hình vọt thẳng lên không trung rời đi. Qua mấy hơi thở, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.

Diệp Vân hoàn toàn không biết, trong lúc hắn tu luyện đến thời điểm quan trọng, Thất trưởng lão cùng Tô Hạo đạt được hiệp nghị, để hắn trở thành ký danh đệ tử của Tô Hạo.

Hiện tại, những điều này đối với hắn không quá quan trọng. Điều quan trọng là hắn mơ hồ cảm nhận được cực phẩm linh thạch đang hấp thu trong tay đã mất đi một nửa Linh khí. Nhục thể của hắn có sự tăng lên rõ về chất, so với lúc trước mạnh hơn không ít.

Bên cạnh việc cảm nhận thân thể tăng lên về chất, hắn phát hiện vấn đề trước đây, cơ thể không cách nào tăng thêm nửa điểm Chân khí, thì bây giờ đã xảy ra biến hóa. Phẩm chất Chân khí tăng lên một tầng kéo theo lượng Chân khí có thể dung nạp cũng gia tăng. Lại nói thân thể hắn không chỉ đơn giản là mạnh mẽ, dẻo dai hơn mà còn dung nạp được nhiều Chân khí hơn.

Điều này làm hắn mừng như điên. Cho tới nay, hắn vẫn nghĩ nhục thể bản thân cùng Chân khí đã tu luyện đến cực hạn. Chỉ có tấn cấp đến Luyện Khí nhị trọng, bằng không mà nói, không có khả năng tăng cường lượng Chân khí.

Nhưng giờ đây, thân thể cùng chân khí lại tăng lên một lần nữa, đã rút ngắn khoảng cách đột phá Luyện Khí nhị trọng của hắn thêm một bước.

Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tinh mang lóe sáng. Thử phóng tầm mắt, dường như có thể thấy được phần cuối của Linh Điền.

"Tiểu tử, gia tăng có một chút như vậy, lại mất thời gian hai ngày, ngươi thử nghĩ xem ngươi có thể làm nên cái gì? Ta đã thấy nhiều loại người ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn giống như ngươi như vậy ngược lại là chưa từng thấy qua." Đang lúc Diệp Vân vui mừng, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng trần ngập sự tức giận.

Diệp Vân rùng mình, vội vàng quay người lại, liền thấy Thất trưởng lão đang tức giận, phẫn nộ.

"Sư phụ, người làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Ngươi trải qua hai ngày, xài hết hai miếng cực phẩm Linh Thạch của ta, nhưng thân thể cùng chân khí chỉ tăng lên một chút như vậy?" Thất trưởng lão tức giận mắng, ngón tay cái nhấn mạnh nơi đầu ngón tay út diễn tả thêm cái “một chút” mà lão nói.

Diệp Vân sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, chỉ thấy trong tay hai quả cực phẩm Linh thạch đã hóa thành bột trắng. Diệp Vân phủi nhẹ hai tay, bột trắng tiêu tán bay vào không trung, tràn ngập giữa Linh Điền.

Cực phẩm Linh Thạch trân quý cỡ nào. Nếu bình thường để cho đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ hấp thu, dưới tình huống thuận lời, tuyệt đối có thể tăng lên hai cấp bậc. Thế nhưng trong tay Diệp Vân, lại chỉ gia tăng một chút phẩm chất và số lượng chân khí, thân thể tăng lên thật sự cũng không có ý nghĩa.

"Sư phụ, theo như lão nhân gia người nói, điều này chứng tỏ ta trời sinh khác người, chỉ có thiên phú như vậy, mới có thể xứng đáng trở thành đệ tử của người." Diệp Vân biết rõ Thất trưởng lão cũng không thật sự tức giận, gian manh cười hắc hắc không ngừng.

" Còn dám cười, cái tên chết tiệt nhà ngươi tới đây cho ta. Còn lại một ngày, ta sẽ chỉ điểm ngươi một ít kiến thức về vật phẩm thượng hạng, để tránh về sau, tại Vô Ảnh Phong, ngươi bôi tro trát trấu lên mặt của ta." Thất trưởng lão hừ một tiếng, trong mắt hiện lên nét tán thưởng.

Diệp Vân miệng vẫn giữ nét cười ranh mãnh tiến lên phía trước, trên mặt hiện lên nét chờ mong.

Diệp Vân cũng không biết Tô Hạo bọn hắn nói cái gì. Tốc độ của Thất trưởng lão nhanh như chớp, hắn chỉ thấy ngọn núi mây mù bên cạnh không ngừng bay vút đi, ngay lập tức đã đi xa được hơn mười dặm.

Ước chừng bay khoảng một nén nhang thì từ không trung Thất trưởng lão mang theo Diệp Vân ngừng lại, hạ thẳng xuống chính giữa linh điền.

Diệp Vân chưa từng cảm nhận được tốc độ như vậy, chỉ sợ đã phi hành được mấy trăm dặm, ngàn dặm trong một nén nhang công phu này.

“Sư phụ, từ Thiên Thần Phong đến linh điền có lẽ rất xa, vì sao người không dùng Truyền Tống Trận.” Diệp Vân trên đường đi bị cuồng phong thổi cho cả người suýt chút nữa không chịu nổi. Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí.” “Cái gì?” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng hỏi.

“Ta nói đám người này làm truyền tống trận, chính là cố tạo ra vẻ huyền bí. Kỳ thật khoảng cách giữa mỗi ngọn núi trong Thiên Kiếm Tông cũng không xa, tối đa cũng chưa đến ngàn dặm, đệ tử có tu vi sai kém Luyện Khí Cảnh đi từ Thiên Thần Phong đến nơi này của ta cũng chỉ cần nửa ngày công phu. Đám người đó làm mấy cái truyền tống trận, chính là vì muốn che giấu đi tất cả thông đạo đi đến mỗi ngọn núi, họ muốn càng ít người biết càng tốt.” Thất trưởng lão chậm rãi nói.

Diệp Vân sững sờ, hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi tới Thiên Kiếm Tông chắc cũng ba bốn năm rồi, ngươi đã từng nhìn thấy qua sơn môn chính thức của Thiên Kiếm Tông chưa?” Thất trưởng lão không trả lời mà hỏi lại.

Diệp Vân chần chừ một chút rồi lắc đầu.

“Đừng nói là ngươi, cho dù là những đệ tử nhập môn bảy tám năm kia cũng có thể chưa từng thấy qua sơn môn chính thức của Thiên Kiếm Tông và tất cả thông đạo ngọn núi.” “Đây là vì sao?” Diệp Vân cảm thấy khó hiểu.

“Nghe nói là vì an toàn. Vì để cho Thiên Kiếm Tông tồn tại càng thêm an toàn thì hai mươi năm trước, đám gia hỏa liền bắt đầu che giấu sơn môn, phong bế tất cả thông đạo ngọn núi, sau đó đặt các truyền tống trận khoảng cách ngắn. Để cho mọi người không tìm thấy sơn môn cùng thông đạo ngọn núi, bởi vì dù cho bên trong có người thuộc tông môn khác nằm vùng, đến lúc có thế lực cường đại đến đánh tận cửa thì nhất thời trong nửa khắc cũng không thể tìm thấy được thông đạo tiến vào.” Thất trưởng lão cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.

“Thế nhưng khắp nơi đều là truyền tống trận, muốn đi vào càng nhanh hơn nha.” Diệp Vân theo bản năng hói.

“Ta hỏi ngươi, ngươi hủy diệt một cái lối đi đơn giản hay là hủy diệt một tòa truyền tống trận đơn giản?” Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, không đợi hắn trả lời mà nói tiếp: “Mọi người biết rõ hủy diệt một cái thông đạo là cực kỳ khó khăn, nhưng mà truyền tống trận thì chỉ cần một chỗ trong đó bị hư hại sẽ không có cách nào sử dụng, như vậy căn bản không có cách nào tiến vào. Mà thời điểm cường địch xâm lấn, tông môn cũng có đầy đủ thời gian để tiến hành ứng đối hoặc chuyển đi.”

Diệp Vân bỗng nhiên hiểu ra, hắn vẫn luôn cảm thấy truyền tống trận trong Thiên Kiếm Tông dường như hơi nhiều, hắn chỉ cho rằng

do cao thủ Kim Đan cùng cường giả Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong trước kia bố trí, nhưng thật không ngờ chuyện tình là như vậy.

“Thế nhưng, để bố trí truyền tống trận thì cần phải có hiểu biết sâu sắc đối với trận pháp không gian. Mà tu sĩ Kim Đan mới có thể tìm hiểu không gian pháp trận, còn cường giả Trúc Cơ Cảnh cũng chỉ biết đơn giản bề ngoài thôi. Hiển nhiên một hoặc hai người không thể tạo ra nhiều truyền tống trận như vậy. Mấy chục năm qua, Thiên Kiếm Tông ta có nhiều tu sĩ Kim Đan hay cao thủ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong vậy sao?” Diệp Vân trong lòng đầy nghi hoặc, tò mò hỏi.

“Đúng vậy, quả thật truyền tống trận thuộc phạm trù không gian pháp tắc. Muốn bố trí xong hoàn toàn một tòa truyền tống trận có khoảng cách dài là cực kỳ khó khăn, mặc dù là đại tu sĩ Kim Đan muốn bố trí cũng cần tiêu hao rất nhiều tinh lực và tâm huyết.” Thất trưởng lão gật gật đầu, nói: “Tuy nhiên, bên trong Thiên Kiếm Tông có thể chính thức truyền tống khoảng cách dài thì không có tòa nào, ngược lại khoảng cách trung bình có năm tòa, mặt khác những thứ này đều là truyền tống trận cự ly ngắn, chỉ cần hiểu một chút không gian pháp tắc là có thể bố trí. Nếu như là trận pháp hoàn mỹ thì đừng nói hai mươi năm mà dõi mắt suốt năm trăm năm, chỉ sợ cũng không có ai có thể bố trí.”

Hóa ra tông môn nhiều truyền tống trận như vậy, lại chỉ có thể truyền tống khoảng cách ngắn trong phạm vi một hai ngàn dặm. Như vậy lý do Thiên Kiếm Tông có nhiều cao thủ bố trí truyền tống trận như vậy đã rõ ràng rồi.

“Một đám người ngu ngốc, nhìn khắp Tấn quốc, căn bản Thiên Kiếm Tông ta không có đối thủ thì sao có thể có địch nhân đến đây? Thế nhưng nếu là phóng mắt toàn bộ đế quốc Đại Tần, nếu như đã có thể đến đây làm đối thủ với Thiên Kiếm Tông ta thì thiết lập truyền tống trận đơn giản che dấu sơn môn như vậy có thể ngăn cản được địch nhân sao.” Thất trưởng lão vung tay một cái, chỉ thấy một vò rượu từ xa bay nhanh đến, rơi vào trong tay của hắn, sau đó hắn đẩy miếng niêm phong ra rồi há lớn miệng rót xuống, ướt đẩm hết vạt áo. Thời điểm Diệp Vân nghe Thất trưởng lão nói chuyện về đối thủ ở đế quốc Đại Tần thì trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng. “Sư phụ, có phải Thiên Kiếm Tông ta có thế lực đối địch không dễ dàng ngăn cản?”

Thất trưởng lão khẽ giật mình, trong mắt chợt hiện lên một đạo tinh mang, lạnh lùng nhìn Diệp Vân một lát mới nói: “Làm sao ngươi biết đươc?”

Diệp Vân không giấu diếm mà thành thật trả lời, kể cả việc hắn biết được lai lịch đế quốc Đại Tần từ chỗ Dư Minh Hồng.

“Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông ta quả thật có một đối thủ, chính là Yết Hoa Tông nằm ở đế quốc Đại Tần. Hai mươi năm trước, bọn chúng đến Tấn Quốc, muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ thế lực tu tiên ở đây trở thành thuộc hạ của bọn chúng. Bọn hắn lựa chọn Thiên Kiếm Tông ta làm nơi đầu tiên, trận chiến ngày đó kinh thiên động địa, máu chảy trôi chày.” Thất trưởng lão lâm vào tình cảnh ngày đó, ánh mắt có chút vẩn đục mơ màng.

Diệp Vân nhìn thấy, lập tức thầm kêu không tốt. Một khi ánh mắt Thất trưởng lão vẩn đục nghĩa là hắn đã lâm vào trong hỗn loạn, không nhất định hiểu rõ mình đang làm gì, loại tình huống này hắn vẫn là trốn đi trước thì hơn.

“Đứng lại đó cho ta, ta chưa uống say mà cũng không có lâm vào hỗn loạn.” Thất trưởng lão âm thanh lạnh lùng vang lên, ánh mắt vô cùng trong veo.

“Đệ tử chỉ là muốn đi lấy rượu cho lão nhân gia ngài, không phải muốn đi.” Diệp Vân sờ sờ cái mũi, vẻ mặt lúng túng.

Thất trưởng lão hừ một tiếng, nói: “Trận chiến ấy vô cùng thê thảm, hai bên chưa phân thắng thua, chỉ có thể cùng nhau thối lui, ước định hai mươi năm sau lại chiến. Bây giờ nghĩ lại, thời gian hai mươi năm cũng đã nhanh tới rồi.”

“Yết Hoa Tông? Tên này nghe giống như một loại Phật môn. Nếu như ước định hai mươi năm sau lại chiến thì không biết thực lực của bọn hắn đã đạt đến tình trạng nào.” Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng nói ra.

“Phật môn cái rắm chó, bọn hắn là một đám thổ phỉ trong núi, ở cùng với một đám đầu trâu mặt ngựa, hợp thành một cái tông môn, chẳng qua là hai ba trăm năm lịch sử mà thôi.” Thất trưởng lão xì một tiếng khinh miệt, hung dữ quát.

Diệp Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn căn bản không biết sao Thất trưởng lão lại đột nhiên tức giận như thế, thực sự khó mà thấy được Thất trưởng lão thanh tỉnh.

Diệp Vân nhìn thoáng qua sư phụ hắn, có phải Thất trưởng lão đã già nên hồ đồ rồi, lại có thể đánh giá Yết Hoa Tông như thế. Nếu như đúng theo lời sư phụ nói, Yết Hoa Tông trên dưới đều là một đám thổ phỉ, đầu trâu mặt ngựa, sao họ lại có thể từ đế quốc Đại Tần xa xôi đánh tới, đánh đến không phân thắng bại với Thiên Kiếm Tông, như vậy chẳng phải thực lực Thiên Kiếm Tông cùng bọn thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa này không chênh lệch nhiều lắm sao? Vậy Yết Hoa Tông kia nên gọi tên gì đây!

“Được rồi, không nói những thứ này nữa. Trong ba ngày này ngươi tu luyện cho tốt, ta muốn xem trình độ của ngươi đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo đến mức nào, như thế nào mới có thể nâng cao cảnh giới. Trước đây có gì không hiểu thì cứ hỏi vi sư, ta tuyệt đối không keo kiệt giấu giếm. Tuy nhiên, nếu sau ba ngày mà ngươi lĩnh ngộ quá ít đồ vật, vậy thì cút cho ta, trong vòng nữa năm đừng đến linh điền.” Thất trưởng lão nhìn lướt qua Diệp Vân, lạnh lùng quát.

Diệp Vân đã biết tính cách của sư phụ từ lâu nên không thể trách, ngay sau đó hắn cười cười, miệng nói đồng ý.

“Ngươi cũng có chút dũng khí khi lựa chọn Thối Tiên Tâm Pháp làm công pháp của Luyện Khí Cảnh. Ngươi cũng đã biết tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp cần rất nhiều tài nguyên để cho thân thể cùng chân khí đồng thời tiến giai, mặc kệ cái nào thấp hơn thì không cách nào trùng kích cảnh giới mới.” Thất trưởng lão nhìn Diệp Vân, trầm giọng hỏi.

Diệp Vân sững sờ, lắc đầu theo bản năng, hắn chỉ biết là muốn tu luyện thành công Thối Tiên Tâm Pháp, đòi hỏi nhiều tài nguyên để tu luyện thân thể, sau đó ngưng luyện chân khí tiến thêm một bước. Một khi lên quỹ đạo thì dù không cần dồn hết tâm trí để tu luyện, Thối Tiên Tâm Pháp cũng sẽ tự động vận chuyển, tương đương với mỗi phút đều đang tu luyện.

“Vậy bây giờ ngươi đã biết. Cho nên nếu như ngươi muốn nâng cao cảnh giới Luyện Khí Cảnh, ngươi phải rèn luyện thân thể và ngưng luyện chân khí tiến thêm một bước. Bằng không, ngươi muốn trùng kích lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng, gần như là chuyện không tưởng.” Thất trưởng lão cầm dược tửu trong tay uống một hơi cạn sạch, vò rượu bị ném ra xa vài chục trượng nhưng không hề phát ra một chút tiếng động.

“Thảo nào gần đây đệ tử cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, dường như không thể ngưng luyện được nữa nhưng không cách nào tìm hiểu thiên đạo pháp quyết, tấn chức lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Hóa ra là do nhục thể của con còn chưa đủ cường đại.” Diệp Vân bừng tỉnh đại ngộ. Thế mới hiểu vì sao mình cảm nhận được Luyện Khí Cảnh trước mắt nhưng không cách nào đột phá.

“Được rồi, bây giờ cút sang một bên tu luyện cho tốt, dùng tất cả tài nguyên vào nhục thân để rèn luyện tiến thêm một bước. Kể từ đó, ngươi mới có cơ hội tấn chức Luyện Khí nhị trọng.” Thất trưởng lão gật gật đầu, phẫn nộ quát một tiếng.

“Cám ơn sư phụ đã chỉ điểm.” Diệp Vân khóe miệng hiện lên vui vẻ. Vốn trong lòng có một tia nghi hoặc, còn tưởng rằng cần nước chảy thành sông, thì ra vấn đề nằm ở nhục thân của mình.

Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay điểm một cái, liền thấy một luồng vàng kim bắn thẳng đến.

Diệp Vân vội vàng tiếp được, rơi vào tay nặng trĩu, nhưng lại nhìn thấy hai viên linh thạch màu vàng đang nằm chính giữa lòng bàn tay của hắn. Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ linh khí tinh khiết dồi dào đập vào mặt, chẳng qua là cỗ linh khí này khiến cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái.

“Đây là cực phẩm linh thạch sao?” Diệp Vân sững sờ, vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là cực phẩm linh thạch, linh khí ẩn chứa trong đó vô cùng tinh khiết, thích hợp cho ngươi tu luyện.” Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn Diệp Vân, trong mắt lão hiện lên một tia thõa mãn.

Diệp Vân thở sâu, hắn biết rõ cực phẩm linh thạch trân quý cỡ nào, một viên đủ để đổi lấy một vạn viên thượng phẩm linh thạch. Vậy mà Thất trưởng lão đem cho hắn đến tận hai viên, sư phụ như vậy, phải tìm nơi nào mới có được chứ?

“Con cám ơn vi sư!”

Diệp Vân cuối người thật sâu, sau đó hắn nắm hai viên cực phẩm linh thạch đi đến một bên, rồi khoanh chân ngồi xuống.