Chương 176: Chương 176

* Khảo Hạch Nội Môn *

* Khảo Hạch Nội Môn *

“Đúng vậy, hôm nay chính là khảo hạch đệ tử nội môn. Vô Ngân, ngươi và Diệp Vân nói chuyện đi, còn những người khác chuẩn bị tham gia khảo hạch.” Mộc trưởng lão gật gật đầu, quay người nhìn qua các đệ tử khác, chậm rãi nói ra.

“Mộc trưởng lão, ý của ngài là sao?” Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn khẽ giật mình, tò mò hỏi.

“Nếu Diệp Vân có thể trở về từ đại mộ, còn được Phong chủ Vô Ảnh Phong xem trọng thì còn cần phải khảo hạch sao? Chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ ánh mắt của Phong chủ Vô Ảnh Phong?” Mộc trưởng lão liếc nhìn bọn hắn, nói với vẻ lạnh lùng.

Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù bọn hắn quản lý ngoại môn Thiên Chúc Phong nên khi đối mặt với đám đệ tử ngoại môn này cũng coi như là cao cao tại thượng, nhưng mà không thể nào so sánh với Phong chủ Vô Ảnh Phong Tô Hạo, bởi vì cả tu vi và địa vị đều chênh lệch vô số lần.

Nghe nói tứ đại Phong chủ của Thiên Kiếm Tông đều có thực lực Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ và có được tư cách tranh đoạt người kế nhiệm môn chủ đời kế tiếp. Người mà Tô Hạo vừa ý thì sao đơn giản chỉ làm đệ tử nội môn được?

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của đám người Lan trưởng lão nhìn về phía Diệp Vân đã thay đổi hoàn toàn. Đây là thiếu niên mà sau này sẽ tiền đồ vô lượng, tối thiểu thì hắn cũng có thể trở thành đệ tử tinh nhuệ của Thiên Kiếm Tông, mà mỗi một gã đệ tử tinh nhuệ thì đều có tu vi Trúc Cơ Cảnh.

“Mộc trưởng lão nói rất đúng. Nếu như Phong chủ Vô Ảnh Phong nhìn trúng Diệp Vân thì hắn cũng không cần phải tham gia khảo hạch nữa.” Thuần Vu Diễn gật đầu, vội vàng nói.

“Được rồi, các ngươi chuẩn bị cho các đệ tử khác khảo hạch đi, lần khảo hạch này hơi khác so với các lần trước. Ngoại trừ khảo hạch tu vi và tư chất còn có tiến hành khảo hạch tâm tính.” Mộc trưởng lão vẻ mặt nặng nề nói.

Lan trưởng lão và đại trưởng lão Thuần Vu Diễn khẽ giật mình, theo bản năng hỏi: “Tâm tính?”

“Đúng vậy, đệ tử nội môn chính là những tinh anh, là tương lai của Thiên Kiếm Tông, ngoại trừ thiên phú và tiềm lực thì tư tưởng còn phải tuân theo truyền thống nữa, phải luôn cúc cung tận tuỵ phục vụ cho truyền thống vẻ vang của Thiên Kiếm Tông ta

“Chuyện này còn phải nói sao? Mỗi một tên đệ tử khi nhập môn không phải là đều có tư tưởng như vậy à.” Hai người Lan trưởng lão cảm thấy không thể tin được. Nếu như không phải vì thanh danh của Thiên Kiếm Tông thì sao lại muốn trở thành đệ tử của Thiên Kiếm Tông?

“Lần này, khảo hạch tâm tính tiến hành sau cùng. Đầu tiên tiến hành khảo hạch thực lực và tư chất tiềm ẩn, nếu như vượt qua được hai mục này thì mới có tư cách đi đến Vô Ảnh Phong để tiến hành khảo hạch tâm tính.” Mộc trưởng lão giải thích.

“Phải đi Vô Ảnh Phong khảo hạch tâm tính? Không phải đệ tử nội môn lần này tiến vào cao tầng Thiên Chúc Phong ta sao?” Lan trưởng lão sững sờ, vội vàng hỏi.

“Lần này tất cả đệ tử nội môn cũng phải đi đến Vô Ảnh Phong để tông môn sắp xếp một số việc, cần đệ tử nội môn mới đi làm.” Mộc trưởng lão không che giấu mà nói thẳng.

“Đúng vậy, lần này tứ đại ngọn núi có một hoạt động rất tốt, chỉ có đệ tử nội môn mới như chúng ta mới tham gia được.” Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên tiếp nhận câu chuyện.

Lan trưởng lão sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục như thường: “Là hoạt động gì vậy? Thoạt nhìn Vô Ngân biết rõ đây.”

“Trước khi bọn họ trở thành đệ tử nội môn thì không có tư cách biết rõ. Diệp Vân, chúng ta qua bên cạnh nói chuyện đi.” Mộ Dung Vô Ngân mắt cũng không thèm liếc nhìn Lan trưởng lão nhưng lại nói chuyện với Diệp Vân.

Diệp Vân sững sờ, sau đó cười nói: “Vô Ngân sư huynh chê cười rồi, tiểu đệ cự tuyệt Phong chủ Vô Ảnh là vì biết tu vi của mình còn thấp, sợ Phong chủ đại nhân mất mặt cho nên mới từ chối lão nhân gia người. Hiện tại, ta là đệ tử ngoại môn nên còn phải tham gia khảo hạch. Đợi sau khi trở thành đệ tử nội môn thì nhất định sẽ cùng Vô Ngân sư huynh hảo hảo ôn chuyện.”

Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ Diệp Vân sư đệ không nghe lời Mộc trưởng lão nói, ngươi không cần phải tham gia khảo hạch mà trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”

Diệp Vân chau mày, cất cao giọng nói: “Như vậy e rằng không hợp quy củ, ý tốt của Vô Ngân sư huynh ta xin nhận nhưng tiểu đệ vẫn nên tham gia khảo hạch, dựa vào thực lực của mình để thông qua mới phải.”

Nói xong, Diệp Vân bước lên một bước, đứng chung vào trong đám người.

Mộ Dung Vô Ngân cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại trong mắt hắn nhìn Diệp Vân với vẻ hứng thú, lập tức cười cười.

“Vô Ngân, chuyện này…” Mộc trưởng lão nhíu mày, nhìn Mộ Dung Vô Ngân hỏi nhỏ.

“Không sao, vậy để hắn tham gia là được.” Mộ Dung Vô Ngân vẫy vẫy tay.

Lan trưởng lão và đám đệ tử nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi. Nhìn nét mặt của Mộc trưởng lão đối với Mộ Dung Vô Ngân rất cung kính, dường như hắn mới là người phụ trách khảo hạch lần này.

“Đã như vậy, Diệp Vân ngươi hãy phát huy cho tốt, đừng làm cho mọi người cảm thấy Phong chủ Vô Ảnh nhìn sai người.” Mộc trưởng lão không thèm để ý đối với việc mọi người khiếp sợ mà nhìn về phía Diệp Vân nhẹ gật đầu.

Diệp Vân mỉm cười, nói: “Đệ tử dĩ nhiên sẽ nỗ lực hết sức.”

Khảo hạch thực lực đệ tử nội rất đơn giản, chỉ cần khảo thí hai hạng mục.

Hạng thứ nhất là khảo thí cảnh giới, chỉ có cảnh giới chính thức đạt đến Luyện Khí Cảnh mới có được tư cách khảo hạch. Muốn kiểm tra điều đó thì chỉ cần đưa chân khí vào một mặt tinh thạch được đánh bóng như gương nằm ở chỗ sâu trong Diễn Vũ Điện.

Trên bề mặt gương có bảy đạo vòng tròn từ ngoài vào trong, mỗi một đạo vòng tròn tương ứng với bảy trọng cảnh giới. Nếu như chỉ vòng ngoài cùng sáng lên thì chính là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, hai đạo vòng tròn sáng lên là nhị trọng, cứ như vậy suy ra, nếu vòng chính giữa nhất sáng lên thì toàn bộ tâm đều phát ra vầng sáng.

Dĩ nhiên, chuyện này là không thể vì không có ai tu vi đã đạt Luyện Khí Cảnh thất trọng mà còn chưa trở thành đệ tử nội môn. Lan trưởng lão và đại trưởng lão Thuần Vu Diễn đã sớm trở thành đệ tử nội môn, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí Cảnh thất trọng, nhưng là tư chất của bọn họ bình thường mà việc xử lý công việc lại làm rất tốt, nên tông môn đã phái hai người đi ngoại môn Thiên Chúc Phong với tư cách là trưởng lão.

Bề mặt tinh thạch trơn phẳng như mặt kính, đường kính vượt qua ba thước, toàn thân trắng nõn tỏa ra ánh sáng trong suốt.

“Đây chính là Thí Chân Chi Kính để khảo thí cảnh giới. Các ngươi đi lên phía trước, theo thứ tự đưa chân khí vào, trên mặt kính sẽ phản ứng ra cảnh giới của các ngươi.” Lan trưởng lão giọng nói lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị.

Ba mươi tên đệ tử trên mặt đều mang vẻ kích động, chỉ cần vòng tròn trên mặt kính sáng lên thì qua được cửa thứ nhất này.

“Ta tới trước!” Đoàn Thần Phong đột nhiên nhảy ra. Với tính tình của hắn thì dĩ nhiên là không kìm nén được mà vọt ra đầu tiên.

“Tuy hắn không xếp ở vị trí thứ nhất, nhưng mà đối với việc hắn đột nhiên nhảy ra thì đám đệ tử cũng không có ai lên tiếng phàn nàn. Bởi vì trước đây mỗi người đều chưa từng khảo thí tư cách nên nếu có người đi trước kiểm tra cho bọn hắn nhìn một chút, dĩ nhiên là không có gì tốt hơn.

“Đoàn Thần Phong, ngươi làm loạn cái gì vậy hả.” Lan trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng quát. Thời điểm Đoàn Thần Phong tiến vào Thiên Kiếm Tông vì muốn được hắn chiếu cố nên đã cho hắn rất nhiều chỗ tốt. Thế nên hiện tại Lan trưởng lão không muốn để cho Đoàn Thần Phong làm chim đầu đàn.

“Không sao, ai tới trước cũng được, cứ gọi bọn họ lần lượt tới đây.” Thuần Vu Diễn khoát tay một cái nói.

“Đúng đấy, dù sao ai cũng muốn khảo thí xong sớm, ta còn muốn chuẩn bị cho cửa tiếp theo.” Đoàn Thần Phong vẫn cực kỳ thản nhiên, kèm theo vẻ không thèm để ý.

“Chỉ cần áp tay đưa chân vào phía trên Thí Chân Chi Kính là được.” Lan trưởng lão bất đắc dĩ nói với Đoàn Thần Phong bằng giọng lạnh lùng.

Đoàn Thần Phong cũng không trả lời hắn mà trực tiếp đi đến trước Thí Chân Chi Kính, sau đó áp tay lên.

Lập tức, chân khí từ trong cơ thể hắn trào ra như nước thủy triều, rót vào trong đó.

Trong chớp mắt, đạo vòng tròn thứ nhất trên Thí Chân Chi Kính lập tức phát sáng lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

“Luyện Khí nhất trọng Ngưng Khí Cảnh! Vầng sáng chói mắt, chân khí hùng hồn, xem ra đã ngưng luyện vô cùng tốt.” Lan trưởng lão ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói ra.

“Nghe nói người này đột phá Luyện Khí cảnh vào thời điểm tranh đoạt danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn, nhưng chân khí đã cô đọng đến mức này, thiên phú thật không tệ.” Đại trưởng lão Thuần Vu Diễn nhẹ gật đầu, cực kỳ hài lòng.

Vào thời điểm hai người đang vô cùng hài lòng thì bỗng nhiên đạo vòng tròn thứ hai trên Thí Chân Chi Kính lại tỏa sáng, gần như chiếu sáng cả tòa điện khảo thí Diễn Vũ Điện.

“Luyện Khí Cảnh nhị trọng Chu Thiên Cảnh sao? Tiểu tử này chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, không chỉ ngưng khí thành công mà còn đả thông bát mạch? Chuyện này…sao có thể?” Đám người Lan trưởng lão há hốc mồm. Dù thế nào thì bọn hắn cũng không ngờ Đoàn Thần Phong đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh nhị trọng.

Một mảnh âm thanh hít khí lạnh vang lên. Ngoại trừ Mộc trưởng lão và Mộ Dung Vô Ngân ở bên ngoài thì tất cả mọi người trong điện thờ khảo thí đều biết rõ khi nào Đoàn Thần Phong Ngưng Khí thành công, tiến lên Luyện Khí Cảnh nhất trọng.

Thế nhưng, hắn lại làm cho đạo vòng tròn thứ hai trên Thí Chân Chi Kính sáng lên. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Tiểu tử này đã trùng kích đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng Chu Thiên Cảnh.

Điều này sao có thể?

Đoàn Thần Phong nhìn ánh sáng rực rỡ trên Thí Chân Chi Kính mà cười hắc hắc. “Luyện Khí Cảnh nhị trọng, như vậy cửa khảo nghiệm thứ nhất về cảnh giới đã xong a.” Hắn rút tay lại, đi xuống với vẻ mặt vui vẻ.

“Diệp Vân, không nghĩ tới ta lén lén lút lút trùng kích đến Chu Thiên Cảnh rồi.” Đoàn Thần Phong đi đến bên cạnh Diệp Vân, đắc ý chớp mắt vài cái.

Diệp Vân mỉm cười, hắn không ngờ Đoàn Thần Phong trùng kích lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng nhanh như vậy. Tuy nhiên Diệp Vân vô cùng cao hứng vì hắn đã sớm coi Đoàn Thần Phong như là huynh đệ.

“Đoàn sư huynh, huynh trùng kích thành công Chu Thiên Cảnh lúc nào vậy? Mấy ngày nay ta cũng liên tục trùng kích Chu Thiên Cảnh, nhưng mà cuối cùng không cách nào đả thông kinh mạch.” Dư Minh Hồng đến gần đây, nghiêm túc hỏi.

“Có một số việc còn phải nói đến thiên phú đấy, chỉ cần có thiên phú thì ngươi ngủ cũng có thể đột phá, nếu như không có thiên phú thì cần phải tu luyện khắc khổ, thời gian tu luyện nhiều hơn người khác gấp mười lần, thậm chí cả trăm lần.” Đoàn Phong nhìn Dư Minh Hồng, nói lời có vẻ rất thấm thía.

Dư Minh Hồng nhíu mày, sau đó đồng ý nói: “Đoàn sư huynh nói đúng, đệ còn chưa đủ cố gắng. Nếu như mỗi ngày đều dốc sức tu luyện thì có lẽ bây giờ đã cô đọng chu thiên.”

“Ngươi tu luyện bao lâu mỗi ngày?” Đoàn Thần Phong tò mò hỏi.

“Đệ tu luyện khoảng mười canh giờ.” Dư Minh Hồng thành thật trả lời.

Đoàn Thần Phong im lặng, chẳng lẽ tiểu tử này không ăn uống sao? Mỗi ngày tu luyện đến mười canh giờ, đúng là một tên biến thái.

Diệp Vân nghe nói vậy thì không khỏi quay đầu lại nhìn. Dư Minh Hồng đến từ đế quốc Đại Tần, tuy rằng tính cách có chút phân liệt nhưng mà đệ ấy thật sự rất chăm chỉ. Nói Dư Minh Hồng cần cù bù thông minh, quả thật là cực kỳ phù hợp.

“Dư sư đệ, con đường tu tiên không có điểm cuối mà chỉ có bắt đầu. Ngươi đi trên đất bằng, làm gì chắc đó, chậm rãi tu luyện, ngày sau nước chảy thành sông thì tu vi tất nhiên sẽ một bước lên trời.”

“Cám ơn Diệp sư huynh chỉ điểm!” Dư Minh Hồng ánh mắt sáng lên, thi lễ một cái với Diệp Vân. Sau đó hắn nhìn về phía đài khảo thí, chậm rãi đi tới.