Chương 165: Chương 165

* Tà Ma Chi Thuật *

* Tà Ma Chi Thuật *

[/

"Khẩu khí thật lớn, ngay cả Tông Luật Điện cũng không để vào mắt!"

Một giọng nói bỗng nhiên nổ vang trên không trung, dường như nó căn bản không có nơi bắt đầu, cứ như vậy đột nhiên nổ ra. Sắc mặt Chân Hoa Thành lạnh lẽo, quát: "Kẻ nào giả thần giả quỷ, đi ra cho ta."

"Chân sư huynh cần gì giả bộ như không biết tất cả mọi người đều là người quen cũ mà." Thanh âm Diệp Vân từ giữa không trung nổ vang như cũ, cực kỳ hùng hậu, tựa như sét, dội thẳng vào hai lỗ tai.

Chỉ thấy một đạo thân ảnh từ cách xa hơn mười trượng bắn đến nhanh chóng, ngay lập tức đã xuất hiện.

Diệp Vân đứng chắp tay, hạ xuống bên cạnh Đoàn Thần Phong.

"Là ngươi!" Sắc mặt Chân Hoa Thành lạnh như băng, chứng kiến Diệp Vân xuất hiện, hắn chau mày lại.

Đi theo phía sau Diệp Vân là một đầu Yêu thú khí thế bất phàm. Việc này hầu như tất cả mọi người đều biết, chỉ là bọn hắn đều không biết rõ, đầu kền kền toàn thân lóe ra vầng sáng màu vàng này chính là chủ nhân Linh Thứu Phong Thần Vũ Thứu Vương.

Mấy trăm năm qua, số lượng đệ tử thấy qua Thần Vũ Thứu Vương cũng không phải là ít nhưng lúc đó nó còn chưa vượt qua Hóa Linh Thiên Kiếp. Mà lúc này đây, Thần Vũ Thứu Vương so với khi xưa đã hoàn toàn khác biệt, đã xảy ra biến đổi vô cùng lớn.

Tuy nhiên chỉ cần không phải là đệ tử có nhãn lực cực kém thì đều có thể nhìn ra đầu Yêu thú toàn thân đều là lông vũ màu vàng kia thực lực tuyệt đối rất mạnh. Cho dù không phải là Yêu thú cửu cấp thì cũng là Yêu thú bát cấp.

Có một đầu Yêu thú bát cấp thậm chí có thể là cửu cấp thành thành thật thật đi theo sau lưng Diệp Vân, điều này nói lên cái gì? Nói lên thực lực Diệp Vân rất có thể so với Yêu thú bát cấp còn mạnh hơn, trong tất cả đệ tử của Linh Thứu Phong ai có thể cùng hắn đối kháng?

Phạm vi Linh Thứu Phong chỉ kéo dài hơn mười dặm đến khoảng trăm dặm, Chân Hoa Thành làm sao có thể không biết được?

Khi hắn nhìn thấy Diệp Vân xuất hiện, không khỏi nhíu chân mày lại, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

"Chắc hẳn Chân sư huynh cũng đã lấy được rất nhiều lệnh bài, đạt được tư cách khảo hạch. Không biết tiếp theo ngươi tính làm gì? Ta và ngươi ai lo người đó, yên lặng chờ đợi khảo hạch chấm dứt, hay là tiếp tục luận bàn một phen?" Diệp Vân vừa cười vừa nói.

Lông mày Chân Hoa Thành nhíu lại, nói: "Một gã đệ tử ngoại môn mới, lại dám nói ra lời như vậy, không biết ngươi là cực kỳ cuồng vọng hay là không biết trời cao đất rộng cực hạn ngu xuẩn."

Diệp Vân lơ đễnh, nói: "Nghe nói Chân sư huynh từ đệ tử áo bào tím bị hạ xuống thành đệ tử áo đen, không biết nguyên do là gì? Có thể nói cho tiểu đệ nghe một chút hay không, biết đâu tiểu đệ có biện pháp giúp ngươi giải quyết."

Chân Hoa Thành khẽ giật mình, giận tím mặt: "Thật to gan, lại dám giễu cợt ta, ngươi nhất định phải chết."

Trở thành đệ tử áo bào tím là vinh quang đến cỡ nào, trăm ngàn năm qua hầu như không có ai bị hạ xuống thành đệ tử áo đen. Điều này đã trở thành nghịch lân của Chân Hoa Thành. Hắn tuyệt đối sẽ không để người bên ngoài đụng vào. Thế nhưng khi gặp lại Diệp Vân cùng Đoàn Thần Phong lần nữa, bọn hắn lại có thể một lần lại tiếp một lần nhắc lại khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Giờ khắc này giận dữ trong lòng Chân Hoa Thành đã không có cách nào che giấu, sự phẫn nộ bộc lộ trong lời nói của hắn.

Diệp Vân nhún vai, lơ đễnh mà nói: "Tất cả các ngươi tại sao lần nào cũng giống nhau như vậy? Lần nào cũng nói nhảm dài dòng cuối cùng cái gì cũng đàm phán không thành, vẫn phải dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, vậy động thủ đi."

"Diệp Vân, ngươi phải cẩn thận. Thực lực của người này có lẽ đã đạt tới Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, vô cùng khó đối phó." Đoàn Thần Phong đứng sau lưng Diệp Vân, thấp giọng nhắc nhở.

"Không sao, ta đang nghĩ thử một chút lực lượng Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đến cùng là mạnh như thế nào." Diệp Vân cười nói.

"Nói cũng đúng. Nếu không phải do hắn đánh lén, làm sao có thể dễ dàng làm ta bị thương." Đoàn Thần Phong rõ ràng trịnh trọng ngẩng đầu lên trả lời.

"Đúng vậy, tuy rằng ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng chỉ là một đống cặn bã sao có thể làm ngươi bị thương được?" Diệp Vân ̣cũng trịnh trọng đáp lại.

"Chỉ có ngươi hiểu rõ ta." Đoàn Thần Phong vỗ vỗ bả vai Diệp Vân, cười ha hả.

Trước mặt ba người, sắc mặt Chân Hoa Thành xanh mét, vô cùng giận dữ.

"Loại con sâu cái kiến không biết trời cao đất rộng, ngươi không phải nói muốn động thủ sao? Vì cái gì còn phát ngôn bừa bãi?"

Diệp Vân cùng Đoàn Thần Phong hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Chân sư huynh chẳng lẽ ngươi không nhận ra? Chúng ta là đang học ngươi?"

Hai người nhìn nhau, liên tục cười to.

Chân Hoa Thành không kìm được lửa giận, không có cách nào nhẫn nại trước sự trào phúng của hai người Diệp Vân, đột nhiên nhảy lên, giáng mạnh một quyền về phía Diệp Vân.

Lông mày Diệp Vân chau lên, cười lạnh nói: "Tới tốt lắm!"

Thân ảnh hắn lướt lên, không thể tưởng tượng ra cũng không nhìn ra một chút kỹ pháp nào, đánh ra một quyền đón quyền của Chân Hoa Thành.

Thiết quyền tương giao, không khí ù ù rung động!

Chỉ nghe một tiếng uỳnh, thân hình hai người lập tức hướng phía sau bắn thẳng ra, quyền kình cuồng bạo va chạm làm không gian rung động mãnh liệt.

"Tại sao có thể như vậy?" Trong mắt Chân Hoa Thành tràn đầy kinh hãi. Một quyền vừa rồi của Diệp Vân khiến cho hắn vô cùng chấn động. Lực lượng ẩn chứa trong một quyền này đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của hắn.

Phải biết rằng tuy Chân Hoa Thành bị hạ xuống thành đệ tử áo đen nhưng mà tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, Luyện Khí Cảnh ngũ trọng Nhân Vương Cảnh. Mà Nhân Vương, chính là nhân trung chi Vương ngưng luyện tinh huyết toàn thân, mỗi một giọt máu đều so với người bình thường mạnh mẽ hơn gấp mấy lần. Tu vi đã đến Nhân Vương Cảnh, liền không còn sợ bị bẻ gãy tay chân vì chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể một lần nữa liền lại.

Luyện thể luyện khí, đều là trụ cột tu luyện. Mà chỉ có tu vi đạt tới Luyện Khí Cảnh ngũ trọng Nhân Vương Cảnh lúc này toàn thân cốt cách, tinh huyết, cơ bắp đều triệt để ngưng luyện mới tính là có tư cách chính thức bước lên con đường tu tiên.

Tu vi đạt đến cảnh giới này, mỗi một phần thân thể đều có thể làm vũ khí công kích, vô cùng cứng rắn. Tuy rằng so với Linh Khí thì còn tồn tại chênh lệch, nhưng mà tay không tấc sắt cùng Diệp Vân quyền đối quyền rõ ràng không phân trên dưới, điều này làm cho Chân Hoa Thành vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận được.

Chân Hoa Thành xem lại cảnh giới của Diệp Vân một cách kỹ càng, hoàn toàn chính xác là Luyện Khí Cảnh nhất trọng Ngưng Khí Cảnh, trụ cột Luyện Khí Cảnh cảnh giới đầu tiên. Nhưng chân khí của hắn sao có thể hùng hậu như vậy? Lực lượng ẩn chứa trong một quyền này tuyệt đối đã vượt qua đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng.

"Điều này sao có thể? Ngươi đến cùng là đến từ nơi nào?" Chân Hoa Thành chau mày, lạnh giọng hỏi.

Diệp Vân cười lớn một tiếng, châm chọc nói: "Chân sư huynh ngươi thật là, mới luận bàn có một chiêu ngươi liền bắt đầu lải nhải, cái này phải chăng là phong thái riêng của đệ tử áo bào tím."

Sắc mặt Chân Hoa Thành lạnh lẽo, nói: "Cùng nhau lên, nhất định phải đem tiểu tử này giết chết."

Thân hình hai gã đệ tử áo đen lập tức hiện lên, phối hợp với Chân Hoa Thành làm thành hình tam giác đem Diệp Vân cùng Đoàn Thần Phong vây ở trong đó.

"Ngươi xem, nói cả buổi chẳng những muốn động thủ, hơn nữa còn muốn lấy nhiều đánh ít, ngươi thực sự cho là chúng ta yếu nhược như vậy sao?" Diệp Vân nhún nhún vai, hắn cơ bản không để ý đến.

"Dù ngươi bóp nát hộ phù rời khỏi khảo hạch cũng vô dụng. Đợi ta đi ra ngoài chỉ cần gặp được ngươi thì ngươi chắc chắn phải chết." Sắc mặt Chân Hoa Thành lạnh như băng, giọng nói âm trầm hẳn.

Diệp Vân cười nói: "Dù sao ta cũng đều phải chết, không bằng Chân sư huynh cùng ta nói rõ, rốt cuộc là tại sao ngươi lại bị hạ xuống thành đệ tử áo đen vậy?"

Sắc mặt Chân Hoa Thành xanh mét, không cần phải nhiều lời nữa, quang ảnh đã hiện lên trong tay, một kiện Linh Khí hình dạng kỳ lạ lần nữa xuất hiện.

"Sát!"

Giọng nói của hắn lạnh như băng, như là tà ma đến từ Thâm Uyên Địa Ngục, thân hình hắn bắt đầu lơ lửng bay lên. Kiện Linh Khí trong tay hắn vùng vẫy gào thét, phát ra âm thanh âm u nghẹn ngào như tiếng quỷ khóc đứt quãng, lập tức liền thấy trên không trung xuất hiện âm ảnh lờ mờ.

"Thiên Kiếm Tông ta chính là danh môn đại phái, sao có thể có loại pháp môn tà ma này. Ta còn đang tự hỏi tại sao ngươi lại bị hạ xuống thành đệ tử áo đen, chắc hẳn là do tu tập loại thuật pháp này." Trong mắt Diệp Vân lóe lên tia hiểu rõ, hắn thực không ngờ Chân Hoa Thành lại có thể thi triển ra loại thuật pháp tà môn này.

"Tiên kỹ công pháp sinh ra là để cho người sử dụng, sao có thể phân chia chính tà. Hôm nay ngươi được chết dưới Quỷ Ảnh Tu La Đao của ta, coi như là vinh hạnh cho ngươi." Thân hình Chân Hoa Thành đã biến mất trong không khí, hóa thành tầng tầng quỷ ảnh. Trong tay hắn, kiện Linh Khí hình thù kỳ lạ kia khiến không gian xung quanh tràn ngập sắc huyết hồng, nhìn qua làm cho người khác có cảm giác buồn nôn.

"Yêu ma quỷ quái, phá cho ta!"

Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, một đạo lôi quang lóng lánh xuất hiện trong tay hắn, Tử Ảnh Kiếm thình lình xuất hiện.

Lôi quang hiện lên, điện xà bay múa.

Bầu trời đang trong xanh bỗng từ giữa không trung một đạo lôi điện thình lình giáng xuống, hóa thành Diệt Thế Thần Lôi hướng mặt đất hung hăng đánh tới.

Lôi điện chính là trừng phạt của thiên đạo càn quét tất cả yêu tà, u hồn tà phách sợ nhất chính là uy năng lôi điện.

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên bất ngờ làm mặt đất nổ ra một mặt hố thật lớn. Trong phạm vi trong mười dặm xung quanh đều cảm thấy một cơn chấn động, bốn phía cũng lay động theo.

Bị Diệt Thế Thần Lôi càn quét qua, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp u hồn âm ảnh đã bị quét sạch trong khoảnh khắc phát ra âm thanh chi... chi…, hóa thành mây khói tiêu tán trong không khí.

Thời điểm trợ giúp Thần Vũ Thứu Vương kháng trụ Thiên Kiếp, Diệp Vân đã hấp thu lực lượng lôi điện, ngưng luyện thành khí lôi linh bên trong cơ thể hắn. Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng lực lượng này chính thức đánh ra chiêu thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm Diệt Thế Thần Lôi.

Uy lực của một kiếm này đã vượt xa dự liệu của hắn, nếu như đánh vào đỉnh Linh Thứu Phong, chỉ sợ sẽ đánh bay một mảng.

Đây chính là uy lực của Lôi Vân Điện Quang Kiếm? Hơn nữa chiêu thứ ba này còn không trọn vẹn, không được đầy đủ, chẳng qua là một chiêu do hậu nhân cảm ngộ mà ra uy lực đã cường hãn như vậy. Nếu là chiêu thức Diệt Thế Thần Lôi thật sự, uy lực sẽ cường đại đến cỡ nào?

Diệp Vân không biết, Chân Hoa Thành cũng không biết!

Quả thực Chân Hoa Thành không dám tin tưởng vào hai mắt mình. Thần lôi mà Diệp Vân đánh ra đã hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của hắn. Một tên đệ tử tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, lại có thể đánh ra công kích như thế? Phải biết rằng, hắn lấy được Quỷ Ảnh Tu La Đao từ bên trong một khe sâu vạn cổ, tuy rằng không xác định được phẩm giai của nó nhưng uy lực lại cực lớn. Bình thường khi tu sĩ đối mặt với trùng trùng điệp điệp quỷ ảnh sẽ lập tức rơi vào mê loạn, chìm trong sự sợ hãi mười thành tu vi đã mất hai thực lực giảm lớn.

Thế nhưng, Diệp Vân chẳng những không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn có thể đánh ra một đạo thần lôi lập tức đem Quỷ Ảnh

Tu La Đao phá giải sạch sẽ tựa như từ trước đến giờ không có xuất hiện qua.

Chân Hoa Thành nhìn xem Quỷ Ảnh Tu La Đao trong tay ảm đạm vô quang, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, khóe miệng có chút run rẩy.

"Ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào? Tuyệt đối không phải là tiểu tử đến từ vùng đất biên thuỳ." Chân Hoa Thành hét lên.

Diệp Vân cười nói: "Chân sư huynh ngươi nói nhảm quá nhiều rồi, ta đến từ đâu thì có liên quan gì tới ngươi? Ngoan ngoãn đem lệnh bài giao ra đây, sau đó bóp nát hộ phù bảo mệnh rời khỏi khảo hạch, ta sẽ không tính toán cùng ngươi. Mà đúng rồi tiện thể ngươi đem Linh Thạch, bảo vật, đan dược trên người đều lưu lại đi."

"Diệp Vân, ngươi thật sự là rất cuồng vọng!"

Chân Hoa Thành chau lông mày, quần áo màu đen trên người hắn lập tức nổ tung, cả cơ thể tựa như cao thêm nửa tấc, trong đôi mắt hắn chợt lóe lên một đạo hỏa diễm.

"Nếu đã như vậy, ta liền cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thực lực chân chính của đệ tử áo bào tím!"

]