Diêm Nhạc thần tình rất quái dị, lão chủ quản kinh doanh, vào nam ra bắc, tự nhiên
hiểu môi ngữ. Mà những kẻ hiểu môi ngữ, vẻ mặt đều như Diêm Nhạc, bọn họ bị lời âm
tổn khắc bạc của Nam Môn Dương khiến kinh sợ.
Bốn phía quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, Diêm Nhạc mấy lần định mở miệng, nhưng
ngạnh không nói ra. An tĩnh quỷ dị này như một loại áp lực, không ai lúc này mở miệng.
Bùi Nguyên Nhiên trong não một mảnh đặc quánh, lão hoàn toàn đánh mất năng lực
tự hỏi, màn ly kỳ quỷ dị trước mắt này , lại như cọng rơm cuối đè chết lạc đà, toàn bộ trí
tuệ của lão, toàn bộ kinh nghiệm, hoàn toàn không sử dụng đến, ánh mắt lão mờ mịt.
Bản môn sao lại ra một nhân vật vấn đề như vậy ...
Ông ông ông.
Tựa như tiếng bầy ong vỗ cánh, thanh âm dần dần khuếch đại, cuối cùng hối tập
thành một cỗ nước lũ, như vô số hồng thủy chảy xiết, ầm ầm vang dậy . Mọi người chỉ cảm
giác lỗ tai ông ông vang dậy , như vậy một chớp mắt, cái gì cũng nghe không được.
Một lát sau, này cỗ sóng thanh mới xẹp xuống, trở nên bình hoãn.
Kinh sợ, quái dị, chấn động... Các loại tình cảm nhào trộn cùng một chỗ, phù hiện
trên mặt mọi người, không ai lại có thể bảo trì bình tĩnh.
"Nam Môn Dương này vừa mở miệng, quả thực hơn mười phi kiếm!" Diêm Nhạc
nhịn không nổi khen, không sai, lão đích xác là tán thán! Lão kinh nghiệm giang hồ
phong phú, biết trong rất nhiều lúc, mồm mép tác dụng có bao lớn.
Thi Phượng Dung liền vội hỏi, đợi nghe Diêm Nhạc thuật lại lời của Nam Môn
Dương xong, những người khác cũng sững tại chỗ.
Ai có thể nghĩ đến, nam nhân cục mịch như thế, không ngờ có thể nói lời âm độc
khắc bạc như vậy .
Mà, có lẽ Nam Môn Dương thật không phải cố ý.
Duy nhất không nghĩ như vậy , đại khái chỉ có Thiên Tùng tử. Thiên Tùng tử có thể
tưởng tượng lửa giận trong ngực ái đồ của mình đạt tới mức nào, mới thất thố như thế!
Lão đồng cảm, trên khuôn mặt già đã là sát khí đằng đằng.
Chưởng môn các môn phái xung quanh tự nhiên không dám mạo hiểm chọc Thiên
Tùng tử lúc này . Thiên Tùng tử có thể chấp chưởng Đông Phù nhiều năm như vậy , cũng
không phải hoàn toàn nhờ di trạch tiền nhân lưu lại, thực lực bản thân lão cũng sâu
không lường được.
Rất nhanh, "Thật nam nhân! Dùng đại kiếm!" Câu nói này nhanh chóng lan truyền
trong đám tu giả, những tu giả dùng đại kiếm người người ngẩng đầu ưỡn ngực, thần
thái ngạo nhân. Nhưng đa phần tu giả trên mặt là dở khóc dở cười.
Mọi người cuối cùng cũng minh bạch đến cùng phát sinh cái gì.
Vẻ mờ mịt trong ánh mắt Bùi Nguyên Nhiên bớt đi không ít. Phàm mọi việc đều có
hạn độ, khi tới hạn độ phát sinh biến hóa, tính chất sự việc cũng lập tức biến hóa. Tỷ như
sử dụng phù trận, trước Bùi Nguyên Nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng khi phù
trận Tả Mạc bố ra, có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, cao thủ liên can, một lưới bắt hết,
Bùi Nguyên Nhiên trong lòng lại cảm giác có chút đắc ý.
Đệ tử nhà ai bầy phù trận có thể làm ra thanh thế loại này?
Vô luận cái phù trận này của Tả Mạc cuối cùng thắng thua như thế nào, sau trường tỷ
thí này , có thể sẽ có người giễu cợt Du Bạch, nhưng tuyệt sẽ không dùng thái độ giễu cợt
để nói về Tả Mạc cùng phù trận của hắn.
Đã rõ đến cùng đã phát sinh cái gì, nhưng lòng hiếu kỳ của mọi người không có chút
nào giảm bớt, ngược lại trở nên càng mạnh mẽ.
Trong phù trận phát sinh chuyện gì?
Nhiều cao thủ tụ tập trong một phù trận như thế, sẽ tạo ra biến hóa gì?
Bọn họ làm sao phá trận?
Mọi người tràn đầy hiếu kỳ!
Nhưng vào lúc này , tiểu Quả đột nhiên uy một tiếng: "Phù trận của sư huynh, trông
như... trông như lớn tiếp!"
Lời tiểu Quả tức thì khiến ánh mắt mọi người hối tập lên phù trận của Tả Mạc.
Tân Nham đột nhiên nói: "Không sai, đích xác lại lớn."
Trong mắt mấy người Bùi Nguyên Nhiên Diêm Nhạc không nhịn lần nữa lộ ra kinh
ngạc, mà các đệ tử khác là một đầu đầy hơi nước.
Một người, một người, lại một người...
Vẫn đang bận rộn bố trí phù trận Tả Mạc triệt để trố mắt, từng này người làm cái gì?
Điên rồi sao?
Hắn chỉ sững một xíu, chợt đại nộ.
Một mình Tông Minh Nhạn đã khiến hắn tinh bì lực tận, mấy người các ngươi còn bỏ
đá xuống giếng!
Không sai, Tả Mạc trước tiên định nghĩa hành vi những người này: bỏ đá xuống
giếng!
Tuy không rõ những người này đột nhiên thù oán với chính mình bao lăm, nhưng rất
hiển nhiên, bọn họ không phải tới giúp hắn.
Bỏ đá xuống giếng là thứ đáng hận nhất! Tả Mạc cắn răng nghiến lợi!
Lúc này , hắn đã hoàn toàn không mơ thắng, nhiều cao thủ nhất tề xông tiến đại trận
như thế, còn muốn thắng, vậy không khác người si nói lời mộng.
Tiểu nhân! Các ngươi một đám tiểu nhân! Anh đây liều cùng các ngươi!
Tựa như thấy Côn Luân ngọc giản quyến luyến không nỡ hướng chính mình vung tay
cáo biệt, rời mình càng lúc càng xa, Tả Mạc trong lòng bi phẫn kỳ lạ. Chính là cỗ bi phẫn
này , khiến Tả Mạc nhanh chóng xác định chủ ý, hắn muốn cho những kẻ cháy nhà hôi
của, bỏ đá xuống giếng này một cái giáo huấn sâu sắc!
Muốn vơ vét chỗ tốt ở chỗ anh đây , nát cái miệng đầy răng các ngươi!
Hắn hoàn toàn không nghĩ đường lui, mắt đỏ lên, miệng dùng hết các câu oán độc
khắc bạc nhất tới nguyền rủa đám chết tiệt này! Nhưng đồng thời, động tác của hắn trở
nên càng thêm lưu loát, các chủng tài liệu cứ như không phải tinh thạch từ trên tay hắn
chảy ra.
Hắn cảm giác huyết dịch toàn thân như đang thiêu đốt, hắn triệt để bị chọc giận!
"A! Phù trận còn đang biến lớn!"
"Thật là đang biến lớn!"
"Các ngươi không nghe Nam Môn Dương nói sao? Phải lớn! Phải lớn! Phải càng lớn!"
"Nếu ta là Tả Mạc, chạy trước rồi nói, đúng lúc những người này đều khốn bên trong!
Hắc!"
"Chạy? Ngươi chạy đâu? Chỉ cần ngươi vừa ra phù trận, vậy chờ chết thôi! Bất kể ai ở
ngoài đều lợi hại hơn hắn, không có phù trận bảo hộ, hắn sẽ chết rất nhanh."
Tiếng nghị luận nổi khắp nơi, mọi người cảm thấy chuyện phù trận của Tả Mạc vì đâu
vẫn đang biến lớn mười phần khó hiểu. Chỉ là trong các phỏng đoán, không ai đoán được
đến cùng Tả Mạc tính cái gì, chẳng lẽ Tả Mạc còn tâm tồn vọng tưởng?
Không có người nghĩ như vậy , rốt cuộc quá nhiều cao thủ trong đó!
Toàn bộ cao thủ của hội đấu kiếm đều tại đó!
Tùy tiện chọn ra một người, kết quả Tả Mạc đều phải thua khỏi nghi ngờ, càng đừng
nói nhiều cao thủ này tụ tập tại một chỗ, mỗi kẻ tiện tay một chiêu, thế đại trận này tất
tan rã!
Sụp đổ?
Tả Mạc rất rõ cách nghĩ những người trong phù trận này , trong lòng hắn cười lạnh,
động tác không chút nào chậm. Thiên hoàn nguyệt minh trận là phù trận cấp bốn, không
có điểm lợi hại, đâu có tư cách làm phù trận cấp bốn?
Có lẽ bọn họ có thể phá trận này , nhưng là, tuyệt đối không phải một chiêu hai chiêu
có thể phá giải. Nếu như không tìm đến tráo môn của phù trận, chỉ bằng man lực phá
giải hoặc phá hủy , nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tráo môn này , lại không phải dễ tìm như vậy ...
Tả Mạc động tác phi nhanh, nó cũng khiến tu giả ngoài phù trận có thể dễ dàng phát
hiện phù trận đang nhanh chóng khuếch đại.
Nhưng không ai dám xông vào phù trận nữa!
Phù trận này , đã trở thành khu vực nguy hiểm nhất của cả vùng Tùng Đào các!
Tố tiến vào phù trận, chỉ thấy hoa mắt, thân trong hoang dã. Quang hoa vầng trăng
lạnh lẽo như vãi trên mặt nước, nàng cảm giác như trong mộng ảo.
Dõi mắt chung quanh, đều là mênh mang, nàng hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ
nơi nào.
Thằng chết tiệt ăn cơm nát kia! Vì đâu còn không phóng ra hạc giấy?
Trong lòng nàng nôn nóng vạn phần! Hồn nhiên quên mất Tả Mạc cho đến hiện tại,
căn bản không dựa vào trợ giúp của nàng, tự nhiên không xứng gọi ăn cơm nát.
Nam Môn Dương vừa xông vào phù trận, liền sa vào tâm tình chiến đấu cuồng nhiệt.
Kim Cương quyết bị hắn thúc tới cực trí, toàn thân được kim quang bao phủ, phối hợp
thân hình khôi ngô cao lớn của hắn, giống như chiến thần!
Hắn rống giận một tiếng, Phá Sơn kiếm hung hăng chém ra!
Một kiếm này , trảm hướng quầng sáng bầu trời!
Một đạo ánh kiếm hùng hồn vô cùng thoát kiếm mà ra, gào thét đâm vào quầng sáng
trong thiên không!
Tiếng leng keng leng keng không tuyệt bên tai, tựa như vô số bình pha lê đập nát.
Quỷ Phong vừa xông vào kịp thấy một kiếm này , tức thì hơi hãi. Một kiếm uy mãnh
không trù như thế, nếu là chém hắn, vô luận là chống đỡ hay là tránh né, cũng không
phải dễ dàng!
Nhưng mà khiến hắn bất ngờ là, đến hắn cũng cảm giác được một kiếm khó chơi,
không ngờ không có nửa điểm tác dụng, thật giống một thanh kiếm cực kỳ sắc bén bá
đạo vạch phá mặt nước, đợi kiếm lướt qua, mặt nước lại khôi phục như cũ.
Quỷ Phong rất nhanh phát hiện dị trạng, hắn là bám sát Tố tiến vào, lại không phát
hiện bóng dáng Tố, mà đụng phải Nam Môn Dương.
Chẳng lẽ, phù trận này còn có bản sự dời hình chuyển vị?
Thần thức hắn đồng dạng cũng bị một cỗ dao động vô hình quấy nhiễu, không làm ra
bất cứ tác dụng gì.
Quỷ Phong trong lòng âm thầm nghiêm nghị.
Không như những người khác, hắn không có ý nghĩ xem nhẹ Tả Mạc. Hắn am hiểu
âm quỷ chi đạo, đi tịnh không phải đường chính, tu vi cao không đại biểu nhất định có
thể thắng.
Thấy nhiều người như vậy xông tiến trong trận, nếu không tìm đến tráo môn, muốn ly
khai không phải chuyện dễ dàng.
Vậy , tráo môn ở đâu?
Giống Nam Môn Dương, rất nhiều tu giả vừa tiến vào phù trận, việc thứ nhất là
phóng thích công kích, nhưng mà ngoài ý liệu là, toàn bộ công kích tựa như trâu bùn vào
biển, không có nửa điểm tác dụng.
Mà một vài cao thủ thực lực cường đại, lập tức đình chỉ những công vô dụng này , bắt
đầu tự hỏi vấn đề từ đâu phá trận.
Tông Minh Nhạn cũng không ngờ có nhiều người như vậy cùng chung xông tiến phù
trận, hắn không nhịn nhíu mày .
Những gia hỏa này thật là phiền! Như bầy ruồi nhặng! Phù trận này chính mình còn
không phá giải được, đám người này cũng chạy tới góp náo nhiệt, trong lòng gã khó chịu.
Tuy còn chưa tìm được tráo môn của phù trận, nhưng là Tông Minh Nhạn căn bản
không tin chính mình không có biện pháp tóm một đệ tử trúc cơ kỳ.
Nhưng cục diện trước mắt toàn đều bị đánh loạn, quần gia hỏa này không biết túa ra
từ nơi nào, kẻ kẻ như phát điên, vừa tiến vào là chém loạn một trận.
Phủ đi phiền não trong lòng, hắn cười lạnh thu hồi Thất Mai kiếm.
Các ngươi một đám dưa ngốc! Ta xem các ngươi có thể mò mẫm ra cái lộ gì!
Đã thử một kiếm Tông Minh Nhạn khẳng định, phù trận này tuyệt đối không dễ dàng
như trong tưởng tượng.
Trong lòng hắn khá kinh dị, phù trận như thế, là tu giả trúc cơ kỳ có thể bày ra được?
Hắn có chút không tin, nhưng sự thực bầy trước mặt hắn, hắn còn tự thân thử qua.
Có lẽ, những người này tới làm pháo hôi, cũng là một việc tốt.
Tông Minh Nhạn ánh mắt phát lạnh.
Tả Mạc còn đang vùi đầu bố thiết phù trận, tiến độ hắn khá nhanh, trước mắt đã bố
đến cái trận con thứ sáu mươi ba, cũng có nghĩa là, chín trận con nữa, là hắn có thể hoàn
thành bảy mươi hai trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận.
Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con!
Hừ hừ, các ngươi tiêu hóa cho tốt!
Đã mệt mỏi chí cực Tả Mạc chỉ cảm giác được đột nhiên động lực toàn thân đủ mười,
động tác lại nhanh một phần, tiếp tục sự nghiệp mở rộng của hắn.
Hắn rất mong đợi, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, đến hắn cũng
chưa từng gặp qua! Nó có uy lực dạng gì? Không có thí nghiệm nào tốt hơn cục diện này!
Chính tại lúc này, đột nhiên trong phù trận truyền ra một tiếng kêu thảm!
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩