Chương 140: <>

Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng chiến đấu khí thế hừng hực.

Thực lực của hắn mạnh hơn khi đối chiến Tả Mạc không biết bao nhiêu. Đồng hoàn

Huyết Chu kiếm kỳ lạ, mỗi lần huy vũ đều dính vào huyết quang sền sệt, tanh hôi không

gì sánh nổi.

Nhưng mà đối thủ trước mặt lại thong dong, không chút loạn, một thanh Thanh

Đồng huy vũ, tung bay bên người. Thanh Đồng tản ra quang mang màu xanh nhạt, trong

lúc bay lợn hình thành một tấm màn màu xanh. Khắp trời huyết quang thủy chung vô

pháp đột phá tấm lưới mỏng này .

Nam tử mặt vàng cười nói: “phương pháp huyết luyện, thật là lánh loại. Chỉ tiếc

ngươi tu luyện không đúng cách, chỉ có bề ngoài thôi.”

Thường Hoành mắt nheo lại: “chỉ có bề ngoài?’

Ngón tay run nhẹ, Huyết Chu kiesm bị ném vào không trung. Phi Kiếm vừa bay vào

không trung liền hóa thành bóng mờ thật lớn.

Oanh!

Sáu cái chân to như cổ tay đạp xuống đất, bụi bặm tung bay , mặt đất run lên. Một con

nhện đỏ lòm dữ tợn nhìn chằm chằm nam tử mặt vàng, cái đầu nó to hơn gấp 2 lần khi

Tả Mạc đối địch. Sáu chân nhện thon dài, đầy móc câu, các đốt chân càng tráng kiện,

cứng rắn có lực. Hoa văn màu bên ngaofi thân huyết chu càng bắt mắt hơn trước, hơn

nữa có chút sáng bóng như kim chúc, khiến người ta không thể nghi ngờ về sự kiên cố

của nó.

Mà điều kinh khủng nhất là mặt huyết chu cực đẹp, mơ hồ giống mặt người. Mặt

người mơ hồ, dữ dợn cùng độc ác, vẻ thô bạo lộ rõ.

Nam tử mặt vàng khẩu khí cực lớn: “A, không tệ, cso thể tu luyện tới thành mặt

người, ngươi có chút thiên phú. Bất quá, ngươi có mấy chỗ tu luyện chưa đúng, nếu

không sửa thì hậu hoạn vô cùng.”

Thường Hoành mặt lộ vẻ ngưng trọng. Trong ngôn ngữ của đối phương lộ ra rất quen

thuộc công pháp tu luyện của mình. Hắn tuy là môn hạ Linh Anh phái, nhưng tu luyện

công pháp không của Linh Anh phái. Mà giống như Huyết Chu kiếm, đoạt từ vị tu giả bị

giết.

Bất quá tâm pháp đoạt được không hoàn chỉnh, hiển nhiên chủ nhân trước của nó

cũng là thông qua người khác có được. Phương pháp huyết luyện dù có uy lực thật lớn,

nhưng tu luyện nó cũng nguy hiểm vượt quá tâm pháp phổ thông rất nhiều, hơi chút bất

cẩn, có khả năng bị phệ chủ. Đừng thấy Thường Hoành tính cách hung hãn mạnh mẽ,

khi tu luyện cũng vô cùng cẩn thận.

Nam tử mặt vàng nói đúng tâm sự của Thường Hoành.

Thường Hoành bỗng nhiên thu hồi huyết chu: “Trao đổi ?”

Nam tử mặt vàng lộ vẻ tán thưởng: ‘sau thi đấu ngươi tìm ta.” Nói xong, thân hình

biến mất.

Thường Hoành rùng mình, không nói tới nam tử mặt vàng lừa hắn hay không, nhưng

dựa vào thân pháp, thực lực chỉ cao hơn mình chứ không thấp hơn.

So với thanh thế đáng sợ của những người khác, Thường Hoành đấu với nam tử mặt

vàng khác hẳn, chỉ chớp mắt nên không khiến ai chú ý.

Mông Thanh như một con báo, cẩn thận di chuyển trong núi rừng. hắn am hiểu ân

nấp tiềm hành ám sát, từng mấy lần thành công trốn thoát kim đan kỳ tu giả đuổi giết,

thế nhưng lần này hắn càng cẩn thận. mười lăm ngọn núi chiếm diện tích khá lớn, nhưng

nếu 100 tu giả ngưng mạch kỳ trong đó chém giết, chiến trường thực cũng không lớn.

Trái lại, chiến trường này quá nhỏ.

Chiến trường càng nhỏ, tình hình chiến đấu càng hỗn loạn kịch liệt. Mà càng khiến

hắn phải cẩn thận là vì ngoài hắn, còn 99 người, tất cả đều là địch nhân của hắn.

Khác tu giả khác, hắn có mục tiêu rõ ràng. Nhưng mỗi lần nhớ tới, hắn đều thấy kỳ

quái. Một trúc cơ kỳ tu giả, đáng giá bỏ ra rất nhiều tinh thạch thuê hắn giết chết sao?

Bất quá, nếu thu tinh thạch, hắn vẫn quyết định làm xong, không có uy tín thì sau này

cũng đừng mong lăn lộn. Tu vi hắn có hạn, có thể tiếp đơn hàng không nhiều, thường

ngày cũng sống vất vả, lần này tham gia đấu kiếm hội, vốn là thèm thuồng phần thưởng,

xem có thể kiếm được một kiện nào không. Không ngờ lại may mắn, có người tìm tới cửa

đặt hàng.

Thù lao mê người, trọng yếu hất là mục tiêu là một trúc cơ kỳ tu giả duy nhất trong

đấu kiếm hội. Nếu là người khác, hắn còn không dám chắc, nhưng nếu là Tả Mạc, hắn

không chút do dự đáp ứng. Tả Mạc cùng Triều An thi đấu, hắn thấy qua, nói thật, có thể

lấy yếu thắng mạnh, hắn rất bội phục Tả Mạc. hắn vẫn hoài nghi người đặt hàng là Triều

An, Triều An không phục, hiện tại chơi bẩn.

Bất quá, liên quan gì tới mình? Hắn chỉ có quan hệ với tinh thạch.

Thời gian này , sinh tồn khó khăn, ngoại trừ ẩn nấp, chiến lực của hắn thực bình

thường, thường ngày rất ít việc có thể nhận. hắn tràn đầy lòng tin với việc anyf, hắn cho

rằng Tả Mạc sở dĩ đánh bại Triều An là vì Triều An quá khinh địch, hơn nữa Tả Mạc

chuẩn bị vô cùng đầy đủ là nguyên nhân trong đó. Nếu là hắn, hắn tuyệt không cho Tả

Mạc nhiều cơ hội giở thủ đoạn như vậy . Ngay từ đầu hắn đã không dự định quang minh

chính đại đấu đá với đối phương. Dù Tả Mạc yếu hơn mình nhiều, hắn vẫn kiên trì việc

đánh lén, hắn chỉ vì tinh thạch.

Nhưng nghĩ tới đơn hàng này , hắn phải tìm được Tả Mạc trước, đây cũng là chỗ phiền

toái nhất.

Được rồi, tinh thạch dù sao cũng không từ trên trời rơi xuống, nếu không chút khó

khăn, người khác cũng không bỏ nhiều tinh thạch tới thuê mình.

Hắn cẩn thận khống chế thân hình, hắn như một bóng mờ, cẩn thận di động trong

rừng cây . Màu sắc thân thể hắn luôn phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, khí tức nội liễm

rất khó phát hiện. Cũng chính nhờ chiêu thức linh hoạt này , dọc đường không ai phát

hiện hắn. hắn đặc biệt cẩn thận, xung quanh đều là tu giả ngưng mạch kỳ, trong đó còn

có cao thủ, hơi chút bất cẩn sẽ bị phát hiện, mình sẽ không có phần thắng.

Di, phía trước có sơn cốc.

Mông Thanh quyết định tới xem, Tả Mạc tu vi thấp hơn mọi người, tự nhiên không

dám xông loạn. Tiếp đơn hàng, hắn đã suy nghĩ mãi, nghĩ Tả Mạc có thể tìm tới một góc

bí mật nấp, bằng phù trận dựa vào nơi hiểm trở chống cự. Vì vậy toàn quãng đường, hắn

rất chú ý các sơn cốc, các góc.

Sơn cốc trước mặt nhập khảu hẹp, hắn không dám bất cẩn, mượn địa hình xung

quanh cẩn thận tiến vào.

Trong sơn cốc, La Ly đang nhắm mắt khoanh chân, phi kiếm lặng lẽ bên người. Hắn

tựa như một núi lửa, bề ngoài bình tĩnh, nhưng kiếm ý trong lòng đã chạy chồm.

Trước mắt, đó là “Ngã Ly” thủ chiến!

Hắn có một cảm giác phấn khởi, như ngọn lửa không chút tiếng động, cháy khắp da

thịt.

Nhưng hắn không nhúc nhích, như lão tăng thiền định, hắn đang áp chế, áp chế sự

hưng phấn làm hắn run rẩy .

Không khí chung quanh hắn không gió mà động, trong sơn cốc nho nhỏ, nổi lên gió

xoáy . Nhưng điều kỳ quái là trong cốc gió to không ngừng quần tảo, cốc khẩu không chút

động tĩnh.

Hắn đột ngột mở mắt.

Có người!

“Ngã Ly” lấy “Vô Hình kiếm quyết” cùng “Không kiếm quyết” làm kết nối, “Vân kiếm

quyết” “Hồng Viêm kiếm quyết’ ‘thanh lưu kiếm quyết’ ghép nối, hao hết tâm tư. Tuy giới

hạn trong tu vi kiến thức của hắn, nhưng vẫn có chỗ thần diệu, ngay cả Tân Nham cũng

khen không ngớt.

La Ly ngồi xếp bằng, hắn là trugn tâm, mười trượng xung quanh, núi đá cây cối dần

hư hóa, dần dần hướng tới hư không, cuối cùng biến thành hư không.

Hắn tọa trấn giữa không gian.

Dù cho sự vật có nhỏ bé, tiến nhập phiến hư không đều cực kỳ bắt mắt, hắn rấ dễ

dàng nhìn rõ.

Như một tờ giấy trắng, có thêm một vết mực, dù vết mực có nhỏ, cũng sẽ vô cùng rõ

ràng.

Mông Thanh thân hình hòa xung quanh, dùng mắt thường rất khó phát hiện. nhưng

trong mắt La Ly , trong phiến hư không có thêm một người.

Cảm giác hưng phấn trong ngực như tìm được chỗ phát tiết.

Mắt hắn cuồng nhiệt phấn khởi nhưng vẻ mạt lại trang nghiêm, tay phải dựng lên,

đầu ngón cái và ngón út co lại chạm nhau, ba ngón còn lại chỉ lên trời.

Phi kiếm đang an tĩnh như mãnh thủ tỉnh ngủ, phút chốc mở ra con mắt đỏ tươi, lộ ra

hàm răng sắc bén.

Tranh, kiếm bay lên không.

Xanh đỏ hai màu đan xen quanh thân kiếm, tựa như một thanh phi kiếm có hai linh

thú bầu bạn quấn lấy , vô cùng vui vẻ.

“Cách!”

Tiếng thở dài yếu ớt, mờ ào vô định, va xôi không thể nắm lấy , như tiếng thầm thì bên

tai.

Ánh sáng Xanh, đỏ thẫm dần hóa thành trắng, cảm giác hưng phấn nơi thân kiếm

càng mờ nhạt, cảm giác cô đơn theo đó sinh ra, như gió thu tiêu điều.

Phi kiếm như đám mây trắng tốc độ không nhanh, phi kiếm như khối băng tan rã

trong không trung.

Khi La Ly phát động, Mông Thanh lập tức phát hiện không ổn, hắn biết mình đã lộ.

Không dám chần chờ, bắn dựng lên, liền chạy ra ngoài cốc.

Biến hóa kinh người của phi kiếm đối phương càng khiến hắn dựng tóc gáy , đây là

kiếm quyết gì?

Nhất là khi thấy phi kiếm của đối phương đột nhiên từng chút biến mất trong không

trung, hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn rất tin vào trực giác, mỗi lần trực giác báo

nguy là hắn biết có nguy hiểm.

Có thể gặp nguy hiểm kinh hoàng thế này , hắn mới gặp qua một lần, lần bị kim đan

kỳ tu giả truy sát.

Má ơi! Không phải nói tất cả đều là tu giả ngưng mạch kỳ sao? Lẽ nào mình gặp Cổ

Dung Bình? Chó chết, mình đen đủi thế sao.

Mông Thanh hoảng sợ biến sắc, nguy hiểm này tuy không bằng kim đan kỳ tu giả,

nhưng có thể chiếm vị trí thứ hai, hắn run sợ, lúc này nào dám bảo lưu, linh lực toàn

thân vận tới sau lưng, lao tới ngoài cốc! sau lưng, một linh thuẫn ngưng thực, nhìn qua

như mai rùa.

Khó khăn lắm mới bước được một bước, tựa như có vật vô hình phút chốc bắn trúng

linh thuẫn sau lưng, phút chốc linh thuần tan nát.

Phốc!

Mông Thanh như bị sét đánh, con ngươi mở rộng, miệng phun máu tươi, máy văng

đầy tời, ngất.

Một bóng người từ trên trời bay xuống, thoáng kiểm tra Mông Thanh đã hôn mê, hờ

hững; “bại”

Tiếp đó xốc dậy Mông Thanh, biến mất.

Nhưng trước lúc đi, mắt nhìn La Ly kèm theo vẻ kinh dị

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩