Tả Mạc chỉ cảm giác cảnh vật chợt biến đổi, cảm giác ngất khiến hắn cơ hồ đứng
không vững.
Một làn gió mát thổi qua, hắn rất nhanh ổn định lại. Trong lòng lại so sánh, truyền
tống pháp quyết của Thiên Tùng Tử kém xa truyền tống phù trận của Bồ yêu. Hắn nhìn
lướt xung quanh, khắp nơi là thương mộc, ngẫu nhiên có gió thổi qua liền cảm giác được
hơi nước.
Phụ cận có nguồn nước!
Tả Mạc rung động, nơi có nguồn nước thủy hành lực dồi dào, đối với hắn là cực hữu
dụng.
Hắn dùng pháp quyết, cẩn thận tiến tới nguồn nước. Pháp quyết trong ngọc giản của
tiền bối Ngụy Nam đều khá thực dụng, ví như pháp quyết ẩn hình, hiệu quả tốt. Tu giả
ngưng mạch kỳ nếu không quá chú ý thì rất khó phát hiện.
Trong ngũ hành pháp quyết, Tả Mạc có tạo nghệ “tiểu vân vũ quyết” là sâu nhất, đối
với thủy hành lực cũng mẫn cảm nhất, đi chừng 50 bước, hắn liền tìm ra nguồn nước.
Một vũng nữa nửa mẫu, bốn phía mọc đầy cỏ dại, chung quanh khắp nơi là phâ linh
thú. Tả Mạc tỉ mỉ đánh giá địa hình xung quanh, rất là hài lòng, mình quả may mắn.
Chẳng qua hắn vẫn cẩn giác dụng thần thức lướt xung quanh, hắn không lập tức thả ra
hạc giấy nói cho Tố vị trí của mình, mà lại lấy ra một tờ kim phù.
“Lực sĩ hộ chủ!”
Một cự nhân mầu vàng mờ ảo xuất hiện sau lưng Tả Mạc, thân ảnh màu vàng nhanh
chóng trở nên rõ rệt, một vệ sĩ cao lớn mặc khải giác màu vàng, đứng sừng sững.
Mãi lúc này , Tả Mạc mới an tâm.
Có phù binh, hắn cũng được bảo đảm an toàn một trình đột nhất định. Phù binh vốn
được đại đa số tu giả ngưng mạch kỳ sử dụng, chỉ có Vương sư huynh của Linh Anh phái
tài sản giàu có mà ở trúc cơ đã có thể sử dụng phù bình. Kỳ thực người nhà Vương sư
huynh lúc đầu cũng chỉ để hắn dùng làm vật bảo mệnh, lần đó Tả Mạc bức hắn, lúc đó
dùng phù binh. Nào nghĩ tới không thắng được, ngay cả phù binh cũng thua cho Tả Mạc.
Tả Mạc mắt sáng lên nhìn phù binh mặc giáp khí độ uy nghiêm, nhưng tràn đầy tiếc
nuối, đáng tiếc dùng xong lần này , phù binh sẽ hỏng. Tại Đông Phù, tu giả hiểu luyện
đan, luyện khí khá nhiều, tu giả hiểu luyện phù lại thưa thớt, người có năng lực chế tác
phù binh còn không có. Cũng không biết trưởng bối của Vương sư huynh mua nó từ
đâu.
Có phù binh bảo hộ, hắn càng tin tưởng, chẳng qua, hắn vẫn không thả ra hạc giấy .
Hắn nghĩ tới phương án mình đã chuẩn bị từ lâu, trên khuôn mặt cương thi lộ ra đôi
mắt đắc ý.
Sau cùng là một vòng đấu kiếm không quy tắc, cũng đồng nghĩa không có quy tắc gì,
mười tu giả còn lại cuối cùng tại Tùng Đào các là kẻ chiến thắng.
Tả Mạc tính toán lợi dụng quy tắc này .
Đáng tiếc, pháp quyết ẩn giấu của hắn cũng không đủ xuất sắc, hắn trực tiếp tìm một
chỗ nấp, thu liễm khí tức, cứ vậy thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn nhiều. Bản thân chỉ
có thể nghĩ được vậy , người khác cũng nghĩ tới. Hắn đột nhiên nghĩ tới “chúc nhãn” mà
Bồ yêu nói, nếu thật có người dùng chúc nhãn, trốn cũng không thoát.
Hắc hắc, các ngươi khẳng định không nghĩ tới, ca tính toán làm cái gì.
Tả Mạc vô cùng cố gắng!
Trên khoảng không đông phù, ảo cảnh to lớn hiển thị rõ rệt từng chút biến hóa tại
Tùng Đào các.
Nhìn tới hình ảnh các tuyển thủ, những người xem lập tức rung động, tiếng tán
thưởng sự thần kỳ của “Thần Quang Huyễn Ảnh trận” vang lên dồn dập.
Những người xem kết bạn quan khá, một mặt nhìn, một mặt thảo luận vui vẻ.
Yến Minh tử hỏi: “Ngươi tính, lần này ai có thể đứng đệ nhaats?”
Hồ Sơn lắc đầu: “Không biết, Cổ Dung Bình, hắn thực quá lợi hại.”
Đào Thù Nhi đột nhiên chỉ vào nơi chủ phong dễ nhìn thấy nhất, thất thanh hô lên:
“Các ngươi xem.”
Cơ hồ lập tức, rất nhiều tu giả đều phát hiện trên chủ phong có hai người, thanh âm
thảo luận như triều rút, nhanh chóng biến mất.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào chủ phong.
Tùng Đào các có tổng cộng 15 đỉnh núi cao chọc mây , mà trong đó, chủ phong ở vị trí
trung ương là bắt mắt nhất, nó dốc đứng hiểm trở, như một cự kiếm cắm vào trời cao.
Trên chủ phong, có hai người đang đứng.
Cổ Dung Bình cùng Vi Thắng.
Không ngờ là Cổ Dung bình, người có khí thế đệ nhất nhân lần đấu kiếm hội này .
Vi Thắng trúc cơ trời sinh dị tượng!
Ai cũng không nghĩ tới, hai người này lại xuất hiện cùng một vị trí. Mới bắt đầu thi
đấu, đã đột nhiên tiến cao triều, ngoài ý liệu mọi người.
CŨng lúc này , không ít tuyển thủ tại Tùng Đào các cũng chú ý tới hai người nơi đỉnh
núi. Hai người như hai thanh kiếm, không chút che giấu, không chút ẩn giấu, ngạo nhiên
đứng đó. Rất nhiều người đều thấy thoải mái, hai người này là đối thủ mà chẳng ai muốn
gặp.
Tố qua hắc sa nhìn Cổ Dung Bình nơi đỉnh núi, lòng nhẹ nhàng. Nàng lo sư huynh
gặp Tả Mạc, sư huynh tuyệt không bỏ qua Tả Mạc, tuyệt không hạ thủ lưu tình. Bởi vì
nàng không cầu hắn.
Nhưng tên kia vì sao còn không thả ra hạc giấy?
Nàng đột nhiên xoay mình.
Trên đỉnh núi gió rất lớn.
Cổ Dung Bình cười nói: “Không ngờ lại nhanh gặp Vi huynh như vậy , thật khiến ta
bất ngờ.”
Vi Thắng nghiêm túc, không nói chuyện, chiến ý cuộn trào, không biết từ bao giờ Liệt
Hồng kiếm đã nắm trong tay . Không khí quanh thân hắn như bị bàn tay vô hình kích
thích, vây hắn chậm rãi cuộn lấy , khí tức áp bách hư vô lấy hắn làm trung tâm tán ra.
Cổ Dung Bình không chút ý cười.
Hắn có thể nhìn thấy Vi Thắng ở trước mặt, nhưng trong thần thức, nơi Vi Thắng
đứng lại không một bóng người!
Một vùng trống rỗng, chỉ có kiếm ý!
Tu giả nơi Đông Phù bàn tán, vô cùng nghi hoặc, toàn bộ đều vượt quá lý giải của bọn
họ. Mà các chưởng môn Trưởng lão của các môn phái lại bàn tán sôi nổi.
“Ai nói Vô Không kiếm môn là tiểu môn phái? Kiếm quyết của Vi Thắng tuyệt đối là
ngũ phẩm trở lên.”
“Kiếm ý tâm chuyển! tiến thêm một bước là hóa hình! Trời! Vi Thắng là tên quái thai
gì vậy? Hắn mới bao nhiêu tuổi nha?”
“Vô Không kiếm môn sắp nổi danh, người này tiền đồ vô hạn.”
“Không thể nào! Không thể nào! Làm sao có thể!”
“Nghe nói người này lúc trúc cơ, trời sinh dị tượng, kiếm khí chọc trời. Ta lúc đầu còn
tưởng là lời đồn thổi, xem ra là thật.”
….
Sắc mặt bốn người bùi nguyên nhiên đều lộ vẻ kiêu ngạo. Từ khi phát hiện thiên phú
của Vi Thắng, bốn người bỏ hết tâm huyết, cơ hồ toàn bộ sở hữu của môn phái đều dành
cho hắn. Tân Nham chỉ đạo tỉ mẩn, lần đầu vì một đệ tử mở ra kiếm động, khi Vi Thắng
trong đó liên tục đưa linh đan cùng linh thực, toàn bộ tiêu phí vô số tài liệu quý hiếm tạo
thành. Không thì dù thiên phú của Vi Thắng cao cũng không có khả năng đột phá ngưng
mạch kỳ nhanh như vậy .
Nhìn thấy Vi Thắng khiến mọi người rung động, bốn người nhìn nhau cười, lòng đầy
cảm giác thành tựu, vô cùng cảm khái.
Vô Không kiếm môn trước không có đệ tử có thiên phú xuất chúng, vẫn là tâm bệnh
của bốn người, mãi khi Vi Thắng xuất hiện, hết thảy phát sinh biến hóa kinh người.
Nếu bọn họ biết Vi Thắng từ trúc cơ tới ngưng mạch kỳ xài thời gian bao lâu, chỉ sợ sẽ
bị dọa sợ. Bùi Nguyên Nhiên cười nhếch mép, có lức hắn đã bị tiến bộ thần tốc cảu Vi
Thắng dọa sợ.
Kiếm ý tâm chuyển là tầng cao hơn lĩnh ngộ kiếm ý, tu giả khi này có thể tùy tâm sở
dục, tự nhiên khống chế kiếm ý.
Khống chế kiếm quyết cùng khống chế kiếm ý là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Cái trước ảnh hưởng tới uy lực kiếm quyết, công kích mạnh yếu, càng tinh tế, linh lực
khống chế càng hoàn mỹ thì kiếm quyết phát huy uy lực càng mạnh. Nhưng khi kiếm
quyết được khống chế hoàn mỹ, muốn đột phá cần đạt kiếm ý tâm chuyển.
Mỗi bộ kiếm quyết, lúc sáng tạo đều là tu giả sáng lập nó lập ra “Pháp”. Đối với hậu
học thì vĩnh viễn dùng “pháp” của người khác. Đạt tới kiếm ý tâm chuyển liền dùng ý, Vi
Thắng đã bắt đầu tham ngộ “pháp’ càng sâu. Chỉ có hiểu ra “pháp” của riêng mình, mới
óc thể phá tan trói buộc của kiếm quyết.
Khi đạt tới kiếm ý hóa hình, lúc này tương đương với tạo “pháp” mới, “pháp” chỉ
thuộc hắn.
Đây cũng là vì sao, một bộ kiếm quyết, người tu luyện khác nhau tới cảnh giới càng
cao thì khác biệt càng lớn. Cũng có thể nói, tu giả thường bước vào kim đan kỳ mới đụng
chạm. Vi Thắng là một tu giả ngưng mạch kỳ, bắt đầu tham ngộ ‘pháp’, thiên phú cỡ này
thực đáng sợ!
Bùi Nguyên Nhiên khen ngợi: “Vi Thắng tiến bộ thần tốc, thực là phúc của bản môn!
Tuổi trẻ liền tới kiếm ý tâm chuyển, nhị sư đệ năm xưa cũng không làm được.” Bốn
người vốn không muốn đấu đá với các chưởng môn khác, liền dứt khaots dẫn theo nội
môn đệ tử đứng riêng quan chiến.
Lý Anh Phượng thấy nhị sư bá cũng tán đồng, thích thú nói: “Sư phụ, vậy đại sư
huynh chắc thắng chứ?”
Diêm Nhạc lắc đầu: “Không chắc.”
“Chẳng phải sư huynh có cảnh giới cao sao?” Lý ANh Phượng khó hiểu.
Diêm Nhạc trầm ngâm giải thích: “Kiếm ý tâm chuyển kỳ thực là một giai đoạn
chuyển tiếp, cũng là giai đoạn hỗn loạn. Khung cũ không bị phá bỏ, kiếm quyết mới
không thành hình, ưu thế trong chiến đấu cũng hiển thị không rõ. Ngược lịa, nếu tâm
tồn nghi ngờ, uy lực kiếm quyết càng thấp.”
Các đệ tử Vô Không kiếm môn đêu vẻ mặt khó coi, ngay cả mấy người Bùi Nguyên
Nhiên cũng không còn vui mừng nữa, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào màn ảnh.
>>>>>>>>>>>>>>
Tu vi của Tả Mạc chỉ vọn vẹn trúc cơ, mục lực tự nhiên không thể so sánh tu giả
ngưng mạch kỳ.
Nhân tố khác cũng bị hắn không đếm xỉa, có phù binh thủ hộ, hắn rốt cục có thể dành
toàn bộ tâm tư thi hành kế hoạch của mình.
Hắn bắt đầu điên cuồng lấy ra các đồ vật trong nạp hư giới.
Chớp mắt, trước mặt hắn hiện lên một núi nhỏ, một núi nhỏ do các tài liệu chất đống
thành.
Nhìn đống tài liệu do hắn dùng vô số tinh thạch mua được, Tả Mạc đau lòng.
“Hừ hừ, cho các ngươi nếm thử, cái gì gọi là lực lượng của tinh thạch.”
Đáng tiếc, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung tại ngọn núi, nơi Vi Thắng cùng
Cổ Dung Bình đang đối đầu, ai cũng không chú ý, bên một vũng nước không đáng chú ý,
một cương thi như ocn kiến cần mẫn, từng chút di chuyển ngọn núi tài liệu.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩