Chương 123: Khai chiến

Triều An cực kỳ phẫn nộ.

Thời gian này , đánh cuộc trận tỷ thí của hắn và Tả Mạc trở thành chủ đề chính lưu

hành, trờ thành thoại đề nóng nhất tại Đông Phù. Nhưng trong mắt hắn, đây là sự cười

nhạo trắng trợn với hắn. Lúc nào, mình lại bị đưa ra so sánh với một tên trúc cơ kỳ chim

non chứ?

Một tu giả trúc cơ kỳ có thể tạo ra bất ngờ sao? Hắn căn bản không tin.

Nhưng hắn không phải một người lỗ mãng, vị cao thủ thần bí kia lại dám mang cả

trân bảo như nguyệt hoa lưu thương ra, khẳng định không phải chơi đùa. Theo điều tra

của hắn, hắn cảm giác khóc dở mếu dở.

Tả Mạc lại là một tu giả chủ tu luyện đan.

Tất cả điều tra của Triều An tại Đông Phù về Tả Mạc đều là …., linh thực phu, kim ô

hoàn, phục vụ luyện hóa….

Một vị tu giả trúc cơ kỳ như vậy , muốn chống chọi mười chiêu trong tay hắn, quả là

chuyện đáng cười nhất thế gian. Nghĩ tới đây , Triều An không khỏi nắm chặt tay . Nếu Tả

Mạc thật sự ngăn được mười chiêu, mình sẽ trở thành chuyện cười tại đấu kiếm hội,

không, là toàn bộ Thiên Nguyệt giới. Trở thành đối tượng cho vô số người lúc trà dư tửu

hậu chế nhạo, mọi người lúc nói tới mình cũng sẽ không nói Triều An là đệ tử kiệt xuất

nhất của Triều gia bảo, chỉ nói Triều An ngay cả trúc cơ kỳ nhãi nhép đều không thu nhập

nổi.

Tuyệt không thể để mình thành chuyện cười.

Tuyệt không!

Trong mắt triều an, hai ngọn lửa điên cuồng bừng cháy .

‘Cái gì?” Lý Anh Phượng sửng sốt nhìn số tinh thạch Tả Mạc nhét vào tay mình:

“Ngươi muốn cược chính mình thắng sao? Ngươi điên rồi sao?’

Tả Mạc đưa qua tròn 300 viên tinh thạch cấp 3.

‘Ha ha! Sư đệ quả có khí phách.” Ngoài tiệm đột nhiên truyền tới tiếng cười sảng

khoái, Vi Thắng bước nhanh tới, mắt đánh giá Tả Mạc, cười nói: “Xem ra sư đệ vô cùng

tự tin! Ta yên tâm, ha ha, ta đem toàn bộ tài sản đều đặt ngươi thắng, ngươi mà thua ta

mất sạch. Ha ha!”

Lý Anh Phượng như đang nhìn người điên nhìn đại sư huynh cùng Tả sư đệ.

Bọn họ điên rồi.

Tả Mạc nghe thấy sư huynh nói vậy , lòng ấm áp, toàn bộ mọi người đều cho hắn thua

không thể nghi ngờ, chi có sư huynh tin hắn có thể thắng! Hắn kềm nén kích động, cười

nói: “Ta đã làm rất nhiều công khóa, sẽ cấp cho Triều An nhiều kinh ngạc.”

Trồng mắt trên khuôn mặt cương thi lộ ra quang mang kỳ dị.

‘ha ha! Sư đệ luôn như vậy , thật khiến người ta mong đợi.” Vi Thắng cười lớn.

Bọn họ điên thật rồi…

Lý Anh Phượng lắc đầu xuất môn, cược thì cược, cũng không phải tinh thạch của

mình.

Đông Phù đấu kiếm hội chính thức khai mạc. Đây là lần đầu, không có bao nhiêu

hứng thú, nhưng mấy chiêu đánh cuộc lại được xào xáo nóng hổi, số lượng tu giả tới

quan chiến cực kỳ kinh người. Trận tỷ thí này thực lực cách xa, số lượng tinh thạch liên

quan tới đặt một con số khủng bố, càng khiến người xem hứng thú.

Chỉ cần nghe qua việc đánh cuộc mấy chiêu, đều sẽ lấy làm kỳ, Tả Mạc rốt cục chịu

được mấy chiêu.

Chiêu thứ mấy?

Sẽ là chiêu thứ mấy?

Đợt đấu kiếm hội này lấy tên Đông Phù đấu kiếm hội, ai cũng không nghĩ tới, không

ngờ đã thu hút hơn nửa số cao thủ trẻ tuổi tại Thiên Nguyệt giới, cơ hồ có thể mạnh

danh là Thiên Nguyệt đấu kiếm hội. Đối với lần đấu kiếm hội này , có rất nhiều lời nghi

ngờ, đặc biệt là sự nghi ngờ với thực lực của tu giả bản thổ. Ngoại lai tu giả đều biểu

hiện cực kỳ đẹp mắt, để chứng minh thực lực của mình. Mà tu giả Đông Phù lại không

một người rat ay . Đây cũng là vì cái gì, tu giả Đông Phù bài danh không cao.

Tu giả bản thổ chỉ cần có danh ngạch đặc biệt, liền không cần qua vòng loại, thế là

trúc cơ kỳ tu giả nghiễm nhiên xuất hiện ở vòng chung kết. Trong mắt nhiều người, đây

là một vở kịch vui.

Cho nên từ lúc bắt đầu cử hành, tranh cãi về đấu kiếm hội liền không ngừng nổ ra. Tu

giả bản thổ cùng tu giả ngoại lai có sự không công bình…

Nhưng chủ sự giả là Thiên Tùng tử chỉ nói ngắn gọn một câu, liền khiến không người

có thể nói nữa: “Lần đấu kiếm hội này là Đông PHù đấu kiếm hội.” ý tứ chỉ, đây là đấu

kiếm hội làm ra cho người chúng ta, có thể cho các ngươi tham gia là tốt rồi.

Ngoại lai tu giả không lời để nói, nhưng oán khí vẫn y nguyên không tan biến, Tả Mạc

là trúc cơ kỳ tu giả duy nhất tại đấu kiếm hội, là thành tâm điểm cho chúng nhân chỉ

trích.

Rất nhiều người đang chờ đợi xem hắn thành trò cười. Đánh cuộc mấy chiêu, cũng

được mấy người này thúc đẩy .

“Rất đông người.” Tả Mạc nhìn vào đám người đen nghìn nghịt chung quanh, không

phế phổi nói: “sư tỷ, tinh thạch đã đặt cược chưa?”

Lý Anh Phượng rất muốn giấu mặt, lúc nào rồi mà sư đệ còn nghĩ tới tinh thạch….

Nàng cố nén cơn giận, khó chịu nói: “Cược! Theo ý ngươi, chia ra cược.”

“A, vậy ta an tâm. Hắc hắc.” Tả Mạc mặt vô biểu tình phát ra tiếng cười cực kỳ bỉ ổi,

nghe vô cùng quái dị.

Trời ạ! Mình nghĩ sao mà lại đi ra cùng loại hoạt bảo này? Thực là quá dọa người!

Nàng cực kỳ hối hận, vì cái gì vừa rồi mình không có che mặt đi?

“Triều huynh, không phải chứ, đối thủ của ngươi quá cực phẩm?” một đồng bạn

đứng bên Triều An cực kỳ khoa trương nói.

Sắc mặt triều an cực kỳ khó coi, nắm tay vang lên tiếng rốp rốp.

Một đóa tường vân nơi xa, trên đây ngồi đầy các chưởng môn chưởng lão các đại môn

phái, …, Bùi Nguyên Nhiên mấy người của Vô Không kiếm môn cũng tại đó. Diện tích

tường vân rộng tới vài mẫu, trên bày đủ các loại linh quả, linh trà, đệ tử các môn phái

đứng bên phục thị.

“Tả Mạc của quý môn tương đương thú vị! Quả nhiên không hổ có bản sắc mê tiền,

chẳng lẽ đệ tử quý môn đều thế?” chưởng môn Linh Anh phái cười lớn ha hả.

Tu vi của bọn họ kinh người, phía dướt hết thảy đều có thể dễ dàng phát hiện, mọi lời

đối thoại của Tả Mạc cùng Lý Anh Phượng đều truyền tới tai bọn họ.

Thi Phượng Dung nheo mắt, lộ vẻ tức giận. Bùi Nguyên Nhiên vẻ mặt như thường:

“Tả Mạc tính tình ngay thẳng khôi hài, tương đương thú vị. Mê tiền mà, bản môn trên

dưới, kể cả ta là chưởng môn cũng đều mê tiền. Quý phái tài đại khí thô, có thể không

hiểu được nổi khỗ những người nghèo chúng ta. Ha ha!”

“Đúng, tại hạ có nghe qua câu này , chớ nói tới tinh thạch trước mặt Lính Anh phái.”

Có người trơn trượt nói chem. Vào: “Chúng ta những người nehfo, hết sức dè sẻn, cũng

là rất bình thường.”

Linh Anh phái giàu chảy mỡ, nhiều người đỏ mắt. Thường ngày bọn họ kiêu ngạo,

không kết thiện duyên, Bùi Nguyên Nhiên chỉ hơi khích chút, liền thấy chúng nhân đứng

lên đối lập Linh Anh phái.

Chưởng môn Linh Anh phái không phải đứa ngốc, nhìn thấy ánh mắt không thiện

của người xung quanh, thầm kiêng kị.

Hán mặt không đổi sắc, miệng cười nói: “cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh. Gần đây đánh

cuộc mấy chiêu rất huyên náo, Bùi chưởng môn càng quen thuộc đệ tử, không biết Bùi

chưởng môn cảm thấy Tả Mạc có thể chống được mấy chiêu? Tả cược ba chiêu.” Tiếp đó

chép miệng: “Bùi chưởng môn không biết có thể lộ chút tin tức nội bộ không? ba chiêu

hẳn là không thành vấn đề chứ?”

Thi Phượng Dung nhíu mày , sắp phát tác, Tân Nham vươn tay kìm nàng lại.

Bùi Nguyên Nhiên nghe xong, vờ kinh ngạc: “Tin tức nội bộ? Ngài không biết sao? Ta

nhớ không lầm thì lần trước Tả Mạc tới quý môn bái phỏng, cùng năm vị đệ tử của quý

môn trao đổi cọ xát. Chẳng lẽ đệ tử quý môn chưa từng bầm báo ngài?”

Thiên Từng tử ở bên nghe vậy , cực thấy hứng thú nói; “sao, có việc này? Kết quả thế

nào?”

Bùi Nguyên Nhiên hết sức tiếc nuối nói: “Tiếc là bại dưới tay Thường Hoành.”

Sắc mặt chưởng môn Linh Anh phái biến xanh đen. Hắn vốn muốn mượn cơ hội

châm chọc Bùi Nguyên Nhiên mấy người, không ngờ tới lại bị Bùi Nguyên Nhiên chơi xỏ

dẫn lửa tự thiêu.

Vô luận là khi nòa, người thích bỏ đá xuống giếng luôn nhiều.

Chưởng môn xích kiếm môn còn hỏi thêm: “Đâu chỉ vậy , bốn thắng một bại? a,

Thường Hoành đã đột phá ngưng mạch kỳ, sao còn động thủ với trúc cơ kỳ tu giả?”

‘nghe các ngươi nói, ta hiện tại lại càng hứng thú với Tả Mạc.” Một vị chưởng môn

khá tiếp lời.

“May mắn may mắn thôi.” Bùi Nguyên Nhiên cười ha ha.

Chưởng môn Linh Anh phái lức này rất hối hận, hắn không thể lý giải rằng lúc đó

Thường Hoành chưa đạt tới ngưng mạch kỳ. Loại chuyện không đẹp đẽ này , càng nói

càng mất mặt. Hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói.

Tả Mạc đi vào trong sân, Triều An sớm đã đứng đợi.

Triều An thấy Tả Mạc lắc lư tiến vào sân, sắc mặt càng khó coi. Tên chết đâm chết

chém này nếu đứng thêm trước mặt mình một khắc, mình sẽ bị người cười thêm một

khắc. Hắn hận trưởng lão phụ trách không lập tức tuyên bố bắt đầu, sau đó dùng một

chùy đập nát bét tên nhãi đáng chết này này bã!

Do là trận đầu, vì coi trọng, trọng tài chủ trì trận tỷ thí này là một tu giả kim đan kỳ.

Hắn lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt hắn, ngưng mạch kỳ tu giả cùng trúc cơ kỳ

chẳng có gì khác biệt. ánh mắt cảnh cáo quét hai người, hai người rùng mình, lửa giận

trong mắt Triều An tan biến, mà thần thái ung dung đung đưa của Tả mạc cũng ngừng

lại.

“Ngoại trừ linh thú có thể dùng mọi thủ đoạn, nếu có người nhận thua, không được

công kích tiếp. Nếu có người hôn mê, lập tức phán thua, đối phương không được tiếp tục

công kích…”

Triều An tự nói với mình, cần bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Nhưng hắn vẫn cảm giác đám người đông nghìn nghịt đang xem kia, mỗi người đều

nhìn mình đầy châm chọc, tựa như xem một con khỉ diễn trò. Nhưng đối với trọng tài

chủ trì trận đấu, hắn không dsam gấp gáp, hắn cúi thấp đầu, cực lực kềm nén lửa giận

đang tích lũy trong ngực.

Trọng tài cuối cùng cũng nói xong quy tắc, hai tay hạ chém xuống: “trận đấu bắt đầu.”

Triều An ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ cùng cuồn bạo. Hắn như một sư tỷ tức

giận, khiến người ta không rét mà mà run.

Liệt hỏa chùy trong tay ầm vang hóa thành một ngọn lửa lớn như phòng nhỏ, trôi nổi

bên cạnh hắn, ngọn lửa màu đỏ đậm phun nuốt bất định, ngọn lủa phóng ra sức nóng

khiến dù đứng cách trăm trượng cũng cảm thụ được rõ nét. Triều An đứng bên ngọn lửa

tựa như vô cùng nhỏ bé.

Ánh lửa chiếu lên mặt Triều An, mặt hắn lộ ra sát cơ!

Thừa cơ hội này , Tả Mạc lật tay ném ra một khay ngọc.

Người tinh mắt lập tức nhận ra đó là một trận bàn.

Trận bàn vừa ném ra, liền hóa thành vài luồng lưu quang, tan biến trong không trung.

Rất nhiều tu giả vây xem hoặc lộ vẻ cười nhạo, hoặc lộ vẻ thất vọng.

Chỉ một cái mê tung trận cấp 2 có tác dụng gì với một tu giả ngưng mạch kỳ?

Cảm thụ lửa giận trong ngực cuộn trào, nhìn vào biểu diễn vụng về của đối phương,

Triều An mặt lộ vẻ cười nhạo cùng chế nhạo nồng đậm, còn có sự phẫn nộ ngút trời.

Loại hàng này cũng có thể chống chọi 10 chiêu sao?

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩