Nơi hoang dã trống trải.
Vi Thắng cùng một bạch y nam tử giằng co.
“Các hạ rốt cục là ai? Lèn vào Vô Không sơn là có ý gì?” Vi Thắng trầm giọng, Liệt
Hồng Kiếm chuẩn bị phát ra. Người này lai lịch bất minh, lẻn vào Vô Không sơn bị hắn
vô ý phác giác. Tu vi của đối phương cao hơn hắn. Vi thắng mới đi ra từ kiếm trận, có
kinh nghiệm chém giết, lại mới đột phá ngưng mạch kỳ, tinh khí thần đang viên mãn ở
trạng thái tốt nhất, linh giác nhậy bén chưa từng có. Đổi lại bình thường, hắn tuyệt khó
mà phát hiện, thực lực của đối phương cao khiến hắn thấy trầm trọng.
Hắn đuổi suốt 300 dặm, vài lần suýt bị bỏ lại. Càng khiến hắn thấy không ổn là đối
phương tựa hồ không dùng toàn lực.
Nhưng Vi Thắng gan dạ cứng cỏi, dù biết rõ đối phương lợi hại cũng không chút mảy
may lui bước, chiến ý càng cao!
“Nghe nói khi Vi công tử trúc cơ, thiên sinh dị tượng, kiếm khí trùng tiêu, hôm nay
vừa gặp quả là danh bất hư truyền. Đi kiếm động một chuyến, công tử tựa hồ thu hoạch
lớn. Quý môn “Vô Không kiếm” cuối cùng cũng có thể thấy ánh thái dương, có hi vọng.”
Bạch y nam tử thanh âm nhu hòa, như tiếng suối ca, phối hợp ngoại hình tuấn lãng, tựa
như công tử phong lưu khoái hoạt nơi trần thế, kẽ khác khó mà sinh ác cảm.
Vi Thắng càng cảnh giác, việc mình tiến nhập kiếm động, ngoại trừ đệ tử bản môn,
ngoại nhân căn bản không biết, người này sao biết rõ vậy . Nếu nói vừa rồi hắn không
dám chắc người này vô ý hay cố tình lẻn vào Vô Không sơn, thì lúc này hắn đã khẳng
định, người này âm thầm dò hỏi công việc của bản môn, tâm ý gây rối là rõ ràng.
“Các hạ nếu không muốn báo danh, vậy không cần nói.” Mắt hắt tuôn tinh mang,
thanh âm nghiêm túc chậm rãi. Không khí quanh thân chấn động, chậm rãi chuyển động
quanh thân hắn, Liệt Hồng kiếm không biết từ khi nào đã vào trong tay hắn, chỉ thẳng
vào bạch y nam tử xa xa.
Bạch y nam tử cảm thấy chung quanh như tối sầm, như đang đứng trong hư không.
Hư vô, xơ xác tiêu điều, trống vắng.
Bạch y nam tử mắt lộ dị sắc, khen ngợi: ‘Vi công tử quả nhiên là kỳ tài, “Vô Không
kiếm” chắc chắn sẽ phát dương quang đại trên tay công tử.
Đang nói chuyện, thân ảnh bạch y nam tử đẫn biến nhạt, khi hắn nói ra chữ cuối
cùng, thân ảnh cũng hoàn toàn biến mất, chỉ đệ lại dư âm vang vọng.
Vi Thắng mắt hổ rốt cục lộ vẻ hoảng sợ
Hắn dùng thần thức đảo qua xung quanh nhiều lần, không có một chút vết tích, đối
phương đã đi. Kiếm ý tập trung, hư không tiêu thất! Hắn hơi trầm ngâm, bước lên Liệt
Hồng kiếm, hóa thành một dải hồng quang bắn thẳng về Vô Không kiếm môn.
Khi thân ảnh hắn biến mất nơi xa, tại vị trí bạch y nam tử biến mất, một bóng người
dần hiển hiện.
“Là thế sao?” Hắn nhìn xa xăm, thì thào nói với mình.
Thiên Nguyệt cư là nơi ở tốt nhất tại Đông Phù, nó ở sườn núi, xây trên một linh
mạch, có 47 động phủ. Bên trong có các loại pháp khí, linh khí trong động phủ nồng nặc,
tu giả qua đường rất thích nghỉ ngơi ở đây và hồi phục điều tức. Chỉ là giá thuê nó cũng
tương đương xa xỉ, một ngày phải trả 10 viên tinh thạch cấp 3. Đừng nhìn Tả Mạc hôm
nay kiếm được không ít, nhưng nếu bảo hắn đi ở Thiên Nguyệt cư, tiền thuê mỗi ngày
làm hắn ăn không tiêu, càng đừng nói là các dạng phục vụ khác.
Thường này chỉ đủ khách ở một nửa Thiên Nguyệt cư, hôm nay chật ních, tiền thuê
mỗi ngày từ 10 viên tinh thạch cấp 3 vọt lên 50 viên tinh thạch cấp 3. Dù vậy , cũng không
có phủ trống, người ở đây đều là các cao thủ từ khắp các nơi tại Thiên Nguyệt giới tới.
Rượu ở Thiên Nguyệt cư là vương tẩu tửu. linh thực ở Thiên Nguyệt cư là xuất từ
Thiệu sư thực các.
Mãn Thiên Tinh Tạ là nơi tụ hội tại Thiên Nguyệt cư, vì trên mái vòm của nó có tô
điểm vô số thần thạch toái tinh, như trời đầy sao, giữa tạ đình lầu các, câu tử đằng màu u
làm bò đầy , ánh huỳnh quangh màu làm càng tăng thêm vài phần thanh tịnh.
“Triều sư huynh thật may mắn nha.” Bên cạnh bàn đá, một người nói.
Những người đang ngồi đây đều là tuyển thủ, mỗi người đều lộ vẻ hâm mộ. Không
hề nghi ngờ, mọi người đang bàn tán Triều An bắt được lá thăm ngẫu nhiên tốt nhất.
Triều an đắc ý, miệng lại nói: “Ta cũng ước ao như các vị, có thể chính đại quang minh
đánh một trận. Ta như vậy , có thắng cũng không được ủng hộ.” Hắn xuất thân Triều gia
bảo, tu luyện là Thiên Cương liệt hỏa chùy rất là thiên môn, uy lực cương mãnh, có chút
tinh diệu.
“Hoàng huynh là may mắn mà.” Một người cười nói: “hỏi qua người ngồi tại đây , ai
không muôn đổi với hoàng huynh? Danh đầu thứ này , vẫn là không thực tế, nhưng phần
thưởng là thực.”
Mọi người đều huyền náo.
Triều An liên tục xin tha, mãi tới cuối cùng hắn mới đồng ý mở tiệc rượu đại khách,
mọi người mới thôi.
Nơi góc tiểu đình Mãn Thiên TInh Tạ, lụa mỏng buông xuống, mơ hồ có thể thấy
được hai người đang đối ẩm. Nếu như vạch lụa mỏng ra, chắc chắn ai cũng nhận thức hai
người này , rõ ràng là ứng cử viên số một cho chức quán quân lần đấu kiếm hội này Cổ
Dung Bình, mà trước mặt hắn là một xử nữ an tĩnh, đầu đội mũ đeo sa đen.
“vốn định tìm chỗ an tĩnh, không nghĩ tới lại bị bọn người rảnh rỗi hủy đi hứng thú.”
Cổ Dung Bình hơi nhíu mày , bất đắc dĩ mà không tức giận, hắn nhìn vào người đeo sa
đen trước mặt, nhiệt tình nói: “Thật không nghĩ tới, lại gặp sư muội nơi này , ta còn cho
rằng ba năm sau mới gặp được sư muội.”
Hắn không chút che giấu vẻ hứng khởi trong giọng nói. Đai khái ai cũng không ngờ
tới, người từ đầu đã đeo sa đen, tu giả Tố thần bí cùng cường đại lại là một nữ tu.
Chiếc tay trắng ngần của nàng nhẹ nhàng với tới linh trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấc
lên một góc hắc sa, son môi trơn bóng đỏ thẫm dán lên chén sứ trắng muốt, ánh mắt Cổ
Dung Bình như bốc hỏa.
“Sư muội ngay cả ta cũng không cho liếc mặt sao?’ Cổ Dung Bình nhìn chằm chằm Tố,
lẳng lặng nói, chỉ là trong giọng nói lộ vẻ kích động.
“Sư huynh rối loạn tâm rồi.” Tố nhẹ nhàng nói, hắc sa không chút rung động. “Tâm
rối loạn, nào có tâm luyện kiếm?”
Cổ Dung Bình hai mắt lộ lửa giận, hắn không phát tác, bỗng nhiên nhắm mắt lại, một
lát sau, mở mắt ra, con mắt đã khôi phục trong suốt: “sư muội nói đúng. Không biết sau
khi kết thúc đấu kiếm hội, sư muội tính đi đâu?”
“Luyện kiếm.”
“a.” Cổ Dung Bình lộ vẻ kinh ngạc: “sư muội tìm được Hàn Từ Thiết sao?”
Thanh âm bình thản như nước của Tố rốt cục cũng có chút phập phồng: “Uhm, đã cắt
tốt, bốn khối.”
“Vậy phải chúc mừng sư muội.” Cổ Dung Bình trong lòng càng buồn bực, sư muội
nếu đi luyện kiếm, chỉ sợ không mất năm ba năm, căn bản không xuất quan. Hắn bỗng
nhiên nghĩ ra: “Nếu ngu huynh nhớ không lầm, Hàn Từ Thiết nếu muốn luyện thành
kiếm, trước phải luyện thành kiếm phôi, không biệt việc luyện chế….”
“Đã tìm được.” Thanh âm của Tố lại khôi phục bình thản như nước: “Không cần sư
huynh phiền lòng.”
Lúc này , phía Triều An lại phát ra tiếng cường lớn xôn xao.
“ai, mấy ngày này phải chuẩn bị cho tốt.”
“Đúng vậy , chỉ có Triều huynh có thể lười biếng.”
“Một trúc cơ kỳ, Triều huynh nếu là đánh quá ba chiêu, tại hạ khinh bỉ ngươi.”
‘Không bằng chúng ta cược, đánh cược Triều huynh mấy chiêu là có thể kết thúc.”
“Lời ấy cực tuyệt, ta cá ba chiêu.”
“Ta cá một chiêu.”
“Được rồi, được rồi. Các vị giơ cao đánh khẽ, đừng chế nhạo ta.” Triều An liên tục thở
dài: “Ta đã nói rồi mà, các ngươi xem, ta đánh thắng cũng chẳng tốt hơn là bao.”
Mọi người lại huyên náo một hồi.
Cổ Dung Binh vừa bị sư muội cho đâm vào tường, trong lòng đang giận, lại nghe thấy
tiếng đoàn người huyên náo, lòng cực buồn bực, mắt lộ hàn ý. Hắn tuổi còn trẻ, tu vi bất
phàm, tuổi trẻ thành danh, thường ngày trong môn phái cũng được che chở, nào có
người trước mặt hắn làm càn như vậy , nhất thời mặt trầm như nước.
Hắn mới định đứng dậy giáo huấn nhóm người này bỗng thấy hoa mắt, không biết từ
lúc nào, sư muội đã đứng lên.
Nàng muốn làm gì?
“Ta cá là mười chiêu.” Tố cách lụa mỏng thản nhiên nói với đám người Triều An.
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng dễ dàng truyền qua lụa mỏng. Trên lụa mỏng có
phù trận, dù vậy vẫn không có bất luận tác dụng ngăn cách gì.
Nhất thời tĩnh lặng, Triều An sắc mặt âm trầm dọa người.
“Không biết các hạ là vị cao nhân nào, thỉnh giáo danh hào.” Triều An bề ngoài cười
nhưng khoogn chắp tay . Ngay tại trước mặt bằng hữu bị người bạt tai, Triều An nào nuốt
được cơn tức? Bởi vì lụa mỏng có phù trận ngăn cách, bọn họ chỉ có mơ hồ thấy hai
người ở trong, về phần tướng mạo và nội dung nói chuyện, cũng khoogn nghe nhìn thấy
chút gì.
“Ngươi không cần biết ta là ai. Đánh cuộc hay là không?” Tố thờ ơ.
Cổ Dung Bình có chút kinh ngạc, sư muội tính tình lãnh đạm, không ai rõ hơn hắn.
Chuyện giống như vậy , nàng hẳn tuyệt sẽ không thấy hứng thú mới đúng! Hôm nay nàng
là vì người khác cá cược, caí này…
Người nọ cùng sư muội có quan hệ gì? Cổ Dung Bình trong mắt quang hoa chớp
động, vẻ mặt có chút suy tư.
Ngay tại trước mặt nhiều người, nếu là không đáp ứng đổ ước, Triều An thực có thể
mất hết thanh danh. Mười chiêu ngay cả một trúc cơ kỳ tu giả không đối phó nổi? Đối
phương rõ ràng muốn làm nhục mình nơi đông người.
Triều An cực tức giận, khẩu khí hết sức bình tĩnh: “Các hạ cứ rat ay , tại hạ tiếp, cược
gì?”
“Tùy tiện.” sau tấm lụa mỏng, truyền đến thanh âm lãnh đạm.
Triều An càng khẳng định đối phương trêu đàu mình, cười nhạt, hắn từ trong lòng
lấy ra một cái bình ngọc, mở lọ, một mùi thơm nồng nặc phát ra.
Mọi người xung quanh cảm thấy tinh thần rugn động, một ít người am hiểu linh đan
đều xao động.
“Liệt hỏa đan cấp 3, bên trong có 36 hạt.” Liệt hỏa đan là một loại linh đan chỉ có ở
Triều gia bảo, áp dụng địa tâm luyện chế thành, dược tính bá đạo không gì sánh dược, là
linh đan tính hỏa vô cùng nổi danh ở Thiên Nguyệt giới.
Từ trong đình bay ra một đồ vật, Triều An nhìn qua lập tức sững người.
‘Nguyệt Hoa Lưu Thương, cấp 3.”
Mọi người đang ngồi lập tức đứng dậy , ồn áo, mỗi người đều vươn cở nhìn vào bình
thủy tinh trên tay Triều An. Bình thủy tinh trong suốt, không có chút tỳ vết, riêng bình
thủy tinh đã có giá trị xa xỉ. Trong bình thủy tinh, chỉ có một đám khối khí nhỏ bằng đầu
ngón tay .
Nguyệt Hoa Lưu THương, đồn đãi là cứ mười năm có một lần ánh trăng trung thu
cực sáng, dùng ánh trăng này luyện chế thành Nguyệt Hoa Lưu Thương, cực kỳ trân quý!
Một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương nho nhỏ có giá trị vượt xa liệt hỏa đan của Triều An.
Triều An mặt tái mét.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩