Tuy là lần thứ nhất sử dụng thần thức, nhưng khả năng khống chế thần thức của Tả
Mạc còn xuất sắc hơn con âm sát nhiều, luyện chế nhiều tài liệu như vậy cũng không phải
vô ích. Thần thức của hắn nguyên bản cường đại hơn âm sát nhiều, năng lực khống chế
cũng càng mạnh, chỉ là không hiểu phương pháp vận dụng thế nào, thấm tra ra phương
pháp âm sát lợi dụng thần thức, Tả Mạc cảm giác như óc một phiến cửa sở đã bị mở ra.
Một tia thần thức ngưng kết như châm, luồn vào âm châu.
Không nghĩ tới âm khí trong âm châu quá mức ngưng thực, một tia thần thần thức có
chút cố sức, Tả Mạc cũng không phải người không biết biến hóa, nhanh chóng phân ra
mấy sợi thần thức hợp lại, mới có thể chui vào âm châu.
Thần thức vừa luồn vào âm châu, Tả Mạc lập tức cảm giác được biến hóa kinh người.
Mình như ở trong một thể giới mênh mông màu xám, chung quanh thần thể đều là
âm khí vô cùng nồng nặc, lành lạnh, cảm giác có chút quái dị.
Tả Mạc hoảng hốt, mãi tới khí dưới chân truyền tới cảm giác cứng rắn, hắn mới bừng
tỉnh.
Sợi thần thức luồn vào âm châu cũng xuất ra từ hắn, cảm giác truyền về cùng cảm giác
thân thể sinh ra xung đột, mới tạo ra cảm giác hoảng hốt đột ngột vừa rồi.
Nói ra phức tạp, kỳ thực chẳng qua là cái búng tay trong nháy mắt.
Phía trước âm sát một âm thứ đen nhánh như mực hiện ra, âm thứ vừa thành hình,
Tả Mạc liền cảm thấy một luồng khí tức âm sâm đáng sợ, lập tức lo lắng. May là “âm thứ”
trong tay hắn cũng cũng lúc hoàn thành, nói ra kỳ quái, âm châu vẫn bảo trì hình thái hạt
châu, nhưng màu sắc lại biến từ màu tro thành trong veo như thủy tinh hoàn mỹ.
Tuy luyện chế ra âm thứ khác biệt âm sát, nhưng Tả Mạc cũng không lo lắng, hắn
quyết định, giương tay đánh ra viên thủy tinh châu trong suốt nơi tay .
Âm sát đồng thời phát động âm thứ.
Âm thứ đen nhánh như mực vừa động, tiếng ô ô vang lên, như trẻ con khóc, âm
phong nổi lên!
Thấy thanh thế hãi người như vậy , Tả Mạc càng lo lắng, tay phải xách Trích Thủy kiếm,
cố trấn định, hắn quyết định nếu có chút gì bất ngờ, dù liều mạng thụ thương cũng phải
lập tức phát động ly thủy phần thiên! Vừa rồi nghịch chuyển linh lực, kinh mạch trong
thân thể đã thụ thương, nếu lại vận dụng ly thủy phần thiên, thương thể nhất định nặng
thêm. Chẳng qua hắn cũng không có lựa chọn khác.
Mãi tới lúc này hắn mới phát hiện, thứ hắn tin cậy nhất là chiêu “ly thủy phần thiên”.
Theo Bồ yêu nói, âm hỏa châu uy lực vô cùng, nhưng hắn trước nay chưa dùng qua, mà
quá trình luyện chế âm hỏa châu thiếu chút nữa bị hỏng, Tả Mạc cũng không biết uy lực
của nó liệu có vì vậy mà giảm xuống.
Tuy hắn tự mình thể nghiệm uy lực của phù binh, đích xác là thứ tốt, nhưng thứ này
càn thời gian niệm chú, niệm động pháp quyết. Nếu là gặp tình huống khẩn cấp, nào kịp
vận dụng.
Chỉ có “ly thủy phần thiên”, chỉ cần Trích Thủy kiếm trong tay hắn tùy thời có thể sử
dụng.
Hắn cười khổ, thi triển “ly thủy phần thiên” không khó, nhưng bị tu vi của hắn hạn
chế, hơi không cẩn thận liền thụ thương. Hắn đánh định chủ ý, chờ trở về nhất định phải
nghiên cứu một tuyệt chiêu bảo mệnh.
Bày ra thế, Tả Mạc gạt bỏ toàn bộ tạp niệm, chăm chú nhìn vào âm thứ đen nhánh kia.
Thủy tinh châu tróng suốt không một tiếng động vạch ra một đường parabol, không
có chút thanh âm, uy thế. Âm thứ đen nhánh kia lại có uy thế cực kỳ hãi người, âm khsi
chung quanh khẽ động, âm phong âm sâm thổi tới khiến y phục Tả Mạc bay phần phật,
tâm Tả Mạc cũng run rẩy . Tiếng ô ô vang khắp, không đâu không âm hàn, người hơi thiếu
ý chí sẽ bị hoảng loạn.
Trong ngóc ngách, Bồ yêu vẻ mặt ngốc trệ nhìn một châu một thứ va chạm.
Phốc!
Không có tiếng va chạm kịch liệt như tưởng tượng, cũng không có ánh sáng lóe lên,
chỉ có tiếng bọt nước vỡ tan.
Nhưng dù là một tiếng vang nhẹ này , thanh âm ô ô cũng tắc nghẽn, lãnh lẽo âm hàn
tới tận xương tủy cũng đột nhiên biến mất.
Xách theo Trích Thủy kiếm, Tả Mạc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng cũng sứng
sốt đứng nguyên chỗ.
Vừa đụng, thủy tinh châu hóa thành một quang cầu trong suốt, âm thứ đen nhánh khí
thế kinh người không gnowf bị quang magn trong suốt hòa tan, chớp mắt biến mất vô
tung vô ảnh. Quang cầu dư thế chưa hết, lao tới âm sát. Âm sát như bị định thân, không
thể động đậy , mặc cho quang cầu đánh vào.
Âm sát bị quang cầu kích trúng không một tiếng vang, như người tuyết tan chảy , tan
biến với tốc độ kinh người, đồng thời quang cầu cũng tan biến, một chút vết tích cũng
không lưu lại.
Nháy mắt khi quang cầu tan biến, Tả Mạc tinh thần hoảng hốt.
Một lát sau, Tả Mạc tỉnh lại, ngây ngốc nhìn vào mặt đất trống trơn.
Đây… Đây là chuyện gì?
Quang cầu cùng âm sát đồng thời tan biến, phía sau hắn, con mắt Bồ yêu cũng hơi
nheo lại, rồi nahnh chóng khôi phục như thường.
“Bồ, đây… đây là chuyện gì?” Tả Mạc quay đầu, lắp bắp hỏi. Hắn nghĩ tới rất nhiều
loại kết quả bất đồng, nhưng kết quả trước mắt, tuyệt không tại đó.
Bồ yêu bâng quơ: “Mèo mù đụng phải chuột chết.”
Cách nói vô trách nhiệm của Bồ yêu khiến Tả Mạc khó mà tiếp thu, hắn lại lấy ra một
hạt âm châu, rót vào bên trong một sợi thần thức, chờ khi âm châu lại biến thành thủy
tinh châu, lại ném ra.
Phốc, thủy tinh châu nện trên đất, ánh sáng chợt lóe, liền biến mất không thấy , trên
mặt đất chẳng lưu lại một chút vết tích.
Trừ hoảng hốt một chút, khoogn có phản ứng gì. Tả Mạc ngu ngốc đứng nguyên chỗ.
‘Ha ha.” Bồ yêu cười lớn
Chẳng lẽ thật là mèo mù đụng chuột chết? Tả Mạc có chút không tin, hoặc là thứ này
chỉ hữu dụng với âm sát?
“Ha ha, không dễ dàng gặp được một con âm sát phẩm chất tốt, kết quả bị ngươi
đánh mất.” Bồ yêu tựa hồ có chút mất hứng, tiện tay ném ra mấy viên tinh thạch, Tả Mạc
thấy hoa mắt đã về tới thạch thất.
Vừa về tới, Bồ yêu về tới thức hải, lần nữa ngồi lên bia mộ nhắm mắt dưỡng thần. Tả
Mạc cảm giác tám chin phần mười là tên này đã ăn quá no, hiện tại chầm chậm tiêu hóa.
Về đến thạch thất quen thuộc, Tả Mạc lúc này mới cảm thấy mệt muốn chết. Cả ngày
đều căng thẳng, đặc biệt lúc gặp con âm sát kia, tâm lực hắn tiêu hao cực đại. Cũng
không để ý tới sàn thạch thất lạnh lẽo ướt át, gục đầu liền ngủ.
“Không nên quên!”
“Chết cũng không quên.”
….
Tả Mạc trong lúc ngủ mơ, gục nổi lên lục quang ôn nhuận, hóa thành một dòng khí
nhỏ, tan vào tứ chí bách hài.
Bồ yêu ngồi trên bia mộ, lạnh lùng nhìn hư không phương xa.
Đấu kiếm hội lên tới cao trào, không ngừng có cao thủ trẻ tuổi xuất hiện. Cao trào đặc
hữu của cao thủ trẻ tuổi cũng khiến Đấu Kiếm hội lần này càng náo nhiệt kịch liệt. Tuyệt
đại đa số tu giả trẻ tuổi đều trọng công khinh thủ, Đấu Kiếm hội thường có thể thấy
tràng cảnh hoa lửa bắn tung tóe.
Đây mới chỉ là dự Đấu Kiếm hội, càng lúc càng nhiều tu giả trẻ tuổi tới Đông Phù.
Từng cái tên trước kia chưa từng nghe qua nhanh chóng trở nên quen tai.
Tả Mạc mở mắt, đứng lên từ nền đất lạnh lẽo, dãn tay chân, cảm giác thể lực khôi
phục. Nhìn quanh bốn phía, thạch thất an tĩnh âm lãnh. Bất giác hắn đã không cần phải ý
lại vào linh mạch nơi thạch thất, nơi này càng nhiều trở thành nơi Tả Mạc luyện đan. Một
mặt vì nơi đây u tĩnh, miễn có người quấy nhiễu, một phương diện khác là nhãn linh
tuyền là nơi thủy luyện phi thường tốt.
Nhìn lại linh đan trong linh tuyền, hắn ngâm Trích Thủy kiếm vào linh tuyền chầm
chậm ôn dưỡng. Phương pháp này tuy hiệu quả không rõ rệt nhưng có thể cải biến căn
bản Trích Thủy kiếm.
Làm xong việc này , hắn khoanh chân ngồi xuống, lâm vào suy tư.
Lần đi kiếm động này , hắn thu hoạch rất lớn.
Trần bàn vận dụng thế nào, các loại trận bàn có hiệu quả thế nào, thần thức thứ … học
trộm từ âm sát. Tuy sau cùng dùng âm châu mô phỏng âm thứ hắn không minh bạch kết
quả thế nào, nhưng hắn biết con đường này hẳn có thể đi, chỉ là có chút thứ mình còn
chưa hiểu rõ. Trừ ra, phát hiện lớn nhất của hắn là mình thiếu hụt thủ đoạn bảo mệnh.
Tổ hợp thủ đoạn cấp thấp dích xác có thể phát huy uy lực không tồi, nhưng đó chỉ là tiền
đề, hắn cần làm rất nhiều chuẩn bị. Nhưng nếu đột nhiên gặp nguy hiểm, căn bản không
có thời gian suy nghĩ làm sao tổ hợp các pháp quyết.
Trừ cái này ra, phù binh chỉ có thể vận dụng một lần, mà mỗi lần sử dụng cần thời
gian rất dài, chú định nó không thích hợp để cấp cứu.
Duy nhất có thể dựa vào là Trích Thủy kiếm. Chỉ là, chỉ dựa vào Trích Thủy kiếm, hắn
lo lắng.
Một vị kiếm tu chân chính có tự tin tuyệt đối vào phi kiếm cùng pháp quyết của mình,
ví như sư huynh Vi Thắng. Nhưng tuyệt đối không bao gồm Tả Mạc, hắn trước nay
không tự nhận mình là một kiếm tu thuần túy , loại tự tin này cũng không cần phải nói
tới.
Hắn chú ý tới âm hỏa châu.
Lần luyện chế âm hỏa châu trước gặp nhiều trắc trở, thật không dễ dàng luyện chế ra
một viên âm hỏa châu, hắn tự nhiên tiếc dùng tới. Uy lực âm hỏa châu thế nào, hắn vẫn
không biết rõ. Từ khi hắn đi đông phù luyện chế nhiều loại tài liệu, khả năng khống chế
Chung Duẩn hỏa tăng lên một bậc, gia tăng hỏa trận phụ trợ, hắn tự tin luyện chế ra âm
hỏa châu khá hoàn chỉnh. Chỉ là trước giờ căn bản không nghĩ tới việc này , lần này đi
kiếm động, gặp phải hung hiểm, hắn mới khắc sâu cảm thụ tới tuyệt chiêu bảo mệnh
trọng yếu. Thời khắc then chốt, nếu có một con bài tủ, tự nhiên là kết quả bất đồng.
Tả Mạc đi tới một sơn cốc hiếm vết chân người, nơi này cách Vô Không sơn hơn trăm
cây số, trong sơn cốc cổ thụ chọc trời, là thứ tuyệt hảo để che dấu.
Lần trước âm châu mang tới cho hắn nguy hiểm cực lớn, vì vậy hắn biết vật này
không thể quang minh sử dụng, càng phải cẩn thận.
Đứng vững vàng, hán lấy ra âm hỏa châu, trên hạt châu hoa văn mỹ lệ như những
đám mây .
Trong “âm hỏa châu thiên”, bày ra các loại thủ pháp vận dụng âm hỏa châu thiên kỳ
bách quái, trước kia vì không có âm hỏa châu, Tả Mạc không chăm chỉ luyện tập. Lần này
hắn tính toán cẩn thận suy xét một lần, rất nhanh, hắn liền học được một loại thủ pháp là
“đầu chỉ”. Nó thỏa mãn yêu cầu của Tả Mạc: chỉ pháp đơn giản, uy lực tốt.
Hắn liền chui vào sơn cốc này để tu luyện “đầu chỉ”.
“Đầu chỉ” đích xác phức tạp, tổng cộng do năm động tác chỉ pháp cấu thành, vận
chuyển linh lực hơi chút phức tạp. May là Tả Mạc tuy tu vi có hạn, nhưng khả năng
khống chế linh lực hết sức xuất sắc, loại độ khó này đối với hắn chỉ là vấn đề nhỏ.
Chỉ tốn một canh giờ, hắn liền luyện “đầu chỉ” có chút hình vẻ, hai canh giờ sau, đã
vô cùng thành thục.
Cảm giác tốt hơn nhiều, hắn đình chỉ luyện tập.
Hắn khá hiếu kỳ, dùng đầu chỉ ngự âm hỏa châu, sẽ có uy lực thế nào?
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩