Tác giả: Phương Tưởng
Nếu lúc trước gặp mặt, Lý Anh Phượng sẽ có điều nghi ngại đối với Tả Mạc, nhưng
lúc này , sự nghi ngại của nàng đã biến mất không ít. Không quản vì sao, chỉ bằng tu vi
luyện khí tầng tám, trong số đệ tử ngoại môn cũng thuộc về top 5 hàng đầu. Mà vị sư đệ
này hẳn giống như các đệ tử ngoại môn khác, tuyển chọn trồng trọt linh điền.
Tả Mạc gật đầu: “Sức sống loại cỏ dại này cực kỳ ngoan cường, nếu ta đoán không
nhầm, nó không nên bị cắt, vết thương ngược lại kích thích nó sinh trưởng. Cũng phải
nói, càng cắt nó càng mọc nhanh.”
Các nữ đệ tử tức thời lầm rầm nghị luận.
Lý Anh Phượng hiểu ra: “Nguyên lai như thế! Khó trách nó càng lúc càng mọc mạnh.
Nếu là nhổ cả gốc, có trị tận gốc được không?”
Tả Mạc trầm ngâm: “Nếu lúc mới đầu dùng ngay phương pháp này , hẳn không có vấn
đề gì. Nhưng hiện tại chỉ sợ trong đất có nhiều hạt cỏ, muốn trừ tận gốc không dễ.”
“Sư đệ có kiến nghị gì không?”
“Ta phải về nhà nghĩ đã!?” Tả Mạc nói.
Lý Anh Phượng lấy ra một túi vải nhỏ, đưa cho Tả Mạc.
Tả Mạc hơi khó hiểu tiếp nhận, mở ra nhìn vào, lập tức sửng sốt, trong túi có năm
viên tinh thạch cấp hai.
“Hôm nay va chạm với sư đệ, thực thẹn, mấy viên tinh thạch này là bồi thường cho sư
đệ, xin đừng chê ít.” Lý Anh Phượng nhìn Tả Mạc và nói.
Tả Mạc cuồng hỉ, miệng nói: “Sư tỷ làm thế, thực là làm khó ta.” Tay lại tự nhiên nhét
túi vải vào lòng.
Tiểu Quả há hốc, ngạc nhiên nhìn Tả Mạc. Các đệ tử khác cũng khinh thường – kẻ này
quá tham tài.
Một tảng đá lớn trong lòng Lý Anh Phượng cũng được dỡ bỏ, nàng không muốn vì
hiểu lầm hôm nay mà cùng một vị sư đệ có tiềm lực kết cừu. Năm viên tinh thạch cấp hai
không là số nhỏ, nhưng đối với người giàu có như nàng, cũng không tính nhiều. Có thể
dùng chút giá cả, hóa giải một chuyện hiểu lầm, trong mắt nàng là đáng giá.
“Sư tỷ chớ lo lắng, chuyện cỏ dại cứ giao cho sư đệ.” Cũng không biết có phải do năm
viên tinh thạch cấp hai, các nữ đệ tử cảm giác nam cương thi trước mắt thật đáng ghét,
thật quá cao ngạo.
Lý Anh Phượng chắp tay , cười nói: “Làm phiền sư đệ.”
Nàng cũng không thấy phiền, nếu như Tả Mạc thật có biện pháp, cũng không cần
phải nói cái gì về nhà suy nghĩ.
Tả Mạc thật không nghĩ tới, hôm nay quản chuyện nhàn sự, lại kiếm không được năm
viên tinh thạch cấp hai. Một mặt cảm khái cách làm người của Lý Anh Phượng, một mặt
cảm khái sự ra tay hào phóng của nàng. Tinh thạch trên tay hắn đã tiêu gần hết, đang lúc
buồn ngủ lại gặp chiếu manh, vui mừng ngoài ý muốn làm hắn bay bổng.
Còn về ánh mắt xem thường của các nữ đệ tử, hắn coi như không thấy .
Hừ hừ mấy tiếng, hắn cầm theo mấy cây cỏ dại, vui mừng rời sườn đông.
“Tên này da mặt dày thật, ta trừng mắt đã mỏi, hắn lại không chút đỏ mặt.”
“Ngươi không thấy động tác hắn thu túi vải của sư tỷ sao, tên bỉ ổi!”
“Thật khiến người khác nôn mửa..”
…
Tiểu Quả ngây ngốc, chậm rãi nói: “Sư huynh là người rất tốt..” Nói tới đây nàng cũng
cảm thấy có gì đó chặn họng, thanh âm thấp dần, lập tức bị một loạt tiếng nói quần
chúng áp đảo.
“Được rồi!” Lý Anh Phương nhíu mày , quát lên, chung quanh trở nên yên tĩnh.
Nàng nhìn vào bóng lưng gầy yếu tan biến nơi sơn đạo, không biết đang nghĩ gì.
Nàng không tiết lộ tu vi chân thật của Tả Mạc cho nhóm nữ nhân này , đối phương đã
muốn giấu diếm, mình tiết lộ ra là tự tạo một cường địch, đó là bất trí.
Tả Mạc vội vàng chạy về tiểu viện, thời gian lâu, tinh châu thảo mộc sẽ mất công hiệu.
Nghiêm túc nhìn linh điền trong viện, trước mặt hắn, một hạt châu nhỏ bồng bềnh
trước mắt, xoay tròn, rất đáng yêu. Hai tay giơ lên trước mặt, mười ngón tay nhanh
chóng biến ảo thủ ấn, linh lực trong không khí lại tán dật.
Tinh châu thảo mộc dần tan ra, hóa thành nước xanh, theo mười ngón tay Tả Mạc vũ
động, càng lúc càng nhanh, đầu ngón tay phát ra ánh sáng, mỗi lần chuyển động vạch ra
lại chất chồng tạo thành một đồ án. Nước xanh hóa thành hơn ngàn sợi tơ xanh, như
quần ma loạn vũ.
“Đi!” Tả Mạc hét lên.
Tia lục như thiên nữ tán hoa, từng tia nhập vào trong linh điền.
Tả Mạc thở dài một hơi, tán đi linh lực trên đầu ngón tay .
Nếu luận độ khó của pháp quyết, Thảo Mộc quyết là pháp quyết khó nhất trong năm
loại pháp quyết. Không chỉ vì chỉ pháp biến ảo phức tạp, linh lực vận chuyển cần tinh tế
hơn các pháp quyết khác nhiều.
Vì luyện tập chỉ pháp, hắn mỗi ngày dành ra hai canh giờ. Đơn thuần luyện chỉ pháp
hết sức khô khan, trừ việc không được có chút sai lầm, tính liên tục, tiết tấu càng trọng
yếu.
Ngón tay như khô lâu của hắn luyện nhiều, cảm giác như đứt ra, hắn thậm chí luyện
tới mức muốn nôn ọe.
Chẳng qua, hắn còn kiên trì, tầng thứ nhất Thảo Mộc quyết không làm khó hắn. Còn
tầng thứ hai, trong ngắn hạn là đừng mơ tưởng.
Tu luyện tâm pháp, tu luyện chỉ pháp, quản lý linh điền cùng dược điền, sinh hoạt đầy
đủ vô cùng, mà hiện tại lại nghiên cứu làm sao nhổ cỏ.
Lý Anh Phượng không có hi vọng gì, nhưng Tả Mạc không phải thuận miệng nói bừa,
hắn xác định chủ ý tìm biện pháp giải quyết.
Đây là vấn đề rắc rối, lúc đầu hắn quản nhàn sự là vì một tiếng khóc “mẹ ơi” của tiểu
Quả tác động. Sau này là vì năm viên tinh thạch cấp 2 của Lý Anh Phượng.
Tả Mạc là người có nhiều khuyết điểm, nhưng có một điểm, chỉ cần nhắm việc gì, hắn
sẽ làm hết sức. Còn vì tiếng “mẹ ơi”, hay là vì năm viên tinh thạch cấp hai của Lý Anh
Phượng, đã không trọng yếu, hắn nghĩ vậy .
Nói thật, kỳ thực kinh nghiệm trên phương diện trồng trọt của hắn chỉ có hai năm,
học thức về linh thảo linh cốc cũng thiếu đáng thương.
Hắn biết không dễ, nhưng hắn không ngại.
Sườn đông, Lý Anh Phượng lại nghe một đệ tử nói rõ.
“Chúng ta đi Đông Phù nghe ngóng, linh thảo thời gian gần đây giá cả không ngừng
leo thang. Như cỏ xương bồ, lúc trước 1 gánh năm viên tinh thạch cấp một, hiện tại đã
lên tám viên tinh thạch cấp một. Linh thảo khác, giá cả cũng tăng rất mạnh. Bọn họ nói,
Đô Thiên Huyết giới gần đây xung đột lớn, linh cốc linh thảo khắp nơi tăng giá.”
Nữ đệ tử nói xong đều sắp khóc. Trên mặt các nữ đệ tử khác cũng tràn đầy buồn
thảm.
Lý Anh Phượng lòng rối loạn, nhưng mặt cố tỏ ra trấn định. Một gánh linh thảo giá
tám viên tinh thạch cấp một, mỗi chuồng nuôi cần số lượng linh thảo khổng lồ, gia cảnh
nhà nàng dù giàu có nhưng cũng không chịu nổi lâu dài.
Mấy ngày này , nàng thử đem cỏ dại trừ tận gốc. nhưng linh thảo cũng không có
chuyển biến tốt hơn, y nguyên vẫn khô héo. Trong linh điền, cỏ dại lấy tốc độ kinh người
mọc lên tua tủa. Cứ xu hướng này , các nàng sắp gặp phải cục diện không thể cung ứng
linh thảo.
“Sư tỷ, quỷ tham tài lần trước lại tới.” Một nữ đệ tử khinh thường nói.
“Hắn còn có thể diện để tới?”
“Ngươi quên sao, hắn lúc nào có thể diện chứ?”
“Nói cũng phải!”
..
Tiểu Quả há hốc mồm, khuôn mặt quả táo đáng yêu nhăn lại, bất mãn với các sư tỷ.
Mắt Lý Anh Phượng sáng ngời, cơ hồ lao ra ngoài. Kiến thức của nàng vượt xa các sư
muội, Tả Mạc không lên là chuyện thường. Nhưng nếu lần này hắn tới sườn đông, lại
khiến Lý Anh Phượng nhớ tới câu nói lần trước khi hắn rời đi.
Chẳng lẽ..
Khi Lý Anh Phượng nhìn thấy Tả Mạc, nàng kinh hãi.
Tả Mạc đầu tóc rối bù, mắt đầy tơ máu, hai mắt thâm quầng, thân bốc mùi, như tên ăn
mày .
Ngoài Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả, cá nữ đệ tử khác đều tránh né, đứng xa xa.
“Ta đã tìm ra biện pháp.” Tả Mạc nói một câu cực kỳ đơn giản, lại khiến Lý Anh
Phượng cùng tiểu Quả vui mừng điên cuồng.
Không nhìn tới sự hoài nghi cùng ánh mắt xem thường của các nữ đệ tử khác, Tả Mạc
trực tiếp đi tới linh điền.
Cũng không nói nhiều, hắn vươn hai tay khô cứng, nhanh chóng niệm động pháp
quyết.
Lý Anh Phượng trợn trừng mắt, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ. Chỉ pháp nhàn thục
của Tả Mạc cùng khả năng vận dụng linh lực tinh tế khiến nàng càng khẳng định, vị sư
đệ này thâm tàng bất lộ.
Ngón tay phát sáng, vẽ ra một trận đồ vô danh.
“Đi!”
Thanh âm khàn khan, khô khốc khó nghe.
“Thế là xong sao? Không có gì biến hóa a!” Một nữ đệ tử kêu lên.
Tiếng kêu như mồi lửa, lập tức các nữ đệ tử mắng nhiếc Tả Mạc.
“Hắc, tùy tiện vẽ cái phù là nghĩ lừa bọn ta sao? Thật là ngu ngốc.”
“Làm ơn, người ngu cũng phải kín đáo chút.”
…
“Tất cả câm miệng.” Lý Anh Phượng giận dữ quát lên, lập tức mọi cổ họng tắc tị.
Không biết từ lúc nào, sắc mặt sư tỷ vô cùng khó coi, mặt lạnh lùng, các nàng tức thì câm
như hến.
“Loại cỏ dại này là tính dương, ta tra qua, linh thảo các ngươi trồng đại đa số là tính
âm, có thể dùng Địa Khí quyết, thu thập địa khí, không chỉ tư dưỡng linh thảo, còn có thể
ức chế cỏ dại, một công đôi việc.”
Nói xong, Tả Mạc chắp tay hướng Lý Anh Phượng, đương trường rời đi.
Về tới tiểu viện, Tả Mạc lăn quay ra ngủ.
Làm xong việc mình muốn làm, hắn hài lòng. Mấy ngày này không ngủ, tinh lực sớm
hao hết.
Sau một giấc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Ánh sáng buổi sớm khiến hắn cảm thấy
khoan khoái, ăn chút ít, vẫn như bình thường, bắt đầu một ngày làm việc.
Luyện tập chỉ pháp là một trong những công khóa mà hắn chú trọng trong thời gian
này . Trước đây , hắn rất ít luyện tập chỉ pháp, chỉ pháp của Tiểu Vân Vũ quyết hết sức đơn
giản.
Cũng vì thế, chỉ pháp phức tạp của Thảo Mộc quyết lập tức làm khó hắn. Đến hiện tại,
mỗi ngày hắn kiên trì khổ luyện, cũng có thể coi là hoàn chỉnh hoàn thành pháp quyết,
nhưng cách thuần thục còn xa. Hắn cũng không dám lơi lỏng luyện tập Canh Kim quyết,
vừa đột phá tầng hai, cần thời gian để củng cố.
Tính giản lược, năm loại pháp quyết, hắn toàn thể học được, có chút cảm ngộ.
Năm loại pháp quyết, đều có yêu cầu khác nhau. Tiểu Vân Vũ quyết trọng về độ tinh
tế của linh lực, Thảo Mộc quyết trọng về chỉ pháp, Canh Kim quyết yêu cầu thần thức,
Địa Khí quyết cần cảm ứng, yếu quyết của Xích Viêm quyết là tĩnh tâm ngưng thần cùng
kéo dài.
Lúc này Tả Mạc mới cảm ngộ được vài điều kỳ diệu. Năm chủng pháp quyết nhìn như
không liên quan tới nhau, nhưng kỳ thật là bổ sung cho nhau. Điểm mạnh nhất của hắn
là Tiểu Vân Vũ quyết, điều này trợ giúp lớn khi hắn học bốn loại pháp quyến còn lại. Chỉ
pháp phức tạp của Thảo Mộc quyết khiến Tiểu Vân Vũ quyết càng thêm đắc tâm ứng thủ
(lưu sướng).
Đi thăm linh điền của mình, lại tạo mưa cho Lãnh Vụ cốc. hắn không nhận được tin
tức gì của Hách Mẫn sư tỷ, cũng không biết hai người tiêu dao khoái hoạt ở đâu. Nhưng
hắn hiện tại không có bao nhiêu tâm lý chống đối với công tác không có thù lao này , điều
khiến hắn không thích là Lãnh Vụ cốc cách trú địa của hắn một đoạn, mỗi ngày tốn thời
gian đi lại.
Khi hắn từ Lãnh Vụ cốc trở về, đột nhiên phát hiện trước cửa viện có hai người.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩