Chương 1: Không cam lòng

Phía đông Tấn quốc.

Ở gần một nơi gọi là Vô Tẫn Chi Hải, một đạo kiếm quang thẳng tắp như núi phóng thẳng lên trời, xuyên phá mây xanh. Kiếm quang màu bạc nhàn nhạt tản ra khí thế lăng lệ hiểm ác bao trùm suốt ngàn dặm quanh đó vào trong.

Nơi đây chính là Thiên Kiếm Tông – đại phái tu tiên số một Tấn quốc!

Ba năm trước, Diệp Vân mới mười hai tuổi đã tới đây từ một nơi xa xôi, vượt qua tầng tầng khảo hạch mới được trở thành một gã tạp dịch đệ tử. Đệ tử làm tạp dịch của Thiên Kiếm Tông ở trong Tấn quốc cũng đã đủ khiến cho khắp quan viên cùng võ giả phải ngước nhìn.

Bất quá, đệ tử làm tạp dịch như Diệp Vân ở trong Thiên Kiếm Tông lại chỉ giống như con sâu cái kiến. Cùng làm tạp dịch như hắn ở nơi này có hàng ngàn người, không hề có địa vị gì, chính là tầng lớp nô bộc ở vị trí thấp nhất.

Nếu đệ tử tạp dịch có thể thông qua khảo hạch trở thành ngoại môn đệ tử là có thể một bước lên trời, giống như cá chép vượt vũ môn hóa rồng vậy.

Ở ngoại viện, không ít đệ tử làm tạp dịch đi tới đi lui, gương mặt mỗi người đều có nét khẩn trương. Tạp dịch đệ tử mội ngày đều có hằng hà sa số công việc phải hoàn thành.

“Từ giờ tới lúc khảo hạch để trở thành đệ tử ngoại môn chỉ còn một tháng. Với tu vi của ta bây giờ, liệu có hy vọng gì không?”

Diệp Vân đứng trên một mỏm núi đá, dõi mắt nhìn về phương xa. Ở nơi đó, ẩn hiện trong chỗ sâu nhất là từng dãy ban công của đại điện - đó là nơi chỉ có đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Tông mới có thể lui tới.

“Chát…”

Tiếng roi quất xé gió vù vù vang lên sau lưng Diệp Vân.

“Diệp Vân, ngươi chưa lấy đủ trăm gốc Hóa Vũ Thảo, còn lãng phí thời gian ở chỗ này?”

Lưu Đạo Liệt mặc cẩm bào thêu hoa văn hình những đám mây hiện ra phía sau lưng hắn, trong tay cầm một cây roi, khuôn mặt hiện ra nét đùa cợt.

Diệp Vân hơi cắn răng, sau lưng truyền đến một cảm giác đau đớn bỏng rát.

Lưu Đạo Liệt là sư thúc của hắn. Gần ngàn đệ tử làm tạp dịch ở dược cốc ngày thường đều chịu sự quản lý của Lưu Đạo Liệt. Tư chất tu luyện của hắn rất bình thường, thậm chí còn không bằng tư chất của một số đệ tử làm tạp dịch nhưng nhập môn sớm hơn nên tu vi cao hơn ít nhất một cảnh giới nhỏ so với các đệ tử làm tạp dịch. Hắn có sư huynh Lưu Ngọc là đệ tử của Thiên Chúc Phong. Thiên Chúc Phong ở trong Thien Kiếm Tông cũng chỉ là bộ phận luyện chế một ít đan dược ngoại môn, nhưng là đệ tử ngoại môn chính thức nên có thể tiếp xúc với một ít tâm pháp tu tiên. Mỗi người bọn họ, địa vị so với những đệ tử làm tạp dịch vốn ở dưới đáy thì khác nhau một trời một vực.

Ngày thường, Diệp Vân bị Lưu Đạo Liệt trỉ trích không ít lần, nhưng trong lòng hắn ôm mộng tưởng tu tiên nên bao nhiêu oán hận đều bị hắn mạnh mẽ áp chế.

Thấy Diệp Vân không nói gì, hai mắt Lưu Đạo Liệt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, cây roi trong tay lại quất lên người Diệp Vân đánh “Chát” một tiếng.

“Sao, muốn ta phải hỏi lại một lần nữa hả?”

Sợi roi này vừa quất ngay phía trên chân mày của Diệp Vân, khuôn mặt tức thì hiện lên một vết máu, da đầu đau rát muốn nổ tung. Chỉ cần quất lệch một chút, sợ rằng hai mắt Diệp Vân đã bị thương rồi.

“Còn thiếu mười tám gốc.” Diệp Vân trên mặt máu tươi phụt ra nhưng vẫn cưỡng ép lửa giận, trầm giọng nói.

“Thiếu nhiều như vậy còn dám lãng phí thời gian,” Lưu Đạo Liệt nở nụ cười, “xem ra ngươi không chỉ không muốn tu hành Linh Thạch tháng này, hay là vẫn muốn đi Linh Thú Tháp?”

Linh Thú Tháp là địa phương chuyên môn thuần hóa yêu thú ở Thiên Kiếm Tông.

Yêu thú bị thuần hóa cũng cần người đối chiến để gia tăng kinh nghiệm thực chiến, mà một ít đệ tử làm tạp dịch thường bị bắt làm đối thủ để yêu thú bồi luyện. Với tu vi của đệ tử làm tạp dich, tiến vào Linh Thú Tháp bồi luyện hầu như không có khả năng sống sót.

“Lưu Đạo Liệt sư thúc, còn thiếu mười tám gốc Hóa Vũ Thảo, như tháng trước tới cuối tháng chắc sẽ tìm đủ.”

Diệp Vân không sợ hãi, lửa giận trong lòng càng cháy lên mãnh liệt nhưng tự biết mình không phải là đối thủ của Lưu Đạo Liệt nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay tới chảy máu.

“Lần trước là cuối tháng, nhưng hôm nay là hôm nay.” Lưu Đạo Liệt trêu trọc. “Thiên Chúc Phong có việc, trước đêm nay phải giao đủ số lượng Hóa Vũ Thảo.”

“Trước đêm nay?”

Nghe xong Diệp Vân muốn nhảy dựng lên, không kìm nén được tâm tình đang phẫn nộ liền thốt lên. “Chỉ còn không đến ba canh giờ, ta làm sao kiếm đủ?”

“Còn ba canh giờ, có gì mà không kịp? Huống hồ lúc trước ta nghe nói ngươi đối với ta có nhiều điều bất mãn, hay là cho ngươi đi

Linh Thú Tháp? Ta thấy chỗ đó hợp với ngươi hơn đó.”

Lưu Đạo Liệt cười ha hả, ánh mắt đầy trào phúng liếc qua người Diệp Vân rồi quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Lưu Đạo Liệt, song quyền Diệp Vân nắm chặt, toàn thân run rẩy.

Hóa Vũ Thảo tuy không phải là thảo dược cực kỳ trân quý nhưng muốn trong ba canh giờ mà tìm được mười tám gốc thì gần như không thể. Lúc trước để tìm được tám mươi hai gốc hắn đã mất hơn nửa tháng rồi, hiện giờ muốn trong thời gian ngắn gom đủ một trăm gốc nào có dễ dàng?

Nghe mấy lời vừa rồi của Lưu Đạo Liệt, Diệp Vân biết rõ là hắn cố tình bắt bí mình. Lần này có cơ hội, hắn nhất định không bỏ qua, muốn một lần là giết chết mình.

“Lưu Đạo Liệt! Bình thường ta dù bất mãn với ngươi nhưng vẫn luôn âm thầm chịu đựng, chưa từng biểu lộ ra ngoài, chỉ vì không cung phụng xu nịnh ngươi như mấy người khác thì ngươi liền muốn đối phó ta. Diệp Vân ta thề, một ngày kia tu vi vượt qua ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt.”

Trong lòng Diệp Vân đau đớn, mỗi lần hô hấp đều như có lửa cháy ở trong ngực và bụng, nhưng hắn biết rõ, việc cần làm trước mắt là phải vượt qua cửa ải khó khăn này đã.

Vân Long sơn mạch của Thiên Kiếm Tông kéo dài ngàn dặm, kỳ phong như rừng, quái thạch lởm chởm như chông. Bên trong sơn mạch yêu thú hoành hành, rất dễ có thể tìm thấy các loại kỳ hoa dị thảo. Trăm ngàn năm qua, Thiên Kiếm Tông dần xua đuổi yêu thú đến tận sâu trong sơn mạch, để chúng cư trú ở trong một nơi gọi là Yêu Thú Cốc, tránh cho đệ tử tông môn vào Vân Long sơn mạch thu thập Linh tài bị yêu thú tập kích.

Tuy nhiên, Thiên Kiếm Tông không để tất cả yêu thú cùng ở một chỗ mà phân ra từng khu theo phẩm giai của chúng, bố trí trận pháp ngăn cách. Các yêu thú có đẳng cấp cao ở tận sâu bên trong. Chính vì vậy, Yêu Thú Cốc trở thành luyện tràng tỷ thí cho các đệ tử, tùy theo thực lực cao thấp mà tiến vào khu vực yêu thú có đẳng cấp tương ứng mà thí luyện.

Tại tất cả các khu vực của Yêu Thú Cốc đều có Hóa Vũ Thảo. Đối với ngoại môn đệ tử, hai tầng phía ngoài cùng có một số ít yêu thú cấp thấp có thể dễ dàng tiêu diệt nhưng đối với những người như đệ tử tạp dịch không có được công pháp tu luyện chính thức của Thiên Kiếm Tông thì lại vô cùng nguy hiểm.

“Nửa tháng vừa rồi ta đã tìm khắp các khu vực ở tầng ngoài cùng, về cớ bản đã lấy hết Hóa Vũ Thảo rồi, giờ chỉ còn cách liểu mạng tiến vào tầng thứ hai mới có hy vọng trong thời gian ngắn thu thập đủ một trăm gốc Hóa Vũ Thảo.”

Cách phía đông ngoại viện khoảng hai dặm có một gốc cổ thụ cao vút tới tận mây xanh, ở bên ngoài viện là có thể nhìn thấy, đó chính là một trong những nơi đánh dấu cửa vào Yêu Thú Cốc. Đi qua cây cổ thụ này là chính thức bước chân vào Yêu Thú Cốc.

Diệp Vân đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở dưới tán cây cổ thụ, nhìn thoáng qua phía trước rồi nhíu mày bước vào Yêu Thú Cốc.

Vừa bước qua mốc đánh dấu cửa vào, cảnh sắc đột nhiên thay đổi cực lớn. Bầu trời trong sáng không còn nữa, mây trắng nhàn nhã bay trên đó cũng biến mất không dấu tích, cả trời đất như lâm vào một khoảng lờ mờ không rõ. Thỉnh thoảng vang lên tiếng yêu thú gầm rú từ sâu phía trong truyền tới khiến người ta kinh hãi, rét lạnh.

Đây chính là Yêu Thú Cốc, nơi rèn luyện đệ tử của Thiên Kiếm Tông!

Diệp Vân đưa tay lên, một màn sáng nhàn nhạt nhu hòa từ trên người hắn tỏa ra, dừng lại trên đỉnh đầu chiếu sáng mấy chục thước phạm vi phía trước.

Ánh sáng nhu hòa này tên là Vi Quang Quyết, tất cả đệ tử làm tạp dịch đều phải tu luyện. Trong Yêu Thú Cốc, nhờ có ánh sáng nhu hòa này mới có thể nhìn rõ bốn phía trong phạm vi ngắn. Tất nhiên, nếu có thể trờ thành ngoại môn đệ tử của Thiên Kiếm Tông thì sẽ có Linh quyết phẩm cấp càng cao hơn, thậm chí là cả pháp bảo. Nghe nói những pháp bảo này có thể chiếu sáng trong phạm vi hàng nghìn mét, từng chỗ đều rõ ràng rành mạch.

Nửa tháng vừa qua, Diệp Vân chính là nhờ vào Vi Quang Quyết này mà tìm khắp các nơi ở tầng ngoài cùng của Yêu Thú Cốc, tìm được vẻn vẹn tám mươi hai gốc Hóa Vũ Thảo. Việc này ngoài yêu cầu kiên nhẫn cùng một ý chí mạnh mẽ thì còn cả vận khí. Dù tầng ngoài cùng của Yêu Thú Cốc không có cao giai yêu thú, nhưng nếu xui xẻo gặp phải một đàn yêu thú cấp thấp vây giết thì chắc chắn có thể giết chết những đệ tử làm tạp dịch như Diệp Vân.

Chỉ còn không đầy ba canh giờ, phải tìm cho được mười tám gốc Hóa Vũ Thảo bình thường là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Trừ phi, chấp nhận vượt qua tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai này. Trong tầng này, số lượng Hóa Vũ Thảo nhiều hơn không ít, lại không hay có đệ tử tạp dịch như hắn tiến vào, còn đệ tử nội môn lại không rảnh rỗi mà lãng phí thời gian cho những linh dược cấp thấp như thế này. Chỉ cần vào trong, đoán chừng một canh giờ là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mặt khác, trong tầng thứ hai này có tồn tại yêu thú cấp thấp nhất cũng là cấp hai, cả tam giai yêu thú cũng có thể có. Với Diệp Vân vẫn còn đang Luyện Thể, tu vi chỉ là Tẩy Tủy Cảnh tam trọng thì việc này chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Một khối bia đá xuất hiện trước mắt Diệp Vân, dưới ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, trên mặt bia mơ hồ có vết máu đỏ chảy xuống. Bia đá này chính là cột mốc đánh dấu biên giới của tầng thứ hai.

Trong lòng đã quyết định, Diệp Vân không còn do dự, hắn hít sâu, thân hình nhanh chóng tiến vào phía trong, ẩn hiện giữa trùng điệp cây lá.

Vi Quang Quyết tản ra ánh sáng nhu hòa lay động theo từng cơn gió thổi, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi mười mét.

Ngoài khoảng cách đó là một mảng không gian đen kịt mờ ảo không nhìn rõ bất cứ vật gì.

“Chẳng trách các đệ tử ngoại môn đều tu luyện những công pháp cao cấp hơn Vi Quang Quyết. Tầng thứ hai Yêu Thú Cốc đã hắc ám như vậy, nếu tiến vào tầng thứ ba thì e là Vi Quang Quyết của ta sẽ không còn tác dụng gì nữa.”

Diệp Vân nhờ có ánh sáng nhu hòa đó mà nhìn ra bốn phía, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn nhiều. Với tầm quan sát như thế mà phải nhanh chóng tìm được Hóa Vũ Thảo thì độ khó không cần nói cũng biết.

Dù vậy, hắn dù sao đã tiến vào trong tầng thứ hai này rồi, không muốn lãng phí thời gian nữa, Diệp Vân khom người, chậm rãi tiến về phía trước, hai mắt chăm chú tìm Hóa Vũ Thảo.

Bình thường, trong tầng thứ hai này hầu như không có đệ tử tạp dịch tiến vào.

Đệ tử ngoại môn cũng rất ít đích thân vào trong để tìm Hóa Vũ Thảo. Cũng nhờ nghĩ như vậy mà Diệp Vân hy vọng có thể tìm được số Hóa Vũ Thảo còn lại.

Quả nhiên, chưa đến mười phút thời gian trôi qua, dưới ánh sáng nhàn nhạt của Vi Quang Quyết, một cây tiểu thảo cao nửa xích hiện ra trước mắt Diệp Vân. Rễ cây và lá cây đều màu lam, chính là đặc điểm dễ nhận biết nhất của Hóa Vũ Thảo.

Diệp Vân vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới trong tầng thứ hai lại có thể dễ dàng tìm thấy một cây như thế. Cứ theo tốc độ này mà tính thì thực sự có thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này.

Gốc thứ hai cũng tìm được rất dễ dàng. Tiếp đó là gốc thứ ba, thứ tư…

Diệp Vân thực sự không ngờ tới, mới qua một canh giờ hắn đã lấy được tám gốc Hóa Vũ Thảo.

“Lưu Đạo Liệt, chắc ngươi không nghĩ là vận khí của ta lại tốt đến như vậy.

Đợi tới lúc ta vượt qua ngươi, nhất định phải mang tất cả nhục nhã ta phải chịu từ xưa trả lại đủ cho ngươi.” Diệp Vân đã nhìn thấy gốc cây Hóa Vũ Thảo thứ chín, trong mắt ánh lên một đạo sát cơ.

“Có điều gì không bình thường thì phải. Tại sao lại có nhiều Hóa Vũ Thảo cùng mọc ở một khu vực như vậy?” Diệp Vân chợt phát hiện ra thứ hắn đã không để ý tới. “Không tốt rồi! Hóa Vũ Thảo có tính lạnh, mà tam cấp yêu thú lại thích ăn Hóa Vũ Thảo để tăng cường Hàn Băng chi ý trong cơ thể, chẳng lẽ lại là…”

“Hưu…u…u…”

Ngay lúc Diệp Vân phát hiện ra điều này thì phía sau hắn xuất hiện một đạo hàn mang phá toái hư không nhằm thẳng trái tim của hắn tiến tới.

Diệp Vân dựng tóc gáy, lăn một vòng về phía trước theo bản năng. Hàn mang màu lam nhạt sau lưng xẹt qua chém bay một mảnh góc áo của hắn.

Ngẩng đầu nhìn lại liền thấy hai thân ảnh đại xà trắng nõn đang cuộn tròn trên bãi cỏ, trong ánh sáng âm u nhàn nhạt tỏa ra hàn ý lạnh như băng. Cái lưỡi màu đỏ tươi thè ra nuốt vào phát ra tiếng kêu xì xì lạnh lẽo.

Chính là tam giai yêu thú Băng Phách Tuyết Xà!