tại toà lâu đài nguy nga tráng lệ một người đàn ông với cặp mắt đen láy đang mải miết chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang say giấc trên giường..đôi môi đỏ mọng như trái anh đào chúm chím mím lại, hàng mi cong vút tạo lên vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng cho khuôn mặt..chiếc mũi cao cao nhỏ xinh cuốn hút với làm da trắng mịn thật khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp tổng thể của cô...
cánh cửa phòng mở ra người đàn ông ở căn nhà hoang bước vào cúi đầu trước người đàn ông đang chăm chú nhìn cô...
"ông chủ..cô ấy là con gái nhà họ Lưu tuổi 18, là sinh viên năm cuối trường đại học Anslet Pháp, tập đoàn Lưu Ân hiện đứng thứ 9 top 10 tập đoàn phát triển lớn mạnh Đông Nam Á..2 năm trở lại đây tập đoàn rất được chú ý thông tin cho biết mỗi bản thảo hợp đồng công ty thu được lợi nhuận lên đến hàng chục tỷ đồng."
"ừ"
người đàn ông ngồi ở ghế đứng dậy tiến lại chiếc giường ngồi cạnh cô..bàn tay to lớn đưa lên chạm nhẹ gò má cô hắn nhìn cô sâu hơn...lòng hắn dội lên một cảm giác lạ thường..đột nhiên cô tỉnh dậy bắt gặp bàn tay hắn vuốt ve mặt cô..cô giật mình hoảng hốt định hét lên thì bị hắn giữ ngón tay lên đôi môi ngọt ngào của cô....
"suỵt"
"anh....anh là ai??"
"quan trọng không??"
"quan trọng..mà không sao tôi lại ở đây..anh đã cứu tôi??"
tay cô vô thức nắm chặt bàn tay to lớn của anh..đôi mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên pha trộn vui mừng..anh nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay bé nhỏ cô
"tôi không cứu cô"
"vậy..vậy tại sao tôi lại ở đây??"
"dạ tất cả là vô tình thưa tiểu thư Lưu"
anh thư ký vẫn đứng cạnh chiếc ghế nhìn cô giải thích rõ ràng..
cô nhìn anh rồi quay sang nhìn người đàn ông trước mặt..mặt cô đỏ bừng bừng khi phát hiện mình đang cầm tay hắn..thu tay về cô nhìn hắn ngơ ngác..
"sao anh biết tôi họ Lưu..sao lại là vô tình??"
"chúng làm loạn sai chỗ thôi thưa tiểu thư"
"vâng..vậy tôi được về nhà chưa ạ..bố mẹ tôi chắc đang rất lo"
"nghỉ đi sáng mai sẽ có người đưa cô về"
"vậy không được..tôi không thể ở lại nhà người lạ hơn nữa lại là nhà của đàn ông nữa..phiền anh gọi giúp tôi một chiếc xe tôi sẽ đi ngay ạ"
cô bật dậy hốt hoảng bật lại hắn vì mười mấy năm qua cô chưa từng ở lại nhà người khác...nếu cứ ở lại như thế này người ngoài biết sẽ đánh giá cô, sẽ đánh giá bố mẹ cô không biết dạy con để con qua đêm nhà đàn ông lạ...nghĩ một hồi cô nhảy xuống giường xin phép hắn...
đáp lại hắn không nói một lời chỉ ném cho cô ánh mắt sắc lạnh khiến cô rùng mình..
"phiền anh gọi cho tôi một chiếc xe được không??"
thư ký nhìn cô căng thẳng đưa mắt ra sau nhìn hắn như thể chờ ý kiến của hắn..hắn không nói gì chỉ lẳng lặng đi ra thư ký như hiểu ý hắn liền từ chối cô..
thư ký đi ra để lại cô trong căn phòng với ánh đèn mờ ảo một mình..cô không chịu khuất phục liền nghĩ cách chuồn đi nhưng tất cả kế hoạch đều vô dụng..nghĩ một hồi cô phát hiện cách cửa sổ sát đất chưa cài then liền lên kế hoạch mới...lục tủ quần áo không nấy một bộ chỉ có tấm vải to dùng được sếp gọn dưới tủ..
xoạc..xoạc..... tấm vải bị tô ké thành nhiều mảnh dài nối buộc vào nhau..quan sát thật kỹ dưới sân không một bóng người cô mới bắt đầu thực hiện kế hoạch...
đu người xuống dưới đến giữa chừng cô có cảm giác ai đó đang quan sát mình ngó ngang ngó dọc không thấy ai đến lúc xuống dưới cô mới thất kinh....thì ra cái cảm giác đó là từ hắn..hắn đã đứng ở dưới quan sát cô từ khi cô bắt đầu leo xuống..người hắn tỏa ra sát khí lạnh khốc nhìn cô hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô lập tức..từ xưa đến nay chưa một người nào dám cả gan bỏ chốn hắn nhất là khi ở trong địa bàn của hắn.
"tôi....tôi..tôi muốn về nhà"
vì hoảng sợ cô nói lắp mãi mới ra một câu nguyên vẹn..hai bàn tay nhỏ đan chặt vào nhau luống cuống.
"từ giờ đây sẽ là nhà cô"
"hả.."
cô ngạc nhiên trước câu nói của hắn..tai cô ù ù như thể không tin được điều vừa nghe..đôi mắt bồ câu trợn tròn nhìn vào đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của hắn..
thật ra không chỉ cô ngạc nhiên mà hắn cũng vậy..bản thân hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ nói ra câu đó..nhưng không để sự ngạc nhiên bỗng chốc đó huỷ hoại khí chất trước mặt cô hắn cố gồng mình trước mặt cô..
bàn tay to lớn của hắn một lần nữa nắm trọn bàn tay cô..mặc kệ cô có đang ngạc nhiên đang thất kinh hắn cứ kéo cô đi theo hắn...
bàn tay hắn lạnh giá nhưng khi ôm trọn bàn tay bé nhỏ ấp ám của cô lại tạo ra một cảm giác không nói lên lời giữa cô và hắn..
đến khi vào trong phòng hắn đẩy cô lên giường thì cô mới tỉnh mộng...chiếc áo vest uy nghiêm bị hắn cởi bỏ quang sang một bên..đến chiếc áo sơ mi hắn tiếp tục cởi dần dần lộ ra bộ ngực rắn chắc cuốn hút rồi đến cơ bụng hoàn hảo như không thể hoàn hảo hơn...
"anh muốn làm gì?? đồ biến thái đừng lại gần đây..."
mặt cô đỏ chót như sắp cháy bùng đến nơi..hai tay che đậy khuôn mặt xấu hổ nhưng đôi mắt vẫn ti hí mở ra chiêm ngưỡng cơ thể hoàn hảo kia..
hắn không nói gì chỉ yên lặng thay đồ ngủ trước mặt cô rồi leo lên giường cùng cô..
"đồ biến thái anh muốn gì..tôi đã theo anh lên đây rồi anh còn muốn gì nữa...đây là phòng tôi đây là giường của tôi sao anh lại leo lên đây..."
"ngủ đi"
"tôi không ngủ..anh muốn ngủ thì đi về phòng anh mà ngủ..sao lại là ở đây "
"không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm xuống đi"
lời nói tưởng trừng đơn giản nhưng lại chứa đầy sự uy hiếm..biết mình bất lực trong căn nhà này..trong căn phòng này nên cô đành ngậm đắng nuốt cay nằm xuống nhưng không phải là cạnh gần anh mà là sát méo giường..mắt anh vẫn nhắm nhưng giọng nói lạnh lùng bá đạo vẫn vang nên rõ rệt
"lại đây"
một lần nữa cô bị lời nói của anh uy hiếm..dịch gần lại gần anh hơn cô thấy rõ mình đang rất run và rất ngại..lần đầu tiên cô gần gũi một người đàn ông lạ..
aa cánh tay rắm chắc của anh kéo cô vào lòng..cô bất ngờ kêu lên nhưng chỉ là 1-2 giây rồi tắt ngòm..
áp sát mặt vào lồng ngực rắn chắc thơm ngát của anh cô càng ngại ngùng hơn..cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập rộn ràng của anh..phí bên này trái tim cô cũng vậy..cảm giác này là gì..sao lại khiến cô vừa yên lòng vừa hạnh phúc đến vậy..
cả đêm cô và anh ôm nhau ngủ như một cặp tình nhân thật sự, cánh tay rắc chắc của anh không chịu buông cô ra..khi ngủ anh có lăn qua lăn lại nhưng vẫn xoay cô theo..lúc thì cô nằm trên người anh, lúc thì bên trái rồi lại bên phải nhưng chẳng hề thấy khó chịu vì cô cũng say giấc nồng bên hơi thở đều đều của anh.....