Chương 8: Thủ Vệ Tượng Thụ

Nói xong, hắn nở nụ cười dâm đãng nhìn về phía thiếu nữ, cười hà hà đe doạ:

-Ngươi thành thật chút, còn có thể bớt phải chịu khổ sở... Bằng không thì, hà hà hà...

-Ha ha ha ha ha...

Những Bán Thú Nhân xung quanh cũng hiểu ý, bật cười.

Ánh mắt Alice tràn đầy phẫn nộ, nàng hít sâu một hơi, đứng thẳng người tức giận nói:

-Bán Thú Nhân độc ác, ta thà chết cũng không để các ngươi được như ý!

Lời vừa dứt, nàng rút pháp trượng, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

Nhưng trước khi nàng hành động, thân hình Bàn Thạch bỗng hơi lóe lên, chỉ nghe 'bốp' một tiếng, vũ khí của nàng tức khắc bị đánh bay.

-Phì, quá yếu... Chút thực lực ấy còn dám tự xưng là chủng tộc Bạch Ngân?

Giọng Bán Thú Nhân đầy trào phúng.

Chủng tộc Bạch Ngân...

Nghe được những từ này, trong lòng Alice lại càng bi thương.

Tại thuở xa xưa, khi tộc Tinh linh còn được chủ thần che chở, thực lực thấp nhất mỗi một Tinh Linh trưởng thành có được là Bạch Ngân.

Mà chủng tộc đạt tới Bạch Ngân khi trưởng thành, lại được xưng là tộc Bạch Ngân.

Vào thời điểm đó, nền văn minh Tinh Linh phải huy hoàng cỡ nào? Truyền kỳ, Bán Thần nổi lên tầng tầng lớp lớp...

Mà bây giờ, ngay cả một Chức Nghiệp Giả Hắc Thiết thượng vị cũng khó lòng có được.

Không chỉ thế, lại còn bị chủng tộc Bán Thú Nhân miễn cưỡng xưng là chủng tộc Hắc Thiết khinh nhục!

Alice nắm chặt bàn tay, nội tâm bi phẫn.

-Hà hà, tới tận bây giờ, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng mình có lựa chọn khác sao?

Bàn Thạch giễu cợt nói.

Alice oán hận liếc hắn, nội tâm buồn bã.

Nghĩ đến những tộc nhân tan cửa nát nhà vì bị cướp đoạt cùng sát hại, nghĩ đến tình cảnh bi thảm của những đồng tộc bị bán làm đầy tớ phải đối mặt, trái tim Alice càng lạnh lẽo tuyệt vọng...

Dần dần, nàng bình tĩnh lại.

Chỉ thấy thiếu nữ Tinh Linh nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu yên lặng ngâm xướng...

Từng luồng áp lực ma pháp gợn sóng tản ra từ xung quanh Tinh Linh tóc vàng.

Biểu tình Bàn Thạch biến đổi:

-Không xong, nàng ta muốn tự bạo căn nguyên ma pháp tìm chết, mau cản nàng lại!

Nghe xong lời của thủ lĩnh, cả đám Bán Thú Nhân lập tức loạn cả lên.

Bàn Thạch càng thêm phẫn nộ.

Hắn không lo lắng Hắc Thiết trung vị tự bạo bổn nguyên sẽ làm mình bị thương, mà là không muốn bảo bối trước mắt tới tay rồi cứ như vậy vuột mất.

Tinh Linh còn sống, đó là bảo bối, đã chết, cũng chỉ là thi thể!

Alice mím chặt môi, giờ khắc này, trong lòng nàng lần nữa hiện lên từng đoạn ký ức...

Đó là khoảng thời gian nàng còn ở cùng mẫu thân sống vui vẻ vào hai trăm năm trước...

Đó là khi tộc đàn còn tồn tại, mọi người thành kính cầu nguyện Mẫu Thần...

Đó là mẫu thân bạo bệnh qua đời, nàng được chọn làm hình tượng vị Thánh Nữ Thiên Nhiên cuối cùng...

Một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, Alice đọc lên dòng chú ngữ cuối cùng, trong chớp mắt dẫn nổ sức mạnh tín ngưỡng của chính mình!

Ánh sáng óng ánh toả ra từ thân thể nhỏ bé, tựa như ánh sáng mặt trời.

Mặt mũi Bàn Thạch vặn vẹo, hét lớn một tiếng:

-Mau ngăn cản nàng...

Không đợi mạng hắn ra lệnh xong, cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải kìm lại lời nói.

Một luồng sáng không rõ ràng chập chờn lướt qua, chỉ thấy trên người thiếu nữ mang hào quang nhấp nháy, sau đó sụp xuống như một quả bóng bị đâm thủng...Trong chớp mắt đã yên tĩnh trở lại.

Như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Bầu không khí nhất thời có hơi quỷ dị.

Ánh mắt Bàn Thạch cổ quái nhìn thiếu nữ Tinh Linh đang mờ mịt, nuốt xuống trái tim muốn nhảy lên tới cổ họng, sau đó cười hì hì nói:

-Phế vật đến tự bạo cũng không biết!

Alice ngơ ngác nhìn hai bàn tay mình, miệng thì không ngừng thì thào:

-Tại sao lại không được...

-Rõ ràng không có niệm sai chú ngữ mà... Chuyện gì vừa mới xảy ra...

-Mẫu Thần đại nhân... Chẳng lẽ ngay cả sinh mạng của mình ta cũng không thể nắm giữ sao...

Nhìn nữ Tinh Linh rơi vào đờ đẫn, Bàn Thạch thở nhẹ ra, sau đó quay ra hai bên trái phải nói:

-Trói nàng lại cho ta! Cẩn thận đừng làm bị thương!

Nói xong, đám thủ hạ Bán Thú Nhân lại không hành động.

Bàn Thạch nhíu nhíu mày:

-Thất thần cái gì? Nhanh làm việc!

Nhóm Bán Thú Nhân vẫn không có ra tay, thay vào đó chúng đều hoảng sợ nhìn Bàn Thạch, đồng thời không ngừng rút lui về sau.

-Các ngươi đang làm cái gì?

Sắc mặt Bàn Thạch hơi trầm xuống, thực sự có chút tức giận, một tia lửa giận không ngừng tăng lên.

Một tên Bán Thú Nhân cường tráng ngây ngốc nhìn ra sau lưng Bàn Thạch, nuốt nước miếng một cái, sau đó run run rẩy rẩy đưa tay ra, âm thanh có hơi khàn:

-Lão đại...... Đằng sau...

Đằng sau?

Bàn Thạch khẽ nhíu mày.

Làn gió nhẹ mát lạnh mang theo mùi bùn đất từ phía sau thổi tới, một mảnh bóng mờ to lớn bao trùm lên tất cả mọi người.

Tim Bàn Thạch nhảy dựng, một tia bất an mơ hồ lan tràn trong lồng ngực hắn.

Vừa nhỏ giọng lầm bầm, Bàn Thạch vừa có hơi cảnh giác xoay người sang chỗ khác...

Ánh mắt của hắn đột nhiên cứng lại.

Sau lưng,

Một người cây khổng lồ cao hơn ba mươi mét, ánh mắt lạnh như băng đứng ở nơi đó.

Thân hình tráng kiện che khuất bầu trời, áp lực khổng lồ đáng sợ kia khiến không khí đều vì đó mà ngưng trệ...

Nhìn bóng dáng kinh khủng ấy, đồng tử Bàn Thạch hơi hơi co rút lại.

Hai mắt hắn trừng lớn, đồng thời kinh hãi há hốc miệng, giọng nói mang theo một tia khô khốc cùng không thể tưởng tượng nổi:

-Thủ... thủ vệ Tượng Thụ?

-Điều này làm sao có thể?!

Ánh mắt Berserker lạnh lùng quét tới, âm thanh rét lạnh, không mang một tia cảm tình:

-Ngươi vừa nói gì?