Trong các tiểu thuyết võ hiệp , người ta thường nói rằng đả thông hai mạch nhâm đốc thì vô địch thiên hạ.
Có chút phóng đại!
Đả thông hai mạch nhâm đốc chỉ là bước đầu của việc tu luyện.
Võ giả mở ra bát mạch làm linh lực chảy khắp toàn thân, là một lần nhảy vọt thể chất.
Trong bát mạch thì hai đường kinh mạch nhâm đốc khi được đả thông thì sẽ đạt cũng lợi ích lớn nhất, cũng là hai đầu kinh mạch khó khăn nhất.
Hứa Tài Đạo mở ra sáu mạch từ lâu, nhưng nhâm đốc hai mạch lại chậm chạp không có chuyển biến gì.
Hiện tại, Chu Nhạc nói có thể giúp hắn đả thông hai mạch nhâm đốc, Hứa Tài Đạo sao có thể không cao hứng?
" Mặc dù [Doanh Khí Thông Mạch Pháp] là phương pháp thường dùng nhất để đả thông hai mạch nhâm đốc, nhưng nó cũng không phải là cách duy nhất . Nếu như hai mạch nhâm đốc được đả thông bằng phương pháp này thì những người cổ đại kia đều là cao thủ võ lâm."
"Thể chất mỗi người là khác nhau, phương pháp đả thông huyết đạo cùng Thông Mạch tự nhiên cũng khác nhau. Ví dụ như Thiên Trung, Trung Đình cùng Cưu Đuôi lẫn nhau bị tắc nghẽn nghiêm trọng thì khi linh lực đi tới đây liền không có cách nào vận chuyển được nữa."
"Đã như vậy, tại sao không thử cách hai bút cùng vẽ, đả thông từ cả hai phía ?"
"Đây là con đường vận chuyển cụ thể, nếu như ngươi cảm thấy ta đang nói hươu nói vượn thì hãy xé nó đi."
Giống như Lục Khê Dao, Chu Nhạc trực tiếp lấy phương pháp mà hệ thống đưa tới ném cho Hứa Tài Đạo.
Hứa Tài Đạo trong lòng là cực kỳ cảm động.
Chu Nhạc chỉ thuận miệng nói, vậy mà thật chỉ ra chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn nghiêm trọng nhất của hắn !
Hơn nữa sư phụ hắn nói rằng thiên phú của hắn cũng không mạnh, có thể có hy vọng đả thông hai mạch nhâm đốc bằng phương pháp bình thường, nhưng vô cùng khó.
Nếu dùng một phương pháp khác, nói không chừng có thể có được một bước ngoặt lớn.
Dường như trước mắt Chu Nhạc, không có cái gì gọi là bí mật.
Thế nhưng Khai Mạch cùng đả thông huyệt đạo không giống nhau, bất cẩn một chút liền sẽ tổn thương đến kinh mạch.
Nhẹ thì con đường võ đạo bị hủy , nặng thì tê liệt không dậy nổi.
Sử dụng hay vẫn là không cần?
Hứa Tài Đạo sắc mặt thay đổi , rõ ràng vô cùng rồi rắm.
Lúc này, mọi người nhìn về phía Chu Nhạc vẻ mặt hoàn toàn khác.
Hai tấm thẻ quét hình , đè ép tất cả mọi người.
Nếu như nói Lục Khê Dao chỉ qua là sự trùng hợp thì huấn luyện viên Hứa Tài Đạo lại khác hẳn.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ ra vì sao Chu Nhạc tên phế vật này làm sao đột nhiên biến thành người chỉ điểm võ đạo?
Chu Nhạc không thèm để ý đến ý kiến của người khác , hắn quyết định rèn sắt khi còn nóng!
Hắn chỉ có thời gian ba tháng!
Ba tháng thật sự là quá ngắn ngủi cho việc tu luyện võ đạo.
Những người xung quanh hắn, cho dù là thiên phú cao như Lục Khê Dao, cùng lắm cũng chỉ có thể mở ra được bảy tám mạch .
Hơn nữa,trong hoàn cảnh hòa bình hiện tại, trước sự xâm lấn của cường giả dị giới ,chắc chắn sức chiến đấu không có chút nào.
Trở nên mạnh mẽ!
Khẩn cấp cần trở nên mạnh hơn!
"Hơn nữa, huấn luyện viên Hứa , ta cảm thấy phương thức dạy học của ngươi có vấn đề!" Chu Nhạc lại nói.
Lần này, Hứa Tài Đạo không có khịt mũi coi thường như vừa nãy, mà là thận trọng nói: "Ừm? Có vấn đề gì?"
Chu Nhạc nói: "Thực chiến! Chúng ta cần thực chiến!"
Nghe xong lời này, nhiều học sinh đều háo hức muốn thử.
Tu luyện ba tháng, lúc đầu còn thấy mới mẻ, nhưng lâu dần liền trở nên nhàm chán .
Rõ ràng, thực chiến thú vị hơn nhiều so với việc tu luyện nhàm chán .
Thiếu niên nào không có giấc mộng võ hiệp?
Lúc trước là không thể nào, hiện tại còn có cơ hội nhưng lại bị hạn chế gắt gao, đây cũng quá nhiều uất ức.
Hứa Tài Đạo cau mày nói: "Điều này được phía trên quyết định, trước khi các ngươi thi vào cao đẳng, các huấn luyện viên không được phép dạy kỹ thuật thực chiến ."
Chu Nhạc lắc đầu nói: "Ngươi không dạy thì sẽ không có người học sao? Ngươi hỏi một chút bọn họ, chỉ cần trong nhà có điều kiện, người nào không có học? Hơn nữa theo ta được biết, Long Nha các ngươi không đủ nhân lực ở thành phố Thanh Bình đi ?"
Hứa Tài Đạo vẻ mặt thay đổi nói: "Ngươi làm sao lại biết?"
Chu Nhạc không quan tâm đến câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: "Ta biết nguyên tắc cấm võ học ,thế nhưng bây giờ con đường tu luyện đã không thể nào ngăn cản. Huấn luyện viên Hứa, ngươi có chắc chắn khẳng định thiên tài như Lục Khê Dao không gặp phải nguy hiểm?"
Hứa Tài Đạo sắc mặt thay đổi, quay lại nhìn về phía Lục Khê Dao.
Dạng này thiên tài, đó là vũ khí chủ chốt của đất nước trong tương lai, không thể bảo vệ một cách quá đáng.
Thế nhưng nếu chết yểu dưới mí mắt của hắn thì tội lỗi của hắn sẽ vô cùng to lớn.
"Điều ngươi nói có lý, thế nhưng là. . ."
"Ta biết huấn luyện viên Hứa rất khó khăn, cho nên ta suy nghĩ ra một cái biện pháp thỏa hiệp."
Hứa Tài Đạo tò mò hỏi: " Biện pháp gì?"
"Ta sẽ dạy bọn họ!"
"Ngươi? Nói đùa gì chứ!" Hứa Tài Đạo lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn thừa nhận, Chu Nhạc có nền tảng lý luận rất mạnh.
Thế nhưng thực chiến, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Một thằng nhóc như vậy có thể mạnh đến mức nào?
Hơn nữa, máy đo linh lực sẽ không nói dối, hắn chỉ có 69 điểm linh lực!
Cố Tiểu Bắc từ lâu đã khó chịu với Chu Nhạc,khi nghe xong ời này liền cảm thấy cơ hội đến, sợ Hứa Tài Đạo không đồng ý, nóng lòng nói: "Huấn luyện viên Hứa, Chu Nhạc cũng dám chỉ điểm ngươi, năng lực thực chiến khẳng định rất mạnh! Thế nhưng ta cảm thấy, hắn cần chứng minh một lần về sức mạnh của chính mình. Huấn luyện viên Hứa thực lực quá mạnh, vậy hãy để ta tới kiểm tra sức mạnh của hắn."
Cố Tiểu Bắc có bối cảnh rất tốt, đã sớm mời huấn luyện viên riêng.
Hắn học được【 Thái Tổ Trường Quyền 】trong hai tháng, tự nhận là đã là cao thủ võ lâm.
Nếu như không phải trường học có quy định không cho phép tư đấu , hắn đã sớm chào hỏi Chu Nhạc.
Chu Nhạc có chút thương hại liếc hắn một cái, nói: "Ta sẽ không đấu với ngươi ."
Cố Tiểu Bắc nghe xong càng đắc ý, nói: "Thế nào, sợ hãi sao?"
Chu Nhạc lắc đầu nói: "Ngươi không đáng chú ý! Ta không phải nhằm vào người nào cả, ta chỉ muốn nói rằng những người có mặt ở đây đều là rác rưởi, vì vậy các ngươi cùng lên đi!"
Đồng tử Hứa Tài Đạo hơi co lại, tiểu tử này điên rồi sao?
Lớp Võ đạo là một lớp lớn, không sai lắm có khoảng hơn hai trăm người đang tại bãi tập.
Một tên chỉ có 69 điểm linh lực , muốn đối phó với hơn hai trăm người?
Đừng nói là Chu Nhạc, ngay cả hắn , một võ giả Khai Mạch cảnh cũng không dám a!
Quyền oạn đánh cũng có thể đánh chết sư phụ!
Đánh cùng những tiểu tử này , không thể xuất ra toàn lực, còn phải đề phòng nắm đấm từ bốn phương tám hướng.
Không cẩn thận một chút, thật sẽ lật thuyền trong mương.
Chu Nhạc lấy tự tin ở đâu ra?
Cố Tiểu Bắc cười to nói: "Ha ha ha, ta chưa từng nghe qua loại yêu cầu này trước đây, lại có người ưa thích muốn bị đánh! Đã như vậy, mọi người cùng thỏa mãn hắn, có phải hay không a?"
"Đúng!"
"Đánh hắn! Đánh hắn!"
"Đánh cho hắn răng rơi đầy đất! Xem thường ai vậy!"
. ..
Một đợt sống hận thù này làm không ít người bị khinh thường đều trở nên tức giận.
Hứa Tài Đạo cũng rất muốn nhìn một chút, dũng khí tiểu tử này lấy ở đâu ra.
"Điểm đến là dừng, không được đánh nặng tay!"
Cố Tiểu Bắc vừa muốn đáp lời, liền nghe Chu Nhạc xoa xoa cổ tay, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, ta ra tay rất nhẹ nhàng."
". . ."
Này mẹ nó, cũng quá kiêu ngại đi?
Đánh hắn!
Lúc này, Lục Khê Dao bỗng nhiên đứng ở bên cạnh Chu Nhạc, trầm mặc nói: "Trận chiến này không công bằng, ta và ngươi cùng một chỗ!"
Gần như trong nháy mắt, một vị chua nồng nặc lan tràn trên bãi tập.
Những nam sinh kia , một đám điên cuồng cả lên, mong muốn đánh tơi bời Chu Nhạc càng thêm mãnh liệt.
Chu Nhạc nhíu mày, nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy?
"Không cần, ngươi quá yếu, ngáng đường!"
"Chu Nhạc!" Lục Khê Dao bùng nổ.
"Đừng phiền ta, tránh ra đi!"
". . ."
Lục Khê Dao tự biết một màn muốn chung đội vừa rồi rất khó xử nhưng không nghĩ tới sẽ xấu hổ như vậy…...
Nàng tức giận đều nhanh muốn nổ tung.
"Tốt! Đi qua liền đi qua! Nói cho ngươi biết, ta cũng sẽ không nhân từ !" Lục Khê Dao tức giận dậm chân nói.