Cái Nhiếp nắm chặt thanh kiếm đưa ra trước mặt, tay của Cái Nhiếp đặt lên kiếm " Xẹt " Cái Nhiếp vuốt thẳng tay từ đầu lưỡi kiếm đến hết cả dòng máu của Cái Nhiếp nhuộm đỏ cả thanh kiếm. Cái Nhiếp vận nội công vào thanh kiếm " vù vù vù.... " thanh kiếm lơ lững xoay tròn " phụp " thanh kiếm đâm thẳng xuống đất. Các luồng kiếm khí bay ra làm cho cổ trùng chết như rạ rơi xuống đất, nhưng số lượng vẫn không giảm Cái Nhiếp nghiến răng nghiến lợi tuần hoàn chân khi xuống thanh kiếm cố tạo ra kiếm khí để bảo vệ mọi người.
Mộc Dung chạy tới tay cầm mấy bao thuốc thuận tay thò vào túi ném xuống đất nơi đám người Cái Nhiếp và mọi người Cổ Trùng liền chạy hết.
- " Mau cầm lấy rồi ném đi nó có thể giảm được cổ trùng. " Mọi người lấy rồi ném, Mộc Dung chạy lại chỗ Cổ Nương mà ném. " Vù vù vù..... "
- " Đây là gì tại sao Cổ Trùng của ta ta ta.......... " Lúc này đám Cổ Trùng tấn công ngược lại Cổ Nương lúc này " Vèo " Cổ Nương nhảy lên mái nhà rơm.
- " Mọi người mau đốt chết a ta. " Quách Đông Thực cầm đuốc tới ném lên mái nhà luồng khói Hồng xuất hiện đằng sau chim bay lên trời.
- " Mọi người mau nín thở khói có độc. " Ai cũng nín thở nhưng trong đó Cổ Nương đã đi mất. Kiếm khí của Cái Nhiếp cũng mất Cái Nhiếp ngã quỵ xuống, hôn mê nhè nhẹ. Lúc này ai cũng chạy lại Cái Nhiếp nhưng Thiên Minh nhìn xung quanh kiếm Minh Tuyết.
- " Thiên Minh huynh mau tới đây Minh Tuyết người muội ấy lạnh lắm. " Lúc này Cao Nguyệt đang ở bên cạnh Minh Tuyết. Thiên Minh liền chạy lại ôm Minh Tuyết, Cao Nguyệt ở bên nhìn Minh Tuyết lo lắng.
- " Muội ấy bị sao vậy? " Thiên Minh hỏi Cao Nguyệt.
- " Muội không biết để muội gọi Dung tỉ. " Lúc này Cao Nguyệt đi gọi Mộc Dung.
- " Chủ nhân cô ấy bị phản hệ do đã dùng quá sức lực, xin ngài hãy chuẩn bị tinh thần. " Thiên Minh lắc đầu. ( Ae chú ý nha Thiếu Tư Mệnh trong phim sẽ chết nên mình sẽ cố cho một kết cục khác đừng ném đá nha.)
- " Không không không ta không tin....... " Thiên Minh lắc đầu vô nghĩa.
- " Cũng có cách nhưng cách này quá nguy hiểm một là cứu sống và vẫn còn sức mạnh hai là ngài sẽ bị tâm mà lần nữa phệ hồn và Minh Tuyết vẫn sống nhưng thành phế nhân vĩnh viễn không bao giờ luyện được võ nữa. Đây gọi là " Hấp Hồn Chú rất nguy hiểm tâm ma, xin ngài hãy cẩn trong. " Lúc này Mộc Dung đi tới.
- " Thiên Minh bây giờ Mình Tuyết sao rồi. " Mộc Dung nhìn Thiên Minh rồi bắt mạch cho Minh Tuyết thì cô giật mình.
- " Hàn khí xông tâm mạch bị đảo lộn có thể...... " Cao Nguyệt vừa chạy tới và Cái Nhiếp được mấy kim của Mộc Dung nên đã đứng dậy và đi lại thì nghe thấy như vậy.
- " Có thể làm sao? " Cả Cao Nguyệt và Cái Nhiếp hỏi.
- " CHẾT " Thiên Minh trả lời cả hai giật mình. Cái Nhiếp đi lại định quỳ xuống thì hàn băng đóng thành cây cầu không cho Cái Nhiếp quỳ xuống.
- " Cái Nhiếp tiên sinh ngài không cần quỳ xuống đâu đây là việc con nên làm khụ khụ... " Minh Tuyết ho ra máu hoà lẫn hàn khí dòng máu ra đến đâu máu đóng băng đến đó.
- " Minh Tuyết muội đừng nói nữa ta không muốn. " Thiên Minh ôm chặt Minh Tuyết mà hét lên. Tay Minh Tuyết sờ lên mặt Thiên Minh.
- " Kiếp này thiếp được ở với chàng là hạnh phúc của thiếp rồi với cả Cao Nguyệt tỉ nữa, muội biết huynh có thuốc trị thương hãy đưa cho muội. " Thiên Minh gật đầu rồi đưa cho Minh Tuyết.
- " Cái Nhiếp tiên sinh giờ người là sư phụ của Thiên Minh nên viên thuốc này người hãy nhận lấy. " Cái Nhiếp lấy viên thuốc. " Sau này xin tiên sinh hãy bảo vệ Thiên Minh hộ Minh Tuyết. " Cái Nhiếp gật đầu rồi uống thuốc cả thân thể Cái Nhiếp hồi phục thương Minh Tuyết cười rồi từ từ thiếp đi.
- "Minh Tuyết không không....... " Cao Nguyệt bắt mạch.
- " Giờ cô ấy lâm vào tình trạng hôn mê sâu tính mạng rất khó giữ. " Lúc này ai cũng giật mình Thiên Minh ôm Minh Tuyết. " Kéc kéc kéc.... " Tiếng con chim đưa thư của Thiếu Tư Mệnh kêu lên thảm thiết. Con chim đậu trên vai Thiếu Tư Mệnh " Vụt " Thiên Minh bắt lấy con chim nhìn sang Cao Nguyệt.
- " Muội vào trong lấy giấy bút ghi Thiếu Tư Mệnh gặp nạn mau đến quỷ thôn. " Sau đó Cao Nguyệt vô viết thư rồi đưa ra cho Thiên Minh, Thiên Minh nhanh chóng cho vào bao thư của con chim.
- " Giờ tao chỉ có tin tưởng mình mày thôi hãy mau đi đi. " Con chim được thả ra thì nó bay mất. Lúc này Quách Đông Thực đi lại nhìn thẳng vào Thiên Minh.
- " Ngươi điên rồi đó là người của Âm Dương Gia. " Lúc này Quách Đông Thực tức lên hét thẳng vào mặt Thiên Minh.
- " Có chuyện gì thì ta chịu. " Sau đó Thiên Minh bế Minh Tuyết ra phòng biệt lập có Cái Nhiếp, Mộc Dung và Cao Nguyệt đi theo.
Khi vào đến nơi. Cái Nhiếp định quỳ xuống nhưng Thiên Minh nhìn lại và quỳ xuống.
- " Sư phụ hiện giờ đang vào thời thế rối ren xin người hãy giúp đệ tử. " Ai cũng giật mình lúc này Mộc Dung nhìn Thiên Minh.
- " Không lẽ ngươi có cách cứu Minh Tuyết. " Thiên Minh gật đầu.
- " Ngài mai sẽ có người đến lúc đó đệ tử sẽ nói. " Sau đó Mộc Dung, Cái Nhiếp đi ra ngoài còn Cao Nguyệt ở lại cùng Thiên Minh chăm sóc Minh Tuyết.
Lúc này Đại Tư Mệnh đang ở trong phòng nhâm nhi riệu trắng. ( Tạo không gian tí ấy mà. )
Kéc kéc kéc tiếng con chim thê lương bay vào cửa sổ của Đại Tư Mênh.
- " Có chuyện gì sao mà Thiếu Tư Mệnh giử tin sớm hơn vậy. " Đại Tư Mệnh lấy thư ra đọc. " Choang " ly riệu rơi xuống vỡ tan.
- " Không ổn người đâu. " Đại Tư Mệnh gọi ra ngoài.
- " Có thuộc hạ. " Tên lính đi vào.
- " Mau lấy cho ta con ngựa khỏe nhất nhanh nhất cho ta, ta có việc đi trong đêm. "
- " Rõ. " Sau đó tên lính đi ra ngoài chuẩn bị.
Đại Tư Mệnh lấy đồ rồi đi ra ngoài lên ngựa. Lúc này tên lính gọi lại.
- " Nếu như Đông Hoàng Thái Nhất Đại Nhân hỏi ngài đi đâu thì tiểu nhân trả lời như thế nào. " Tên lính cung kính hỏi.
- " Ngươi bảo Thiếu Tư Mệnh gặp chuyện ta phải đi. " Sau đó Đại Tư Mệnh đi mất, tên lính sau đó đi bẩm báo với tên lình đăng sau.
Trưa hôm sau.
- " Thiên Minh muội là Cao Nguyệt đây, Cao Nguyệt. " Sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống.
- " Gào gào lại là ngươi đồ kì đã chết đi. " Thiên Minh giơ tay lên vừa tới mặt Cao Nguyệt.
- " Không nàng mau chạy đi ta ta ta....... gào gào a a a a...... " Sau đó Thiên Minh ngất đi.
Lúc đây Minh Tuyết đi vào ngồi bên Thiên Minh và Cao Nguyệt, Mộc Dung tới.
- " Thiên Minh đã vì cô rất nhiều. Hazz..... " Trong kí ức Mộc Dung nhớ lại cảnh sáng nay.
Một buổi sáng như bao hôm khác lúc này Thiên Minh ngủ gục trên bàn, Cao Nguyệt bê nước rửa mặt tới.
- " Chắc huynh mệt rồi mau rửa mặt đi để muội tới chăm sóc cho Minh Tuyết. " Cao Nguyệt đi tới bên cạnh Minh Tuyết mà chăm sóc cho cô. Thiên Minh nhìn cô.
- " Cảm ơn muội Cao Nguyệt.... " Cao Nguyệt quay lại.
- " Hả..... " Thì bên ngoài có tiếng rầm rì.
- " Ngươi là ai sao lại đến Quỷ Thôn....... "