Chương 13: Dấu ấn không phai.

Sau khi xong mọi việc Thiên Minh bế Minh Tuyết lại chỗ Cao Nguyệt rồi nằm xuống nhìn lên trời rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng bên trong thôn không yên bình như vậy ( chắc ae biết nhỉ. ). Có những tiếng gầm rú trong thôn có những cái lỗ không hiểu từ đâu mà ra bên phòng của Mộc Dung chăm cho Cái Nhiếp thì cũng có vài việc ( Cấm trẻ em dưới 18 tuổi. ).

Sáng hôm sau những con chim hót trên cành và có ba người đang ngủ dưới gốc đại thụ.

Lúc này Cao Nguyệt và Thiên Minh tỉnh dậy. Cao Nguyệt giật mình nhìn lại thấy đang nằm trong vòng tay của Thiên Minh cô liền bật dậy nhìn người mình không mặc áo quần liên trời nhớ lại ngày hôm qua cô mới tình liền gục mặt xuống mà khóc không thành lời.

Thiên Minh thấy vậy không đành lòng.

- " Ngài hãy an ủi cô ấy đi. "

- " Do ngươi chứ do ai vào đây ngươi muốn chết à. "

- " Đã sướng rồi còn bảo ai, mau dỗ đi kìa. "

Thiên Minh ngồi dậy rồi ôm Cao Nguyệt nhưng cô dãy giụa làm cho Thiên Minh cầng đau lòng, Thiên Minh càng ôm chặt cô không cố thoát ra nữa.

- " Xin lỗi muội. "

- " Huynh đã làm như vậy rồi mà huhu.... "

- " Huynh xin lỗi huynh không cố ý do hôm qua tự nhiên. " Cao Nguyệt cắn mạnh vào vai Thiên Minh.

Thiên Minh cố chịu cho Cao Nguyệt cắn. - " Nếu muội có thể cắn được bao nhiêu thì cứ cắn nhưng ta hứa không bao giờ phụ muội đâu. " Thiên Minh cố chịu.

Cao Nguyệt cắn thật mạnh đến khi vai của Thiên MInh chảy máu. Cô mới thả ra,

- " Đây coi như vế cắn ấn dấu của hai đứa mình. " Thiên Minh gật đầu.

Lúc này Thiền Minh ôm Cao Nguyệt thì.

- " A cái gì vậy? " Thiên Minh quay lại thấy Minh Tuyết đang cắn.

- " Muội cầm tinh con cẩu à sao cắn hoài vậy. " Thiên Minh cố chịu đau đớn cho đến khi minh Tuyết bỏ ra.

- " Muội cũng giống như Cao nguyệt tỉ tỉ. Cũng để lại dấu. " Thiên Minh lắc đầu.

- " Hai muội cầm tinh con đó à sao cắn ta vậy. " Hai người chỉ cười rồi tiến lại Thiên Minh.

Một cảm giác sợ hãi vang lên trong đầu, Thiên Minh lùi lại thì lập tứ cậu ta bị giữ lại mà cắm khắp người vui vẻ một lúc bọn họ mặc lại áo quần rồi trở về thôn. Lúc đó cả ba người về thấy mắt ai cũng thâm quần như gấu trúc cả người thì mệt mỏi, bọn họ chỉ biết lắc đầu.

Cả ba nắm tay nhau đi vào phòng của Mộc Dung.

- " Mộc Dung tỉ, sư phụ.... " Cả ba ập vào thì woa có cảnh nóng. Cả ba há hốc mồn khi thấy Mộc Dung nằm chung với Cái Nhiếp ngủ ngon lành.

Khi đó Mộc Dung tỉnh lại thì giật mình định hét lên nhưng Thiên Minh nháy mắt với Cao Nguyệt liền đi lại che miệng Mộc Dung.

- " Minh Tuyết đóng cửa. " Minh Tuyết liền chạy lại đóng cửa. Lúc này Cái Nhiếp tỉnh dậy thấy mình không mặc gì liền quay sang thấy Mộc Dung cũng không mặc gì có ba người.

- " Ta ta ta đã làm gì hôm qua ta nhớ cả người nóng lên và và..... " Lúc nay Thiên Minh đi lại chỗ Mộc Dung.

- " Mộc Dung tỉ nếu tỉ im lặng thì đệ bảo Cao Nguyệt bỏ tỉ ra nếu tỉ mà hét to ra thì nếu tỉ không sợ mất danh tiếng y tiên của mình. " Mộc Dung gật đầu.

Thiên Minh ra hiệu cho Cao Nguyệt bỏ Mộc Dung ra.

" Bốp " một cái tát thẳng mặt Cái Nhiếp. Mộc Dung cúi mắt xuống và khóc. Lúc này Cái Nhiếp không biết làm gì.

Cao Nguyệt đi lại Thiên Minh lắc đầu.

- " Sao mà giống muội quá vậy đúng là sư phụ nào đệ tử đó. " Thiên Minh nói nhỏ.

- " Huynh dám nói như vậy. " Lúc này Mộc Dung và Cái Nhiếp nghe thấy liền nhìn cả ba người.

- " Không lẽ cả ba người cũng..... " Mộc Dung nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. Cả ba đành phải gật đầu.

Lúc này Cái Nhiếp nhìn về Thiên Minh bằng ánh mắt khác. Thiên Minh đành thú thật.

- " Thật ra thanh thuốc ngày hôm qua làm tăng mùi vị nhưng ai ngờ đệ tử quyên bỏ thuốc giải vào và nó đã thành xuân dược. " Thiên Minh chỉ biết cúi đầu.

- " Cái gì. " Cả bọn giật mình. Mộc Dung tức lên.

- " Vì cái quyên bỏ của ngươi mà bọn ta ra nông nỗi này vì cái quyên bỏ của ngươi mà mà..... " Mộc Dung tức tím cả người.

- " Mộc Dung tỉ, tỉ tha cho huynh ấy đi mà huynh ấy đâu có ý đâu. " cả Cao Nguyệt và Minh Tuyết xin tha cho Thiên Minh.

- " Hay quá ha trong trắng của hai người cũng bị lấy mất rồi mà còn xin tha được hả? " Lúc này toàn bộ im lặng. Cao Nguyệt thì giận đỏ tím mặt. Lúc nay Cái Nhiếp nhìn bốn người lắc đầu.

- " Vậy còn những người trong thôn. " Mộc Dung hạ hỏa hỏi.

- " Cũng bị như vậy. " Thiên Minh trả lời.

Mộc Dung không nói gì mà khóc lên lúc đó cả bọn nhìn Cái Nhiếp. Cái Nhiếp gật đầu rồi phất tay đi ra ngoài hết.

Cả bọn đi ra ngoài, lúc này cả ba cười hố lên nhưng không dám cười to.

- " Đây là lần đầu tiên muội thấy Mộc Dung tỉ khóc đó. " Cao Nguyệt cười xong rồi nói.

- " May mà bên Mộc Dung tỉ có sư phụ nếu có Quách Đông Thực chắc tỉ ấy chết lâu rồi. " Cả bọn gật đầu.

Lúc này Quách Đông Thực đi tới.

- " Mấy người đang nói xấu ta gì đó. " Quách Đông Thực nhìn từng người. Lúc này cả ba nhìn Quách Đông Thực mà phì cười.

- " Ha ha Quách đại ca hôm qua làm gì mà không ngủ mắt như gấu trúc thế kia ha ha ha ha ............ " Cả ba cười phá lên.

- " Ờ thì hôm qua có mấy con thú kêu to quá nên ta không ngủ được, à ba người các ngươi hôm qua ngủ ngon lắm à. " Quách Đông Thực giờ mới chú ý cả ba không có tí gì là thiếu ngủ. "

- " Rất ngon Quách đại ca không cần lo. " Cả bọn chỉ có cười.

- " À mà Dung nhi đâu ta có việc tìm. " Cả bọn giật mình. Thì luc đó Quách Đông Thực đi đến cửa vừa mở của thì " Bong ".

- " Mới sáng tới tìm ta làm gì? " Lúc này Mộc Dung đi ra với vẻ mặt tức giận. Cả bọn nhìn thấy thì giật mình.

- " À không có gì ta chỉ tới để..... " Quách Đông Thực ấp úng nhìn vào trong xem Cái Nhiếp có trong đó không. Lúc này Thiên Minh tới giải vậy.

- " Mộc Dung tỉ sư phụ ta đâu. " Mộc Dung nhìn thở phào.

- " Hắn ta hả hôm qua mệt quá lấy thuốc rồi về phòng rồi. " Cả bọn gật đầu.

Từ xa vọng lại " AAAAAAAAA................ " cả bọn giật mình.

Liền nhìn theo hướng của tiếng hét.

- " Mộc Dung tỉ đó là phòng của Linh nhi. " Cao Nguyệt nói.

- " Vậy ta đi trước tí nữa mọi người nhớ tới. " Quách Đông Thực chạy đi.

Lúc này từ trong phòng Cái Nhiếp đi.

- " Nếu không có con giải vậy chắc ta và Dung nhi thôi rồi. " Cái Nhiếp mắn tay Mộc Dung.

- " Chẳng lẽ hai người. " Bọn họ gật đâu.

- " Có bị cắn không? " Cao Nguyệt ngây thơ hỏi. Cả hai người sững sốt gật đâu.

- " Lại có người cầm tinh con đó. Đây gọi là " Dấu ấn không phai " đau dữ. " Thiên Minh rùng mình.

- " Huynh nói vậy là sao hả. " Cao Nguyệt và Minh Tuyết nhìn Thiên Minh trong vẻ mặt tứ giận.

- " À không có gì đâu. " Thiên Minh chảy mồ hôi lạnh.

Lúc này mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng hét mà đi lại. Thấy toàn bộ người trong thôn đang ở đó.

Mộc Dung đi lại chỗ Quách Đông Thực hỏi chuyện.

- Có chuyện gì vậy? " Quách Đông Thực nhìn Mộc Dung thở dài.

- " Hazzz chuyện là..... "