Chương 1: Anh em nhà này lạ ghê

Tôi là Nguyễn Khánh An, hay mọi người gọi tôi là Mike cũng được. Bản thân tôi không ngờ khi từ Mỹ về Việt Nam cuộc sống của tôi lại bị đảo lộn đến vậy...

Sài Gòn là một nơi nhộn nhịp, náo nhiệt và năng động nhất cả nước. Những phố sá với đèn đường sáng choang, sinh hoạt, vui chơi giải trí hầu như diễn ra cả ngày lẫn đêm không dừng. Những dòng xe cộ hối hả trên đường không bao giờ dứt. Cũng chính vì thế rất nhiều lần đường phố của Sài Gòn bị tắt đường, điều này khiến cho việc đi lại có chút bất tiện...

"Vũ Hạo Nhiên, đều tại anh cả. Em mà đi muộn thì anh cứ chờ đấy." Trên một chiếc xe ô tô đắt tiền vang lên giọng trách móc hờn nhẹ của một cô gái trẻ, "Hôm nay có giảng viên mới tới, nghe đồn là siêu cấp đẹp trai, em tính đến sớm để tạo thiện cảm. Chỉ tại anh không gọi mà em lại dậy muộn."

Vũ Hạo Nhiên là người ngồi ghế lái, vừa để ý đèn đỏ anh ta vừa bật cười. Cái con người vừa trách móc anh vừa dặm ít phấn lên mặt kia là em gái ruột của anh ta tên Hoà Ninh. Vốn dĩ con bé mê trai từ nhỏ nên hễ cứ thấy trai đẹp là lại cao hứng. Hơn hết con bé đi học lâu nay chuyên đi muộn, chưa từng nghĩ đến cảm nghĩ của các giảng viên. Vậy mà hôm nay lại trách móc anh ta như vậy thì chắc chắn vị giảng viên kia không tầm thường chút nào.

Anh ta đưa tay sang, gõ nhẹ vào đầu Hoà Ninh nói: "Em đấy, rõ ràng bên cạnh có một người siêu đẹp trai là anh mà còn suốt ngày u mê mấy anh khác. Sao em không cuồng anh trai đây này."

"Cái anh này! Sao lại nói thế được." Hoà Ninh đánh nhẹ vào cái tay vừa gõ đầu mình đáp, "Anh là anh trai em, vì thế dù anh có đẹp trai gấp 10 lần hiện tại thì em cũng đi kiếm người khác thôi. Bởi vì em đâu 'xơi' anh được đâu."

Nghe thấy từ 'xơi' anh ta không nhịn được mà cười thành tiếng, anh đưa tay lên lịch sự che miệng. Đúng lúc đó đèn giao thông chuyển sang màu xanh, anh liền quẹo vào con đường tắt để đến trường của Hoà Ninh.

Trường đại học mà Hoà Ninh theo học là trường quốc tế nên khuôn viên trường rất rộng và đẹp. Nơi này là một trong những trường quốc tế giỏi nhất trong nước, để Hoà Ninh thi đỗ vào trường anh đã phải ra điều kiện với con bé. Tất nhiên phần thưởng mà con bé nhận được khi đỗ vào đây là được đi sang Hawaii chơi 3 tháng...

Hạo Nhiên đỗ xe vào khu để xe của trường. Ngay khi vừa đỗ xe Hoà Ninh đã chạy như bay để lên lớp. Anh ta cũng khoá xe rồi theo con bé đi lên, anh muốn xem xem vị giảng viên kia rốt cuộc là 'thần thánh' phương nào.

Anh đi rất bình tĩnh, hoàn toàn không đi nhanh như Hoà Ninh. Lúc anh ta đến thì thấy Hoà Ninh đang đứng ở cửa, quan trọng là con bé chỉ cần bước chân một cái là vào lớp, nhưng con bé vẫn đứng ngoài không vào.

Anh bước đến cạnh con bé, hỏi nhỏ: "Sao em không vào lớp?"

"Giảng viên Nguyễn không cho em vào, thầy bảo em đứng ngoài đây 3 phút." Hoà Ninh cúi mặt, giọng nói có vẻ thiệt thòi.

Nghe thấy vậy Hạo Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay. Họ đến muộn 3 phút, cũng đâu phải đến muộn 15 phút hay 30 phút gì đó. Giảng viên này cũng có phải khó tính quá rồi không? Với cả hôm nay mới đến nhận lớp, không phải nên bỏ qua hay sao?

Anh ta bỏ tay xuống, đút vào túi quần nói: "Hoà Ninh đi muộn đúng 3 phút. Dù sao cũng không phải quá muộn, cậu bắt con bé đứng ngoài như vậy là không được. Tôi nghe con bé nói hôm nay là ngày đầu cậu đến dạy, không phải nên từ bi tha cho con bé sao."

Hạo Nhiên quan sát người kia, nhưng mãi không thấy quay người lại. Dù chỉ thấy sau lưng nhưng anh biết đây là một người hơi trầm tính. Cách ăn mặc rất thời thượng, trẻ trung. Quần áo trên người cũng không phải loại rẻ tiền, tóc làm rất gọn, phải nói là đúng kiểu bọn con gái bây giờ thích.

Tôi nghe cái gã kia nói, tay cố gắng viết nốt chữ cuối cùng, tôi viết xong thì đặt phấn xuống rồi quay lại. Tay vẫn cầm quyển sách giáo khoa, nhìn anh ta nói: "Em ấy đến muộn 3 phút, nghĩa là đi muộn 180 giây. Trong khi đó vận tốc rơi của hoa anh đào là 5cm/s và đó cũng là vận tôc mà con người đánh mất rất nhiều cảm xúc. Em ấy đi muộn, nghĩa là đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, khiến người khác phải đợi. Vậy nên tôi để em ấy đứng đó cảm nhận cảm giác của mọi người khi phải chờ em ấy. Đã đến thì đến đúng giờ, còn không đến thì thôi!"

Hạo Nhiên nghe nghe tôi nói xong thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Vận tốc bay của hoa anh đào thì liên quan gì chứ? Đúng là tôi khiến anh ta phải lú lẫn mà. Anh nói: "Dù vậy thì cậu..."

"Phiền gọi tôi là Khánh An hoặc Mike." Tôi đánh gãy lời của anh.

Anh nghe vậy thì cũng gật gật đầu, tiếp: "Mike, tôi nghĩ cậu có chút quá nghiêm khắc rồi, Hoà Ninh đến muộn là con bé sai. Nhưng con bé vẫn cố gắng đến trường sớm đến mức bữa sáng cũng không ăn. Mà con bé bị bệnh dạ dày, không ăn sáng chính là hại đến sức khoẻ."

Tôi nhìn anh ta rồi nhìn Hoà Ninh. Hoà Ninh vẻ mặt rất bối rối, chứng tỏ những lời mà anh ta vừa nói là thật. Tôi bỏ quyển sách giáo khoa xuống bán, với tay lấy cặp sách rồi lôi ra một chiếc bánh kem nhỏ. Đây là chiếc bánh tôi mua khi sáng, còn tính sẽ ăn sau tiết dạy nhưng có vẻ tôi sẽ không biết mùi vị của nó rồi.

Tôi cầm lấy hộp bánh rồi đi đến đưa cho Hoà Ninh: "Em mau cầm lấy rồi vào lớp ngồi ăn đi. Lần sau cố gắng đến sớm một chút."

Hoà Ninh nhận lấy hộp bánh từ tay tôi, rưng rưng nói: "Em cảm ơn giảng viên."

"Vào lớp đi." Tôi đưa tay xoa xoa đầu Hoà Ninh nói.

Hoà Ninh vâng một tiếng rồi vội nhảy luôn vào lớp, cô sợ giảng viên Nguyễn sẽ đổi ý. Lúc này Hạo Nhiên mới để ý đến vẻ ngoài của tôi. Khuôn mặt của tôi có thể nói là rất đẹp, da trắng và đôi mắt màu nâu nhạt kia khiến tôi mang một vẻ đẹp rất lạ. Theo anh đoán thì chắc là con lai, bởi vì anh từng gặp khá nhiều người nước ngoài khi đi công tác nên anh khá nhạy cảm. Anh cảm thấy những người nước ngoài khi họ đứng trong đám đông thì bản thân họ trông rất nổi bật.

Anh lấy điện thoại trong túi quần ra, giơ đến trước mặt của tôi nói: "Giảng viên Mike, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại không? Như vậy tôi có thể dễ dàng nắm bắt tình hình của Hoà Ninh."

"Xin lỗi nhưng tôi không nhớ số." Tôi lạnh lùng nói, trong lòng chỉ mong anh ta mau về nhanh một chút.

"Vậy facebook hay instagam cũng được." Hạo Nhiên cười cười, hoàn toàn không có ý muốn bỏ cuộc.

"Tiếc quá, tôi không sử dụng chúng." Tôi cười nhạt, rất thành thật mà nói, "Nếu anh có việc tìm tôi thì đến phòng giảng viên của trường. Tôi có ở trường từ 7 giờ đến 8 giờ 30 phút sáng và 14 giờ 30 phút đến 16 giờ chiều. Anh muốn tìm tôi thì cứ đến trong những khung giờ đó."

Tôi vừa nói xong thì trong lớp,liền vang lên tiếng bàn tán xôn cao. Còn Hạo Nhiên thì nghe mà lú lẫn luôn, anh không biết do bản thân chậm hiểu hay do tôi nói quá chi tiết nữa...

Đám học viên trong lớp nhân cơ hội này xúm lại nói chuyện bàn tán. Thì ra lý do bọn họ không tìm được thông tin của giảng viên Nguyễn trên các ứng dụng thông tin đại chúng là do cậu không có dùng. Bảo sao bọn họ huy động cả bên khoa truyền thông và khoa công nghệ thông tin đi điều tra đều không tìm ra.

Nhưng nói cũng lạ, thời đại công nghệ phát triển mạnh, giới trẻ thời nay ai cũng dùng facebook hoặc instagam. Hơn nữa một người giỏi và hoàn hảo như giảng viên Nguyễn thì càng nên dùng những ứng dụng này. Ai ngờ lại không dùng, đúng là không thể tin nổi.

Hạo Nhiên nghe tôi bảo vậy thì cũng không nói gì thêm, anh ta chào tôi rồi ra về. Tôi thấy anh ta đi khuất thì mới vào lớp. Đứng trên bục giảng, tôi nhìn xuống nói: "Chào các em, tôi tên Nguyễn Khánh An hoặc cũng có thể gọi tôi là Mike. Năm nay tôi 25 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp đại học Harvard khoa âm nhạc. Tôi sẽ đảm nhận vai trò là giảng viên tiếng anh của các em."

Ngay khi tôi giới thiệu xong trong lớp liền ồ lên rất lớn. Có vẻ lý lịch của tôi khiến mọi người kinh ngạc, còn có học viên nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡm mộ.

"Thưa thầy, vậy ngoài tiếng anh thầy còn biết tiếng nào khác không ạ?" Một sinh viên nữ giơ tay lên, mạnh bạo hỏi.

Tôi cầm lấy quyển sách trên bàn, nghĩ nghĩ một lúc đáp: "Tôi còn biết tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Thái và tiếng Nga."

"Oa, sao thầy phải học nhiều thứ tiếng vậy ạ " Bạn sinh viên đó hỏi tiếp.

"Cũng không có gì, chỉ là thấy hứng thú thôi." Tôi trả lời ngắn gọn, tiếp, : "Giới thiệu vậy đủ rồi, vào học thôi chứ nhỉ."

Tôi cố tình kết thúc cuộc trò chuyện này, cậu chả nhẽ lại nói là học nhiều tiếng như vậy để phòng việc bố cậu có thêm con riêng chắc. Nói xong tôi ngồi xuống ghế, bắt đầu giảng bài học hôm nay.

Tôi sống ở Mỹ từ bé nên tiếng anh rất tốt, mà tiếng việt của tôi cũng rất ổn nên việc dạy học và giao tiếp cũng không khó như tôi nghĩ. Chỉ có điều khi dạy học cho mấy sinh viên này thì tôi phát hiện ra cách phát âm của mọi người đều không chuẩn. Đặc biệt hơn thành tích của cái lớp này môn tiếng anh rất kém, trong đó kém nhất là Hoà Ninh. Bây giờ tôi mới biết lớp bình thường ở trường quốc tế muốn vào được thì chỉ cần có tiền là đủ.

Nói về Hoà Ninh thì điểm số tất cả các môn đều kém, nói thẳng ra là không đạt yêu cầu. Nếu em ấy không cố gắng thì rất có thể sẽ phải học lại. Mà năm nay mới là năm nhất, sang năm đã phải ở lại học lại thì có phải hơi thảm rồi không?

' Tinh ' một tiếng. Tôi đang giảng bài thì dừng lại, tôi rút điện thoại trong túi quần ra nhìn một cái. Thấy cái tên xuất hiện trên màn hình thì vội nói: "Các em làm bài đi, tôi xin phép một lát."

Nói xong tôi ngồi xuống ghế, bắt đầu mở điện thoại lên đọc.

Mika: 『 Chào buổi sáng, anh trai. 』

Tôi nhận được tin nhắn này thì liền nhìn vào cái đồng hồ đeo tay, đã gần 8 giờ rồi...

Mike:『Gần 8 giờ mà còn chào buổi sáng gì chứ. Bên Việt Nam họ đã đi làm hết cả rồi. 』

Mika:『 Hưm, thôi nào anh trai. Anh cũng biết là bên Nhật khác bên đó mà. Với cả chờ em qua Việt Nam rồi sẽ thay đổi cách chào hỏi là được. 』

"Sao lại sang Việt Nam?" Đọc được dòng tin nhắn của đứa em mình thì không kiềm được mà tôi nói thành tiếng.

Đám học sinh ngồi dưới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi ngại ngùng đứng dậy, nói: "Tôi xin phép ra ngoài."

Tôi vội vã ra ngoài để gọi điện. Đứa em này của cậu sống bên Nhật, là anh em cùng cha khác mẹ với tôi. Mẹ của thằng bé là người Nhật nên khi sinh ra mang quốc tịch của mẹ. Khi còn nhỉ thằng bé bị mẹ bỏ rơi, lúc đó tôi biết bản thân có em trai cùng cha khác mẹ thì có chút kinh ngạc. Nhưng rồi tôi cũng cố gắng sắp xếp bay sang Nhật gặp thằng bé. Tôi và thằng bé cách nhau 5 tuổi, nghĩa là bố đã ngoại tình khi mẹ vẫn cò sống. Đáng nhẽ tôi phải căm ghét người em này, nhưng không , tôi rất yêu thương thằng bé vì nó thiệt thòi giống tôi...

"Alo, Mika. Em nhắn như vậy là sao?" Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, tôi liền hỏi ngay.

"Cũng không có gì, chỉ là em đang có dự định sang Việt Nam ở với anh."

"Bên Nhật xảy ra chuyện gì sao?" Tôi dựa người người vào lan can, nghiêm túc hỏi, "Chuyện học hành bên đó của em thì sao?"

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, tôi đoán thằng bé đang do dự gì đó. Tôi hỏi lại: "Có chuyện gì thì em cứ nói, để anh sắp xếp việc chuyển trường cho em."

"Dạ?" Bên kia lập tức phản ứng lại, "Thật ạ?"

"Ừ, em muốn sang đây thì anh cũng đâu thể từ chối." Tôi mỉm cười, rất nhẹ nhàng nói, "Lâu rồi anh em cũng chưa gặp nhau. Em đến Việt Nam rồi cùng đi du lịch."

"Yêu anh nhất luôn á." Giọng nói trong điện thoại vang nên đầy vui vẻ, chuyện này khiến thằng bé rất cao hứng, "Thôi nhé, em chuẩn bị đi học đây. Tạm biệt anh."

"Bye bye."

Tôi cúp máy, thở dài rồi lại vào lớp. Đối với tôi Mika không phải gánh nặng, nhưng cậu sợ thằng bé sẽ chịu thiệt thòi khi sang Việt Nam. Đặc biệt là khi gặp mẹ kế và đứa em gái kia. Chính bản thân tôi cũng không ngờ bố mình lại lấy thêm vợ nữa, mà con gái riêng cũng đã 6 tuổi rồi. Tôi cứ tưởng bố sẽ giữ mãi vị trí "người vợ duy nhất" là mẹ tôi chứ...

Cũng chính vì người mẹ kế này là tôi mới bị bắt về Việt Nam. Bố lấy lý do mẹ kế và em gái ở bên Việt Nam không có ai chăm sóc nên bắt tôi về để lo cho họ. Tôi vốn không muốn, nhưng tôi cũng đành cắn răng mà làm theo ý bố. Còn về phía Mika, tôi sẽ không để thằng bé nằm trong sự kiểm soát của bố!

Hoà Ninh thấy tôi bước vào thì liền ngồ ngay ngăn lại. Lông mày em ấy hơi nhíu lại khi thấy tôi sắc mặt hơi khác. Theo như kinh nghiệm ngàn năm xem phim của Hoà Ninh thì chắc chắn trong lòng giảng viên Nguyễn đang có khuất mắc. Mặc dù khi nãy bị tôi cho đứng ở ngoài nhưng bản thân Hoà Ninh vẫn rất thích người giảng viên này. Chính vì thế nhất định em ấy phải kết thân được với tôi.

Nghĩ vậy Hoà Ninh liền lấy điện thoại trong cặp ra, nhắn tin cho anh trai mình.


Hạo Nhiên sau khi đưa Hoà Ninh đi học thì liền lái xe về công ty. Công ty của anh làm về tài chính, vì thế công việc bình thường của anh đều rất nhiều. Năm nay anh đã 28 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa từng có bạn gái hay bạn trai. Vẻ ngoài của anh cũng có thể nói là siêu đẹp trai, đi ra ngoài lúc nào cũng được phái nữ chú ý đến. Nhưng không hiểu sao đến giờ vẫn còn độc thân.

Tiêu chuẩn của anh cũng không có cao. Chỉ cần người đó ưa nhìn, có công việc ổn định, biết cách chăm sóc gia đình và hơn hết là phải yêu thương Hoà Ninh. Đó, tiêu chuẩn của anh chỉ có thế, vậy mà đến giờ sao anh chưa có vợ nữa vậy?

Anh thở dài chán nản, ngồi trên ghế xoay xoay vài vòng, bỗng lại nhớ đến dáng vẻ của giảng viên Nguyễn kia. Anh phải công nhận đúng là giảng viên đó rất đẹp, vẻ đẹp đó không hề phô trương mà rất nhẹ nhàng, khiến người ta khó quên mà...

"Giám đốc." Tiếng của trợ lý Giang vang lên kéo anh ra khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Trợ lý của anh tên Trần Ngọc Giang - là người mà anh rất coi trọng. Trơj lý Giang đặt bản hợp đồng xuống bàn, chờ anh xem. Hạo Nhiên cầm bản hợp đồng lên, xem qua một lượt. Đây là bản hợp đồng hợp tác với bên nước ngoài nên có thể coi là khá quab trọng. Nhưng dạo này anh có nhiều việc bận nên đành giao hết quyền xử lý cho trợ lý Giang. Còn anh thì chỉ kiển duyệt lần cuối.

Anh xem xong thì đặt bản hợp đồng xuống nói: "Bản hợp đồng rất ổn. Nhưng chúng ta vẫn nên liên lạc lại bới bên đối tác để bàn lại các điều khoản kia."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho phía dưới liên lạc lại ngay." Trợ lý Giàn cầm lấy bản hợp đồng tiếp, "Giám đốc, còn chuyện này tôi muốn nói."

"Nói đi." Hạo Nhiên gật đầu.

Trợ lý Giang đẩy ghế, ngồi xuống đối diện anh. Cô ấy đẩy kính lên một chút, nghiêm túc nói: "Giám đốc, anh có nghĩ mình nên tìm cách làm hoà với bên giám đốc Trương không? Dù sao hai người cũng từng là bạn tốt, bây giờ chỉ là có chút hiểu lầm. Không phải cũng đến lúc làm hoà rồi sao?"

"Bên đó lại làm khó sao?" Hạo Nhiên đưa tay day day trán hỏi.

"Ừ, nhưng cũng không nhiều." Trợ lý Giang gật đầu đáp, "Chỉ là tranh giành đối tác với chúng ta thôi."

"Đúng là trẻ con. Công ty của cậu ta đâu có cùng ngành với chúng ta. Có giành cũng chẳng có tác dụng gì." Anh nói, "Cứ kệ đi."

"Hiểu rồi." Trợ lý Giang đẩy ghế ra đứng dậy, "Lát nữa có cuộc họp từ 8 giờ 30 phút bàn về việc hợp tác với công ty bên Pháp. Anh đừng có quên đó."

Hạo Nhiên gật gật đầu, trợ lý Giang nhận được câu trả lời thì liền rời đi. Anh bắt đầu rơi vào trầm tư, 8 giờ 30 phút thì anh không thể đón Hoà Ninh vè được rồi. Mà sáng nay con bé đi vội nên đâu có đem theo ví tiền. Nhà cách trường thì lại xa nữa!

Nghĩ vậy anh có chút lo lắng!

Hoà Ninh:『 Anh hai, 8 giờ 30 phút nhớ đi đón em nhé. Tiện thể mua luôn cho em hai cái bánh mỳ với cốc trà sữa nữa. 』

Đúng lúc anh đang định nhắn thì tin nhắn của Hoà Ninh nhảy vào trước.

Hạo Nhiên_anh trai dở:『 Xin lỗi em. Anh có cuộc hộ đột xuất nên không đi đón được. Em đi nhờ bạn về nhé.』

Đợi một lát không thấy Hoà Ninh trả lời, anh có lẽ đã khiến con bé buồn. Đây không phải lần đầu anh để con bé tự về, đã rất nhiều lần rồi. Mà anh cũng không biết đây là lầm thứ mấy nữa.

Hạo Nhiên_anh trai dở:『 Hoà Ninh, xin lỗi em. Anh sẽ bù đắp sau nhé. 』

Hoà Ninh:『 Vâng. 』

Thấy con bé trả lời rất ngắn thì anh chắc chắn em ấy giận rồi. Nhưng cũng đành chịu thôi...


"Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Các em về học thêm cách phát âm nhé. Chúng ta hết tiết." Tôi gập sách lại, mỉm cười với các sinh viên bên dưới.

Ngay khi vừa kêu kết thúc buổi học thì dám sinh viên nữ như ong vỡ tổ lao về phía bục giảng, trên tay ai nấy đều cầm theo điện thoại. Chắc lại muốn xin chụp hình đây mà! Từ lúc đến trường dạy thì tôi hoàn toàn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là với sinh viên nữ.

Đúng là tôi có gương mặt rất đẹp, dáng người cao ráo, phong cách ăn mặc trẻ trung. Nhưng không vì thế mà tôi kiêu ngạo đâu nhé!

"Giảng viên, thầy chụp với em một bức được không ạ?"

"......"

"Á á á á, chụp với em nữa."

"......"

"Em nữa...!"

"......"

Tôi thấy mấy em ấy cứ chen nhau láo nha láo nháo y như đám gà con ấy. Bản thân tôi không phải do chảnh mà từ chối chụp hình đâu. Mà đơn giản là do nếu tôi chụp cùng một người thì sẽ người khác lại ra xin chụp cùng. Cứ như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, nó khiến thời gian biểu mà tôi lập ra bị đảo lộn.

Tôi vội xua tay, gượng cười: "Xin lỗi các em, tôi không thể chụp cùng được, nhưng các em có thể chọn cách chụp tôi từ xa. Còn hiện tại thì tôi còn có việc, tôi xin phép."

Nói xong tôi nhét hết đồ vào túi tote in hình Pikachu rồi đeo lên vai, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi lớp. Thoát được mớ hỗn độn trong lớp khiến tôi cảm thấy nhẹ hết cả người. Tiếp đó là tôi sẽ đến lớp dạy guitar, đó là lớp học do tôi mở dạy ở bên ngoài.

Kỳ thực mà nói tôi là một người cuồng đồ hiệu, tôi rất thích mua những món đồ đắt tiền. Nhưng tôi cũng rất biết kiểm soát bản thân đó nhe, bởi vì tôi chỉ mua những thứ mà tôi thực sự thích. Đó là lý do vì sao tôi làm thêm bên ngoài rất nhiều. Nào là dạy chơi guitar, dạy chơi piano, dạy chơi trống. Hay ngoài dạy chơi nhạc cụ tôi còn hát trong quán bar, đôi khi thì dạy thêm các thứ tiếng mà mình biết. Để kiếm tiền tôi còn từng hát dạo ở đường phố.

Nói chung là, không phải tôi không có tiền mà tôi đam mê kiếm tiền để mua đồ hiệu và lo cho bản thân cùng em trai. Dù tháng nào bố cũng chu cấp tiền nhưng tôi đã không dùng đến bắt đầu từ năm nhất đại học. Tôi không muốn dựa dẫm vào bố...

Tôi lấy xe từ trong hầm xe của trường, đang chạy thì thấy Hoà Ninh ủ rủ đi ở phía trước. Trong lòng tôi tự hỏi em ấy sao vậy? Sao còn chưa về nhà, bộ anh trai không đến đón sao?

Tính tò mò trong người khiến tôi lái xe đến, tay với mở cửa kính xe xuống. Rât nhẹ nhàng hỏi: "Sao em còn chưa về vậy? Cũng đâu còn tiết mà nhỉ?"

"Giảng viên Nguyễn." Hoà Ninh thấy tôi hỏi thì trả lời, giọng ỉu xìu. "Anh em bận nên không đi đón dược. Trong người em cũng không mang theo ví, bạn bè cũng không ai đưa em về được. Bây giờ em đang nghĩ cách để về."

Tôi thấy con bé có vẻ tội nghiệp thì đâm ra cũng thương, nhìn con bé như vậy bất giác tôi nhớ đến Mika...

"Em lên xe đi, tôi đưa em về." Tôi nói, rồi mở cửa bước xuống xe.

"Dạ?" Hoà Ninh ngạc nhiên hỏi, "Thầy đưa em về ấy ạ?"

Tôi gật đầu đáp: "Đúng lúc tôi có việc ở quận 1, tiện thể đi qua thì đưa em về luôn."

Em ấy lập tức cười lên, nụ cười này dù không thể coi là mãn nguyện, nhưng ít nhất đỡ hơn lúc trước. Hoà Ninh mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau, tôi nhún vai rồi cũng vào xe khởi động máy bắt đầu đi.

Trường đại học ở quận 3, còn lớp tôi mở thì ở quận 1, vì thế từ trường đến đó mất cũng kha khá thời gian. Do hôm nay là ngày đầu tôi dạy nên không muốn đến muộn chút nào. Lúc quẹo vào trong hẻm, tôi nói: "Hoà Ninh, em có thể ngồi đợi tôi được không? Bây giờ tôi phải dạy xong tiết này thì mới đưa em về được."

"Thầy dạy thêm ạ?" Hoà Ninh đang chơi game, nghe tôi nói thì hỏi lại.

"Ừ, tôi có mở lớp dạy chơi guitar." Tôi trả lời, đúng lúc vừa đến lớp dạy, "Hôm nay là buổi đâu nên tôi muốn đến sớm một chút. Không biết có phiền em không?"

Hoà Ninh bỏ máy xuống, cười: "Không phiền ạ. Em chờ được."

Tôi giơ dấu 'ok' rồi mở cửa xe bước xuống. Lớp dạy của tôi ở phía trên một quán trà sữa, do vậy không gian rất thoáng đãng. Tôi với Hoà Ninh bước vào trong quán, vừa vào đã gặp chủ quán ở quầy pha chế. Chủ quán là Kiệt Nam - bạn thời đại học của tôi, chúng tôi quen nhau khi cậu ta sang Mỹ lần trao đổi sinh viên.

Kiệt Nam thấy tôi đến thì bước ra khỏi quầy pha chế, bước đến mỉm cười: "Chào Mike, đến rồi à? Sao sớm vậy, còn chưa học sinh nào đến mà."

"Cậu cũng tiết tính tôi mà còn hỏi thế à?" Tôi bước đến ôm cậu ta xã giao theo phép lịch sự bên Mỹ.

Cậu ta vỗ vỗ lưng tôi, rồi ánh mắt liền chuyển rời đến Hoà Ninh đứng cạnh tôi. Cậu ta hỏi: "Ai đây? Người yêu hả?"

Tôi cười rất tươi, sau đó giơ tay lên đánh 'bốp' phát vào đầu cậu ta, giọng đầy đe doạ: "Mày muốn chết à Kiệt Nam? Tao đấm mày giờ, thằng khốn!"

Kiệt Nan xoa xoa đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi, giọng làu bàu: "Mày như này mới đúng là mày chứ. Cứ tôi với cậu khiến tao sợ chết đi được."

"Thằng khốn! Mày không để tao nghiêm túc trước mặt học sinh tao một lúc được à?" Tôi bực mình đá vào chân cậu ta một phát, "Chuẩn bị guitar cho tao chưa?"

Cậu ta hất mặt lên trên: "Ở trên đó rồi, tao đem thay dây đàn luôn rồi đấy."

"Tốt, cảm ơn mày. Còn em ấy thì mày chăm sóc hộ tao nhé. Tao lên đó trước."

"Ok."

Tôi để Hoà Ninh cho Kiệt Nam trông coi, còn mình thì chạy lên lầu trên.

Hoà Ninh nhìn Kiệt Nam thì có chút ngại. Bây giờ cô mới hiểu thế nào là 'đẹp trai đi theo hội'. Cáu anh Kiệt Nan này cũng đẹp trai quá đi, sống mũi cao, da ngăm ngăm đen khoẻ khoắn, tóc nhuộm màu vàng trông rất hợp với anh ấy.

"Chào em, anh tên Kiệt Nam, bạn thằng Mike." Cậu ta cười giới thiệu rồi tiếp, "Rất vui được biết em."

"Chào...chào anh. Em tên Hoà Ninh, là học sinh của giảng viên Nguyễn." Hoà Ninh bối rối giới thiệu.

Sau màn chào hỏi rõ là dài dòng thì cậu ta đưa Hoà Ninh đến một chỗ ngồi gần cửa sổ. Xếp chỗ xong thì chạy đi làm cho con bé ly cafe americano với ít bánh ngọt để lót dạ. Trong lúc đó có một vài người trên vai đeo hộp đàn bước vào, theo cô đoán thì chác là học sinh đến học guitar.

Kiệt Nam bưng đồ uống và bánh đến, cậu ta đặt ly cafe cùng đĩa bánh xuống bàn. Sau đó cũng ngồi xuống ghế đối diện Hoà Ninh, ánh mắt nhìn vê hướng lớp học guitar của tôi ở trên tầng. Cậu ta hỏi: "Em là học sinh của thằng Mike vậy em cảm thấy nó thế nào?"

Hoà Ninh bỗng nhiên được hỏi như vậy thì có chút bối rối, cô vẫn chưa biết nên trả lời thế nào. Nghĩ một lúc cô nói: "Em thấy giảng viên Nguyễn rất tốt. Dù có hơi nghiêm khác một chút, nhưng cũng rất dễ thương."

Cậu ta gật đầu, rồi cầm cốc trà hoa hồng mà nhân viên vừa bưng tới lên uống một ngụm, đáp: "Vậy thì tốt, tưởng nó sẽ không thích ứng được chứ."

"Là sao ạ?" Hoà Ninh tò mò hỏi.

Kiệt Nam ngả người vào ghế, hai tay đan vào nhau, ngón tay cậu ta vân vê chiếc nhẫn bạc đeo ở ngó giữa tay trái. Cậu ta kể: "Mike nó rất trầm tính, hơn nữa nó còn mắc chứng ảo giác âm thanh. Nghe nói là từ khi mẹ nó qua đời vì bệnh thì nó bắt đầu như vậy. Căn bệnh này khiến nó rất dễ bị căng thẳng nếu nó thấy xung quanh không còn an toàn. Ngày trước khi bên Mỹ nó cũng dạy thêm, nhưng số lượng học sinh không nhiều như trên giảng đường. Ban đầu còn sợ nó không thích ứng được rồi phát bệnh, nhưng có vẻ tôi lo nhiều rồi."

"Chứng ảo giác âm thanh ý ạ?" Hoà Ninh cầm đĩa bánh lên, múc ăn một miếng.

"Ừ, nó là một loại bệnh tâm lý." Cậu ta trả lời, "Nếu như Mike nó cảm thấy xung quanh nó không an toàn thì trong đầu nó sẽ bắt đầu xuất hiện một giọng nói, còn nói cái gì thì rất mơ hồ, điều đó có thể khiến nó mất kiểm soát hoặc ngất xỉu. Nhưng nó đều uống thuốc để phòng trường hợp căng thẳng nên cũng không có gì đáng ngại lắm."

Cô nghe Kiệt Nam nói xong thì vẫn có chút mơ hồ, tuy rất muốn biết thêm nhưng cô lại sợ người ta thấy phiền. Cô cầm điện thoại lên tính chơi game, ai ngờ vừa bật lên đã thấy nó thông báo còn 10% pin. Cô chán nản bỏ xuống bàn, trong lòng tự cảm thán.

Kiệt Nam cười, ra hiệu cho nhân viên đem ipad đến, cậu đưa cho Hoà Ninh: "Lấy nó mà chơi rồi ăn chút gì cho đỡ đói."

"Cảm ơn anh." Hoà Ninh nhận lấy ipad, còn tiện thể cười một cái rất ngọt.

Bài học đầu tiên mà tôi dạy là những hợp âm cơ bản cho những học sinh mới tập chơi, còn những học sinh đã nắm vững cơ bản thì tập chơi thử bản nhạc mà tôi giao. Hợp âm cơ bản nhất trong tổ hợp A,B,C,D,E,F,G là hợp âm C. Vì thế tôi sẽ dạy từ hợp âm đó trước.

Tôi cầm đàn, vừa bấm dây vừa giảng: "Như lúc nãy thầy giảng qua thì hợp âm C này là ứng với nốt đô. Cách đánh hợp âm này rất đơn giản, đầu tiên các em dùng ngón áp út bấm lên dây thứ 5 tính từ dưới lên tức dây A tại ngăn phím số 3 tức nốt 3."

"Tiếp theo ngón giữa bấm dây số 4 từ dưới lên tức dây D ở vị trí ngăn phím số 2 tức nốt E."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mấy học sinh kia, thấy mấy em ấy có vẻ lóng ngóng nhưng bù lại là không ai bấm sai dây.

"Cuối cùng ngón trỏ bấm vào dây số 2 từ trước lên." Nói đoạn tôi gảy thử một tiếng, âm thanh nghe rất trong và nhẹ. Có lẽ đây là loại dây Normal Tension nên khá dễ dùng.

Bình thường tôi hay dùng dây đàn Supper light vì âm trầm ấm, vang to và rất classical. Không hiểu sao Kiệt Nam lại thay loại Normal Tension  cho tôi nhỉ? Hay cậu ta không nhớ tôi hay dùng loại nào?

Tôi gạt chuyện đó sang một bên, sau đó bỏ đàn xuống để đi xem các học sinh khác. Tôi thấy một học sinh nữ bấm nhầm dây, vậy là tôi liền đưa tay chỉnh giúp em ấy: "Dây này mới đúng."

"Vâng, em cảm ơn." Học sinh đó chỉnh lại tay rồi nói.

Tôi gật đầu rồi nhảy qua bên mấy học sinh đã có nền tảng cơ bản. Do các em ấy đã học hết mấy hợp âm tồi nên tôi cho tập chơi một bản nhạc ngắn. Một học sinh nam với vẻ ngoài khá ưa nhì ngồi tập chơi bản nhạc tôi giao. Hình như là tên Hoàng Duy thì phải, em ấy có vẻ gặp khó khăn. Tôi dùng chân kéo ghế qua cạnh em ấy rồi ngồi xuống: "Cho tôi mượn cây đàn của em."

Hoàng Duy nghe tôi nói thế thì liền đưa đàn qua. Tôi nhận lấy đàn từ tay em ấy, chỉnh dây một chút rồi chơi thử. Dây đàn hơi cứng, loại dây này nếu dùng lúc mới tập thì được, nhưng dùng để chơi mấy bản nhạc thì lại hơi khó.

Tôi thử dây một lúc, rồi dặn dò em ấy: "Em nên thay loại dây khác, loại dây Low Tension này chỉ nên dùng khi mới tập thôi."

Em ấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tôi cười lấy lệ rồi qua dạy mấy người khác. Nói chung nó trôi qua khá dễ dàng...

' Rrrrrrrrr ' đang ngồi nghỉ thì điện thoại của tôi bỗng reo lên, lúc mở ra xem thì thấy là số lạ. Tôi hơi đề phòng, nhưng rồi cũng bắt máy.

"Alo, xin hỏi ai vậy?"

"Là tôi, anh của Hoà Ninh."

"Sao anh lại có số của tôi?" Tôi nghĩ nghĩ, hỏi.

"Tôi gọi điện cho Hoà Ninh thì em ấy không nghe máy. Sợ có chuyện nên tôi đã đến trường tìm, có người thấy em ấy đi với cậu nên tôi đã đến phòng giáo vụ xin số điện thoại."

"À, ra là anh lo cho em ấy à?" Tôi kéo dài giọng chữ đầu tiên, rồi nghiêm túc lại, "Tôi với em ấy đang ở một quán trà sữa ở quận 1. Để tôi gửi địa chỉ qua tin nhắn cho anh."

"Được."

Cúp máy một cái tôi liền gửi địa chỉ cho anh ta. Ngước mặt nhìn đồng hồ thì thấy gần 12 giờ nên tôi thu dọn đồ đạc rồi cho học sinh nghỉ sớm. Mấy em ấy về hết nên chỉ còn lại mình tôi ở lại phòng học. Tôi cầm guitar lên chơi thử một bản...

"You must think that i'm stupid

You must think that im a fool

You must think that that i'm new to this

But i have seen this all before

I'm have gonna let you close to me

Even though you mean the most to me

Cause every time i open up, it hurts

So i'm never gonna get too close to you

Even when i mean the most to you

In case you go and leave me in the dirt.... "

( Bài "Too good at goodbye" của ca sĩ Sam Smith )

Hát xong, tôi cất guitar vào trong bọc. Lấy đồ rồi đi xuống dưới. Bài hát vừa rồi là bài hát mà tôi thích nhất, nó chính là bài đã nói lên nỗi lòng của tôi. Bản thân tôi cũng cũng đã từng có một người mà bản thân rất yêu, nhưng người đó đã bỏ tôi vì bị gia đình ngăn cấm.

Mọi người chắc sẽ thắc mắc tại sao chúng tôi lại bị ngăn cấm nhỉ? Bởi vì người yêu của tôi là con trai đó. Nói đúng hơn bản thân tôi chính là gay và tôi thích con trai. Nhưng tôi không phải kiểu tuỳ tiện thích ai cũng được đâu nhé. Bởi vì tôi rất kén chọn, vì thế từ khi chia tay anh ấy, tôi đã không quen bất kỳ ai nữa...

Hạo Nhiên đến quán, vừa đến đã thấy Hoà Ning ngồi chơi game vui vẻ. Anh bước đến, giơ tay või nhẹ vào vai em ấy: "Em làm anh lo quá đấy."

"A, sao anh biết em ở đây?" Hoà Ninh giật mình, ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

"Giảng viên của em gửi địa chie cho anh." Hạo Nhiên ngồi xuống, nói, "Không ngờ cậu ta lại đưa em đến đây."

Hoà Ninh đặt ipad xuống bàn, lắc đầu cảm thán, trong lòng cảm thấy mình có chút xui xẻo. Mặc dù có người anh đẹp trai, tài giỏi nhưng anh ấy lại không tâm lý tí nào. Ở Với anh ấy cô rất thiếu thốn tình cảm. Lý do cũng rất đơn giản, anh ây ngày nào cũng đi sớm về khuya, lúc nào cũng bận rộn, rồi không có thời gian quan tâm đến cô.

Hoà Ninh dùng tay chống cằm, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ hỏi: "Sao anh lại có số của giảng viên Nguyễn?"

"Anh đến phòng giáo vụ xin đấy." Hạo Nhiên tỏ vẻ đắc ý, "Không cho số thì anh không có cách chắc?"

"Haizzz, anh đúng là lắm trò mà." Cô thở dài, thầm thán phục anh mình.

Kiệt Nan vừa rời đu để phục vị khách thì loáng thấy Hoà Ninh đang ngồi nói chuyện với ai đó. Cậu hơi nhíu mày, đưa khay mình đang bưng cho nhân viên gần đó. Cậu đi đến hỏi: "Ai đây?"

"A, anh Kiệt Nam." Hoà Ninh thấy Kiệt Nam đến thì vội giới thiệu, "Đây là anh trai em, Hạo Nhiên. Còn đây là anh Kiệt Nam, bạn giảng viên Nguyễn."

Cô giới thiệu, trong khi đó thì hai người kia âm thầm quan sát nhau. Cả hai đều nhận thấy từ đối phương có điều gì đó không đơn giản. Kiệt Nam mỉm cười, giơ tay ra nói: "Chào anh, tôi là Kiệt Nam, bạn thằng Mike."

"Chào cậu, tôi là anh trai của Hoà Ninh." Hạo Nhiên bắt tay Kiệt Nam để đúng theo phép lịch sự, sau đó hỏi: "Mike đâu?"

Kiệt Nam bỏ tay ra, quay qua nhìn lên tầng, vừa vặn thấy tôi đang đi xuống. Cậu ta hất nhẹ mặt lên nói: "Thằng Mike xuống rồi kìa."

Hạo Nhiên hướng mắt nhìn, thấy tôi đang xuống thì anh ta đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi. Hành động đó của anh khiến Hoà Ninh và Kiệt Nam đều đưa mắt nhìn theo.  Anh đi đến đứng trước cầu thang, tôi đang chạy xuống nên cũng nhìn thấy anh ta. Anh ta nhìn tôi nói: "Chạy như vậy trên cầu thang, coi chừng ngã sấp mặt bây giờ."

Không biết là do tôi bị ảnh hưởng bởi câu nói của anh ta hay do miệng anh ta quá xui nữa. Anh ta vừa nói xong thì tôi liền bị vấp chân, cả người tôi ngã về phía trước. Theo phản xạ tôi nhắm tịt mắt lại, đón chờ chuyện sắp xảy đến với mình. Khi tôi nghĩ rằng bản thân sẽ ngã xuống thd một vòng tay vững trãi đỡ lấy tôi, ôm trọn tôi vào lòng.

Tôi mở mắt nhìn thì gương mặt nhăn nhó vì bực bội của Hạo Nhiên đập vào mắt tôi. Anh ta đỡ tôi dậy, giọng nói đầy vẻ trách móc: "Nếu cứ như vầy thì có ngày cậu sẽ chết vì ngã cầu thang đấy."

"Anh nói hơi quá rồi đó!" Tôi bám víu vào người anh ta, cố gắng đứng dậy.

Nhưng khi tôi tính làm thế thf chân của tôi nhói lên một trận đau buốt dữ dội. Cơn đau khiến tôi nhíu chặt mày, tay bất giác bấu chặt tay Hạo Nhiên. Anh ta nhìn tôi, hỏi: "Chân bị thương rồi sao?"

"Ừm, chắc thế!" Tôi cắn môi, gắng gượng nói.

Hạo Nhiên bất ngờ đưa tay xuống bế bổng tôi lên. Tôi theo quán tính ôm lấy cổ anh ta, tôi nheo mày nhìn. Ý hỏi anh ta tính làm gì, nhưng đổi lại anh ta không nói gì cả mà trực tiếp bế tôi về hướng bàn của Hoà Ninh và Kiệt Nam đang ngồi. Vẻ măth của hai người họ rất lạ, Hoà Ninh tay bịt miệng, nhìn em ấy có vẻ rất cao hứng, còn Kiệt Nam thì nheo mày nhẹ. Dù cậu ta nheo mày chỉ trong tầm 3 giây thôi, nhưng tôi cũng nhìn thấy hết.

Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Kiệt Nam qua chỗ khác, vậy là cậu ta liền ngoan ngoãn đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi. Khi Kiệt Nam vừa đi ra anh ta liền đặt tôi xuốn ghế, sau đó tiện thể ngồi luôn xuống cạnh tôi. Anh quay sang nói với Kiệt Nam: "Phiền cậu lấy giúp tôi một túi đá nhỏ, nếu có thêm xịt chấn thương thì tốt."

Kiệt Nam nhún vai rồi liền chạy đi kêu người lấy túi đá. Hạo Nhiên thì cúi xuống, nắm lấy cổ chân của tôi. Tôi nhanh chóng nhích chân: "Anh tính làm gì?"

"Cậu ngồi yên đi!" Anh kéo giật chân tôi lại khiến tôi bị đau.

Anh ta thấy thế thì vội nới lỏng tay: "Xin lỗi."

Tôi để kệ anh ta tháo giầy và vớ của mình ra. Tôi liếc thấy cổ chân trái hơi đỏ, có lẽ khi nãy ngã nên đã va vào cầu thang. Anh nhẹ nhàng nâng chân tôi lên, xoa bóp nhẹ một chút để giảm đau.

Một lúc sau Kiệt Nam đem túi đá đến cùng một chai xịt chấn thương. Cậu ta đưa túi đá cho Hạo Nhiên rồi chạy sang ngồi cạnh Hoà Ninh. Anh nâng chân tôi lên đặt lên đùi mình rồi cầm túi đá đắp lên chân tôi. Độ lạnh từ đá khiến tôi muốn rụt chân lại, nhưng ý định đó chưa được thực hiện thì chân tôi lại bị giữ lại. May mà bây giờ đang là gần hè, chứ không tôi đã rụt chân lại lâu rồi.

Đắp được vài phút, Hạo Nhiên bỏ túi đá ra, sau đó lấy khăn mà Kiêth Nam đem tới lau sạch chân cho tôi. Tiếp đó anh ta cần chai xịt chấn thương lên, xịt nhẹ vào cổ chân tôi. Nó khiến tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Tôi thở phù một cái, quay sang nhìn Hạo Nhiên: "Cảm ơn."

Anh ta tự dưng đưa tay vỗ vỗ lên đầu tôi. Hành động này khiến tôi có chút khó chịu. Hoà Ninh nhẫn nhẫn nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng phải lên tiếng: "Hai người đúng là khiến em phấn khích quá mà."

"Em đừng có nghĩ linh tinh." Hạo Nhiên nhẹ nhàng nhắc nhơt Hoà Ninh.

Hoà Ninh bĩu môi, mặc kệ câu vừa rồi của anh. Anh lắc đầu, thu dọn mấy thứ đồ kia sang một bên. Tôi thì lấy cái bánh ngọt còn nguyên chưa ăn kéo về phía mình. Tay cầm dĩa lên cắm vào bánh, lấy một miếng nhỏ lên đưa vào miệng. Vị ngọt và mềm của bánh khiến tôi rất dễ chịu.

Hạo Nhiên thu dọn xong, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Để cảm ơn, tôi mời mọi người một bữa."

"Được, coi như sẽ không nợ gì nhau." Tôi gật đầu đồng ý.

"Anh Kiệt Nam cũng đi nhé!" Hoà Ninh nhìn Kiệt Nam hỏi.

Kiệt Nam được đề nghị như vậy thì có chút lưỡng lự. Cậu liếc sang nhìn Hạo Nhiên, thấy anh ta cả người toả ra toàn sát ý nguy hiểm. Cậu mỉm cười: "Vậy anh xin phép đi cùng nhé."

Nói xong cậu ta hỏi tôi: "Chân sao rồi?"

Tôi ngoe nguẩy chân, thấy cũng đỡ hơn: "Đỡ hơn rồi."

Cậu ta gật đầu, tỏ ý đã hiểu...

Chúng tôi chọn một nhà hàng gần quán của Kiệt Nam. Đây là một quán theo phong cách Nhật Bản, cách bày trí cũng đặc biệt giống. Có lẽ chủ nơi này là người Nhật cũng nên, tôi đoán vậy.

Hạo Nhiên gọi rất nhiều món, chủ yếu đều là những món đắt tiền trong menu. Điều đầu tiên tôi làm khi món ăn được bưng lên là lấy điện thoại ta chụp hình lại rồi gửi cho Mika. Kiệt Nam chia đũa và bát cho mọi người xong thì hỏi: "Mày lại chụp gửi cho Mika à?"

"Ừ, làm vậy để em ấy biết tao vẫn ổn." Tôi gửi xong thì cất điện thoại đi.

"Anh em mày đúng là kỳ lạ." Kiệt Nam cảm thán.

Hạo Nhiên bật lon coca cho từng người một, rất tự nhiên mà bảo: "Mọi người ăn đi."

Tôi cầm đũa gắp một miếng sushi lên ăn thử, vị cũng không tệ, nhưng tôi vẫn thích cái quán ở bên Kyoto hơn. Mà thôi, dù sao tôi cũng đâu phải đang ở Nhật, yêu cầu vị chuẩn cũng là hơi khó. Tôi đưa tay lấy một đĩa cơm cari qua, cầm thìa múc một miếng ăn thử, ngay khi vừa đưa vào miệng tôi đã cảm nhận được vị thanh mát vô cùng lạ của món súp miso ăn kèm. Dù đã thử qua súp miso ở rất nhiều nhà hàng khác nhau khi ở Nhật, nhưng đây là vị mà tôi hài lòng nhất.

Tôi lấy một cái thìa khác, múc ít súp miso lên, đưa qua cho Kiệt Nam: "Mày thử xem."

"Hử?" Kiệt Nam rất tự nhiên há miệng ăn hết thìa súp đó.

Hành động của tôi khiến hai anh em nhà kia trố mắt nhìn. Riêng tôi thì thấy rất bình thường, bởi vì tôi và thằng Kiệt Nan vốn dĩ chính là banh rất thân. Từ khi quen nó thì có chuyện gì tôi cũng chia sẻ với nó. Nói cách khác thì ngoài Mika ra thì tôi thân với nó nhất.

Hoà Ninh uống một ngụm coca, hào hứng hỏi: "Hai người không phải là...?"

"Hoà Ninh!" Hạo Nhiên ngắt lời cô, anh biết con bé này tính hỏi gì.

Theo anh thấy thì đó là chuyện cá nhân của người ta, người không liên can như mình thì không nên hỏi, sẽ rất mất lịch sự. Bản thân anh cũng không kỳ thị gì cả, do anh thường xuyên qua nước ngoài nên người thế nào mà anh chưa gặp qua cơ chứ? Có lẽ cũng do anh có quan điểm kha thoáng.

Kiệt Nam chỉ vào mình rồi chỉ vào tôi: "Anh không phải thì nó thì có."

"Thì sao? Kỳ thị à?" Tôi liếc xéo Kiệt Nam, ánh mắt như sắp giết người vậy.

Kiệt Nam nhún vai, kiểu úp úp mở mở không rõ ràng. Hoà Ninh vội lên tiếng: "Giảng viên Nguyễn, thầy đừng hiểu lầm nha. Em không kỳ thị đâu ạ, mà còn ủng hộ luôn ý."

Tôi tròn mắt nhìn em ấy, thấy vẻ mặt em áy có chút căng thẳng khiến tôi không nhịn được mà bật cười. Tôi xua xua tay: "Em đừng căng thẳng như vậy, tôi không có ý gì đâu."

"Nhưng mà..." Hoà Ninh lo lắng.

"Không sao mà!" Tôi cười rất tươi, "Tôi vốn dĩ cũng chưa từng che giấu mình như vậy. Dù có bị người ngoài dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, tôi cũng không quan tâm."

Hoà Ninh bỗng nhiên nhoài người tới, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt kiên định: "Thầy, có chuyện gì thì thầy cứ chia sẻ với em. Em sẵn sàng lắng nghe."

Tôi lại cười, nụ cười này tôi dành riêng cho em ấy: "Được, được, em ngồi xuống đi đã."

Hoà Ninh nghe lời tôi ngồi ngay ngắn lại. Hạo Nhiên nãy giờ không nói gì bỗng nhiên gắp miếng takoyaki vào bát của tôi. Anh ta buông một câu nhẹ hều: "Ăn đi, đừng nghĩ nhiều."

"Cảm ơn." Tôi đáp, tay cầm đũa gắp viên takoyaki lên thổi cho đỡ nóng rồi mới cắn một miếng.

Nét mặt tôi dãn ra, trong lòng thấy rất ấm áp. Kiệt Nam bắt đầu rơi vào trầm tĩnh, cậu có chút lo lắng...

Khi dùng bữa trưa xong, chún tôi tiếp tục ăn tráng miệng sau bữa. Nhà hàng này không ngờ phía sau còn có một khu vường kiểu Nhật, vậy là chúng tôi liền ra sau đó để nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đến đó chúng tôi được dẫn đi thay Yukata. Nghe nhân viên ở đây nói nếu muốn ra phía sau thì phải thay đồ, bởi vì chủ của nhà hàng muốn như vậy.

Tôi thì không có vấn đề gì, Kiệt Nam thấy hứng thú nên ok luôn, Hoà Ninh thì muốn ăn thử món tráng miệng nên cũng đồng ý. Duy nhất Hạo Nhiên là không ok, bù hại tôi phải thuyết phục mấ một lúc. Tôi với hai tên kia vào phòng thay đồ thay Yukata, trong đó họ treo rất nhiều bộ đẹp, nhưng không vid thế mà chúng tôi được phép chọn tuỳ ý.

Tôi chọn một bộ yukata màu tím than tối, ống tay ngắn, phần chân thoải mái giúp di chuyển dễ. Kiệt Nam chọn bộ màu xanh lục đậm, trông rất hợp với mái tóc nhuộm màu của cậu ta. Trong khi tôi và Kiệt Nam đã mặc xong hết rồi thì Hạo Nhiên vẫn còn loay hoay không biết thắt vạt áo như nào cho đúng.

Tôi thở dài ngao ngán, tay ra hiệu cho Kiệt Nam ra ngoài trước. Bản thân thì bước đến trước mặt Hạo Nhiên, tay đưa ra chỉnh lại vạt áo bị sai của anh ta: "Anh đấy, thắt sai rồi, trông xấu chết được."

"Cậu hay cằn nhằn ghê." Hạo Nhiên giơ hai tay lên để tôi thắt obi.

Tôi đánh 'bốp' phát vào ngực anh ta, coi như trả thù câu nói trâm chọc kia. Anh ta bị đau nên liền kêu lên mọt tiếng, đúng lúc tôi thắt xong obi nên liền nhanh nhẹn tránh ra. Chỉnh lại đồ trên người một chút, tôi nói: "Mau ra thôi, để mọi người chờ đợi là rất bất lịch sự đấy."

"Nào." Tôi xoè tay ra trước mặt anh ta, rất nhẹ nhàng, "Đi thôi."

Anh ta cười, tay đưa ra nắm lấy tay tôi. Tôi cứ vậy mà nắm tay anh ta đi ra ngoài. Hoà Ninh thấy bọn tôi ra thì vẫy vẫy tay gọi. Em ấy mặc một bộ kimono màu hồng nhạt, tóc búi gọn trông rất đẹp. Tôi kéo Hạo Nhiên ngồi ngay ngắn xuống, ép anh ta ngồi chụm gối đúng kiểu của Nhật.

Ngay lập tức phục vụ liền đem món tráng miệng lên. Họ bưng lên rất nhiều loại bánh ngọt và mochi, còn trà thì là trà matcha. Tôi cúi đầu, nói: "Cảm ơn rất nhiều."

"Chúc quý khách ngon miệng." Người phụ vụ cúi chào rồi lui xuống.

Tôi cầm dụng cụ lên bắt đâuf pha trà. Đáng nhẽ công việc này là của nhân viên phục vụ, nhưng do tôi biết làm nên đã chủ động xin tự pha. Động tác thành thạo rất đẹp mắt của tôi khiến ba người kia không thể rời mắt được. Hồi sang Nhật sống với Mika lúc niên thiếu đã khiến tôi muốn học văn hoá nước đó. Dù ở Nhật có nửa năm, nhưng tất cả phong tục tập quán bên đó đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ.

Pha trà xong, tôi dùng khăn lau sạch phía ngoài tách rồi mới đặt xuống bàn, đặt tách trà xuống chỗ từng người một. Tôi rửa tay ở thau nước sạch đặt bên cạnh rồi mới quay qua nói: "Mời mọi người dùng thử."

"Em xin phép." Hoà Ninh nhanh nhẹn bưng tách trà lên uống thử một ngụm, vị trà ngon ngọt lan toả trong miệng rất tuyệt.

Hoà Ninh kinh ngạc, một tay che miệng, khẽ 'ư' lên một tiếng. Tôi nhẹ nâng tách trà lên nhấp nhẹ một ngụm: "Em thấy sao?"

"Ngon lắm luôn đó ạ!" Hoà Ninh ngay lập tức trả lời, "Thầy giỏi thật luôn ý, pha trà cũng ngon quá chừng luôn. Mỗi tội là trà xanh thôi."

Tôi cười, lấy một đĩa bánh Namagachi đặt xuống chỗ em ấy nói: "Ăn kèm bánh Namagachi đi, sẽ ngon hơn đó."

"Vâng." Hoà Ninh trả lời, sau đó liền lấy ngay một chiếc bánh hình cỏ bốn lá lên cắn một miếng. Vẻ mặt em ấy hiện lên rõ sự mãn nguyện.

Hạo Nhiên uống ít trà rồi anh cũng cầm một đĩa bánh gì đó có màu trắng, nhìn dẻo dẻo núng nính lên. Người ta có đặt cạnh bánh một chiếc dĩa nhỏ bằng gỗ. Anh cầm dĩa lên cắm cả vào bánh tính đưa lên ăn. Do bánh có kích thước cũng khá nhỏ nên có thể ăn cả luôn.

Tôi thấy thế thì khẽ nheo mày: "Không phải như vậy."

Nghe thấy tôi nói vậy thì anh ta liền dừng động tác lại. Tôi lấy một cái dĩa, cầm đĩa bánh lên: "Đây là bánh warabi mochi, là loại bánh được làm từ bột nếp nghiền mịn. Do vậy nó rất dẻo, khi ăn phải sắn miếng nhỏ, nếu không sẽ rất dễ bị nghẹn."

Nói rồi tôi làm mẫu cho anh ta xem. Anh ta thấy vậy thì cũng làm theo, sắn miếng nhỏ mà ăn. Ăn một miếng bé xíu xong, anh ta không khỏi cảm thán: "Nhiều quy tắc quá."

"Tất nhiên rồi." Tôi nói, "Khi đã thưởng trà thì phải có nhiều quy tắc chứ."

Anh ta không nói gì mà ngoan ngoãn ngồi đó ăn bánh. Tôi mỉm cười hài lòng, tự mình thưởng thức tiếp tách trà mà mình tự pha. Không khí xung quanh phải nói là rất tuyệt, tiếng gió thổi nhè nhẹ tạo cảm giác rất dễ chịu. Tôi phải thừa nhận đây là lần đầu tôi làm quen với người khác nhanh như vậy. Ngày trước Kiệt Nam muốn kết bạn với tôi cũng mất tận hai tuần. Không ngờ lần này lại chưa đến một ngày, đúng là kỳ lạ mà...

Hoà Ninh vừa ăn bánh, hỏi: "Đúng rồi, thầy Khánh An học đại học Harvard khoa âm nhạc. Thế anh Kiệt Nam học gì?"

" Em muốn biết thật à?" Kiệt Nam đặt đĩa bánh Sakura Mochi xuống, nghiêm túc hỏi.

"Vâng." Hoà Ninh gật đầu cái rụp.

"Anh học ngành liên quan đến người." Kiệt Nam nói, tay với lấy thêm cái bánh nữa, "Em đoán xem là ngành nào."

Hoà Ninh nghĩ nghĩ: "Ngành y đúng không ạ?"

"Đúng nè." Kiệt Nam giơ dấu V, tiếp, "Khoa nào nè."

"Ưm, khoa dược ạ?"

Lắc đầu.

"Vậy đa khoa ạ?"

Lắc.

"Khoa sản?"

Nghe đây, tôi phì cười.

Kiệt Nam vẫn lắc.

"Khoa răng hàm mặt?"

Lắc tiếp.

Hòa Ninh nheo mày nghĩ, cô thật không thể nghĩ ra mà, rốt cuộc là khoa gì vậy?

"Nó học tâm lý học." Tôi trả lời thay, bản thân có chút mất kiên nhẫn.

Hạo Nhiên nghe vậy thì dừng động tác lại, bản thân anh chỉ là có chút bất ngờ. Bởi vì ở Việt Nam ngành tâm lý học vốn dĩ không phát triển mạnh, khi ra trường sẽ có rất nhiều trở ngại. Anh chống tay hỏi; "Sao cậu lại chọn tâm lý học, thay vào đó cậu có thể chọn khoa tốt hơn."

"Nói sao nhỉ?" Kiệt Nam xoay xoay cái dĩa đang cầm trên tay, "Tôi học là vì mẹ mình. Đúng, là vì mẹ. Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa."

"Sao vậy?" Hòa Ninh hỏi.

Kiệt Nam có chút do dự: "Bởi vì...mẹ anh mất ngay khi anh vừa tốt nghiệp."

Câu trả lời của Kiệt Nam khiến bầu không khí có chút ngưng đọng. Mọi thứ đều im lặng, đáng nhẽ không nên hỏi chuyện này mới đúng. Kiệt Nam mỉm cười, xua xua tay: "Nào, mọi người, đừng căng thẳng. Tôi thật sự không sao, tôi ổn mà."

"Thật ra, tao biết mày đang nói dối." Tôi nói, nói hết những lời trong lòng ra, "Nhưng tao biết tao không nên tọc mạch vào chuyện của mày. Vì thế tao không muốn vạch trần mày."

"Ha,mày đáng sợ thật đấy Mike." Kiệt nam cười khổ.

Tôi không nói gì, đưa cho nó một đĩa kẹo Hagashi....