Những bóng hình nhoè nhoè của người dân đang cố gắng chạy trốn khỏi số phận bi thương, họ khóc than, trách trời. Xen lận những tiếng hét tuyệt vọng ấy, giọng của một người phụ nữ hét toáng lên
”THỜI GIAN ĐÃ SỤP ĐỔ, NHÀ FUJIGAWA ĐÃ XOÁ SỔ THỜI GIAN!!”.
Tôi cố gắng không nhắm đi đôi mắt của mình, mọi thứ dường như đã rơi vào sự hỗn loạn vĩnh hằng. Bỗng nhiên một người bồng lấy cơ thể bé nhỏ của tôi.
”Con hãy nghe cho kỹ nhé Hikaru, bố không ngờ mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy. Nhưng hãy ghi nhớ từng lời của bố nhé… Con hãy trở thành một Kẻ Thu Thập, như vậy con mới có thể thoát khỏi bánh xe số phận”
Giọng nói của ông ngày càng gấp rút, dường như đang cố gắng chạy thoát khỏi dân làng, bởi tôi nghe những tiếng quát mắng ngay sau bố.
“Hãy cầm lấy con mèo này, sau này nó sẽ chăm sóc con thay ta, hãy nhớ lấy, trở thành 1 Kẻ Thu Thập”
Vừa dứt lời, bố tôi đưa 1 con mèo thần tài, đặt ngay bên cạnh tôi, tới một khúc sông kéo dài, ông nhẹ nhàng đặt chiếc nôi xuống, trôi nổi giữa dòng sông và cuốn theo dòng nước. Dân làng đã tới, nhưng tôi không còn nghe rõ hay thấy gì nữa, cơn buồn ngủ bất ngờ kéo đến, đôi mi năng trĩu dần dần đóng lại tầm nhìn của tôi…
--------------------
Ánh nắng ban mai lại chiếu xuyên qua những tán cây, lộ rõ một căn nhà gỗ nhỏ nằm trong cánh rừng, chiếc rèm của căn nhà được kéo ra, đó là một cậu trai trẻ với mái tóc đen dài, mang một nét đẹp của chàng trai mới lớn. Anh vươn vai lên giãn cơ sau 1 giấc ngủ ngon, thì bỗng từ đâu một con mèo thần tài đạp cửa phòng của anh ta.
”Này tên nhóc khốn kiếp, mau chuẩn bị làm việc đi!” Tiếng mắng mỏ chối tai đến từ chú mèo, mặc dù nhỏ nhắn và mang một bộ dạng đáng yêu nhưng nó lại khá hung hăng và đánh đá
”Này đừng gọi tôi là tên nhóc khốn kiếp nữa, tôi có tên đàng hoàng đấy! Là Fujigawa Hikaru!”
Hikaru không ngừng nghi ngờ quay sang hỏi con mèo thần tài
”Này ông Neko-sama, Tại sao hôm nay ngài lại hăng hái đến vậy? Chả phải ngài thường nằm trườn ra sàn và mặc tôi có chuyện gì sao?”
”Tên nhóc khốn kiếp, Chỉ là ta muốn có ý tốt để giúp đỡ ngươi mà thôi!”
Giọng nói cộc cằn và đầy thô lổ đến từ Neko càng khiến Hikaru tràn ngập nghi ngờ. Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ mọi suy nghĩ vu vơ đấy mà tập trung vào công việc.
Một lúc sau Hikaru bước ra khỏi căn nhà với cây rìu trên tay, sau lưng là một chiếc túi nhỏ, có lẽ vì không gian ngột ngạt nên con mèo đanh đá ấy đã lẻn cái đầu nhỏ bé của nó ra bên ngoài.
Bước đi 1 lúc, Hikaru dừng lại ở một cái cây to lớn
“Đến nơi rồi, ông mau đi xuống đi ông Neko, tôi sẽ chặt cái cây này”
Vừa dứt lời, con mèo đã bước xuống, nó cầm trên tay 1 con cá, đứng ngoài nhìn Hikaru đang cầm chắc cây rìu trên tay. Một vung. Hai vung. Ba vung.
”Rầm!”
Cái cây đổ sập trước mặt của cả hai chỉ sau ba nhát chém của Hikaru, Nét mặt của anh vô cùng bình thản, anh chỉ về phía gốc cây và nhìn Neko-sama
“Ông có thể hồi phục lại cái cây mà đúng chứ? Vậy thì mau làm đi”
”Này! Ta không có dễ dàng nghe lời người khác như vậy đâu, phải có lễ vật, nghe chưa”
Neko-sama khó chịu ra mặt vì bị sai khiến, nhưng nhanh chóng, Hikaru đưa ra tờ rơi quảng cáo
”Gà Rán Siêu Ngon!, mở bán trong hôm nay! Sale 50% cho khách hàng mới!!”
”Đây là thứ mà ông muốn đúng chứ?”
Không nói một lời, vẻ mặt đáng ghét của Neko-sama hiện rõ lên mồn một, hắn chạm tay vào gốc rễ của cái cây
[Chảy Lùi Thời Gian, Kích Hoạt]
Một luồng sáng phát ra xung quanh cái cây, chỉ trong chớp mắt, một cái thân cây mới đã lắp đầy khoảng trống của cây cũ, nói đúng hơn, thân cây đã quay trở về thời điểm trước khi nó bị chặt đi.
“Được rồi, tiếp tục thôi nào”
Cứ như vậy, liên tục những thân cây được quay ngược thời gian mà trở về, rồi lại bị chặt đi, dường như là vô tận
”Có lẽ nhiêu đây đã đủ cho ta sống trong đủ 1 tháng rồi đó”
Hikaru thở dốc, mồ hôi cứ chảy không ngừng. Nhưng công việc vẫn chưa dừng lại tại đó, họ còn phải vác gỗ xuống núi. Tuy vậy, do vốn đã quen với tính chất công việc, không mất quá nhiều thì giờ, Hikaru đã kéo gỗ xuống một ngôi làng dưới chân núi.
“Ồ, hôm nay cháu lại mang đến loại gỗ nào cho ta đây, Fujigawa?”
”Dạ vâng, hôm nay cháu mang một loại gỗ mới, ông xem nó giúp cháu được chứ?”
Hikaru mang những khúc gỗ mình vừa mới thu hoạch, một cách rõ ràng, cậu hoàn toàn nghe một tiếng “Ồ” của bác buôn.
”Chả phải đây là gỗ Hinoki vốn đã cực kỳ quý hiếm đây sao? Chà, có lẽ hôm nay ta gặp may mắn rồi, Hô hô~”
Bác buôn cười lên trong sung sướng, sau tất cả, Hikaru cùng Neko đã nhận được một khoảng tiền khá lớn, đủ nuôi hộ trong gần 1 tháng
”Này ta đói, mau đưa ta đi ăn gà rán mau”
”Được rồi, được rồi, nhưng trước hết, hãy đến chỗ của bác Akatsu đã, có lẽ thanh kiếm của cháu đã được rèn xong rồi”
”Kiếm ư? Nhóc vẫn chưa từ bỏ trở thành một Kẻ Thu Thập à?”
Neko có vẻ khá bất ngờ, vì vốn dĩ gia đình và cả làng của anh đều đã bị phá huỷ vì một Kẻ Thu Thập, nhưng giờ đây Hikaru lại muốn trở thành một trong số họ.
Con hãy trở thành một Kẻ Thu Thập
Hikaru ôm đầu mình, giọng nói ấy lại vang vọng một lần nữa
”Tôi phải trở thành một Kẻ Thu Thập, bố tôi đã biến mất một cách bí ẩn vào ngày hôm đó, tôi phải tìm hiểu được bí ẩn tại sao cả làng tôi bị giết hại và gần như bị xoá sổ khỏi thế giới”
”Tuỳ nhóc thôi, dù sao ta cũng chả quyết định mọi chuyện”
Một cảm giác khó chịu bao trùm lấy không gian của cả hai, nhất là của Hikaru.
Con hãy trở thành một Kẻ Thu Thập
Giọng nói luôn quanh quẩn trong tâm trí của anh, những trang sách bí ẩn vốn giấu kín trong lòng vẫn chưa có một lời giải đáp khiến Hikaru vô cùng bứt bối, cái chết kì bí của cả làng anh, sự biến mất của bố, lý do tại sao ông ấy lại bỏ mặc anh, mọi thứ dường như đang chảy và tràn ngập trong đầu óc trống rỗng của chàng trai tội nghiệp.
“Này, cậu ổn chứ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đã kéo Hikaru ra khỏi luồn suy nghĩ của mình, trước mắt anh giờ đây là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đặc trưng mang màu cam trầm, đôi mắt cô hướng nhìn về phía anh và hỏi
”Anh đã quẩn quanh ở đây nãy giờ rồi, có phải anh là Fujigawa không?”
”Thế còn cô là…?”
”À, quên tự giới thiệu bản thân, tôi là Satou Yuki, tôi mới được bác Akatsu tuyển vào ngày hôm qua”
”Satou Yuki…Được rồi Satou-san, liệu bác…”
Chưa kịp dứt lời, Yuki đã chen ngang
”Anh đến tìm bác Akatsu thì xui rồi…Bác Akatsu có lẽ vẫn chưa về đâu, xin lỗi vì đã làm anh lặn lồi từ xa tới đây một cách vô ích rồi”
Yuki cúi người xin lỗi Hikaru nhưng anh nhanh chóng kêu cô đừng làm như vậy.
”K-Khoan đã, không có sao đâu, dù sao tôi còn khá rảnh, nên tầm tối tôi sẽ qua lấy, không cần khách sáo như vậy đâu, Satou-san”
“Vậy tôi sẽ nhắn lại với bác Akatsu ngay khi bác ấy vừa về đến”
Cô mỉm cười và tạm biệt cả hai, Neko chui ra khỏi cái túi ngột ngạt và nói.
“Giờ thì đi ăn gà rán được chưa?”
”Tôi đoán là được rồi”
---------------
Mặt trời vẫn còn đang trên đỉnh của bầu trời, những chú chim giờ đây đã trú tại nơi nhà của chúng, cũng như vậy, sau một bữa ăn no nê thì Hikaru cùng Neko đang bước về nhà của họ
”Vậy thì tầm tối nhóc lại xuống núi tiếp à?”
”Có lẽ như vậy, vì cuộc thi tuyển chọn các người Thu Thập sắp diễn ra mà”
Cả hai lại yên lặng mà bước tiếp về phía ngôi nhà của họ, trong một khoảng khắc nhỏ, lẫn Neko và Hikaru đều có một cảm giác bất an đi qua người họ.
“Có phục kích…Không, là một Kẻ Nắm Giữ, hôm nay ta xui rồi…”
Đối mặt với cả hai bây giờ chính là một con quái vật mang hình thú của một người phụ nữ cao ráo với mái tóc dài bạch kim, đôi mắt bị che đi bởi một chiếc mặt nạ của một con kỳ thu, đôi tay với móng vuốt đỏ sẫm, có lẽ là máu, đôi mắt bà ta nhìn thẳng gần như vào tâm can của Hikaru và Neko, trên tay mụ ta còn một cây đèn lồng kỳ quái, đôi môi mỉm cười như đang muốn nuốt trọn cả hai người trước mặt.
“Chết tiệt, lại còn là một đối thủ khó nhằn nữa…”
"Này, tôi cảm nhận được một áp lực kinh khủng xung quanh đây... Trước mặt chúng ta là cái gì vậy, Neko-sama?”
Hikaru bất an nhìn phía trước rồi lại nhìn về Nekomaru mà không ngừng lo lắng
"Là một Kẻ Nắm Giữ đây… Nhóc không phải đối thủ của ả ta đâu…”