Giao dịch hoàn thành
Kelton tức giận nhìn Valhein, nói: “Tôi sẽ cho cậu một giá cả vừa ý, nhưng theo tôi tính được thì ranh giới cuối cùng của cậu là trên dưới một trăm đồng vàng, đủ cho cậu trả nợ rồi. Huống hồ, trong số những người cậu quen, chỉ có tôi bằng lòng trả cho cậu nhiều đồng vàng như thế thôi.
“Đúng, ranh giới cuối cùng của tôi là một trăm đồng vàng.” Valhein nói.
Kelton khẽ gật đầu, đúng là công thức sốt salad rất có giá trị, nhưng không thể giữ bí mật trong thời gian dài, tất nhiên sẽ bị người khác nghiên cứu ra, thời hạn có hiệu lực rất ngắn.
Nhưng Valhein tiếp tục nói: “Nhưng Lawens thì sao?” Nói xong, cậu lấy một quả sung muối để vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
Kelton nhìn chằm chằm Valhein một lúc lâu.
“Ngay cả tôi cũng không nghĩ đến.” Master đưa ra lời tán thưởng tận đáy lòng.
Kelton bất đắc dĩ nói: “Không sai, tôi xem thường cậu, không ngờ cậu có thể nghĩ đến chỗ này. Hai trăm đồng vàng, không thể nhiều hơn nữa.”
“Ba trăm, tôi cần tiền sinh hoạt.” Valhein nói.
“Một lần muốn tiền sinh hoạt của ba mươi năm?” Kelton chưa từng thấy đứa nhỏ nào tham lam như thế.
“Ma pháp sư rất tốn tiền.” Valhein nói.
“Ma pháp sư cũng rất biết kiếm tiền.” Giọng điệu của Kelton có chút khác thường.
“Tôi nghe được một chút tiếc nuối trong giọng điệu của ngài Kelton, hiện tại là thời điểm ngài bù đắp nuối tiếc của mình.” Valhein nói.
“Cậu còn tinh ranh hơn cả kế chuột ăn trộm dầu. Đúng là nếu như có thể thăng cấp đến Thánh vực thì tôi vẫn chọn chiến sĩ như cũ, nhưng ma pháp sư ở dưới cấp Thánh vực còn kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng mà ba trăm đồng vàng quá nhiều, đủ mua lại nhà của cậu.” Kelton không ngờ Valhein có thể nhìn ra tiếc nuối của ông.
“Nhưng không đủ mua tình hữu nghị của ma pháp sư.” Valhein nói.
“Nếu như cậu muốn mở nhà hàng mà thiếu người, thì cậu phải chọn tôi làm người hợp tác đầu tiên.” Kelton nói.
“Đây mới là mục đích của ngài sao? Tôi đồng ý.”
Kelton đứng dậy, đưa tay phải ra nói: “Hai trăm đồng vàng Zeus là tiền hàng, một trăm đồng vàng Zeus là tiền tôi cho cậu vay, là khoản vay không lãi trong vòng mười năm.”
Valhein đứng dậy, bắt tay với Kelton.
“Tôi đồng ý.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bầu không khí ngạt thở vừa rồi đã biến mất.
Master gật đầu hài lòng, Valhein có lợi trong cuộc giao dịch này.
Năm gã sai vặt nhìn Valhein với ánh mắt ghen tị cùng ghen ghét, bọn họ có kiếm cả đời cũng không được ba trăm đồng vàng, ấy vậy mà Valhein lại ngược lại, tuy còn nhỏ tuổi nhưng chỉ dùng nửa buổi chiều để kiếm được.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, không bao lâu, chiến sĩ Thanh Đồng Hag mang theo ba cái túi thật to đến, đặt ở trước mặt Valhein.
“Cậu đếm đi!” Kelton nói.
“Tôi tin tưởng ông chủ của Dolphin River.” Valhein nói.
Kelton thỏa mãn gật đầu, hiện tại ông ấy cảm thấy Valhein càng lúc càng nói dễ nghe.
Valhein cũng không nhìn ba túi đồng vàng, cậu thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ngài Kelton, hiện tại chúng ta bàn chuyện chính sự.”
Kelton lộ vẻ nghi hoặc, sau đó nói: “Trừ Hag, những người còn lại ra ngoài đi!”
“Tôi đợi món ngon tiếp theo của cậu.” Master cười ra ngoài.
Năm gã sai vặt không dám đi loạn, bọn họ tiến vào căn phòng cạnh đó.
Valhein nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút cảm xúc của Hag, rồi lại nhìn Kelton, nói: “Chúc mừng ngài có được quyền đặt tên cho sốt salad. Không đến mấy ngày, salad Kelton sẽ vang xa khắp thành Athens, đồng thời dùng tốc độ khuếch tán khó có thể ngăn chặn. Đến lúc đó, không những có nhiều quý tộc đến đây thưởng thức, mà sẽ có đại quý tộc vì có được công thức nước chấm mà bằng lòng nợ ngài một ân huệ.”
“Cậu còn thông minh hơn tôi tưởng.” Kelton cười nhạt.
“Nhưng mà so sánh với tiếng tăm lần này, ngài chỉ cần tiếp tục hợp tác với tôi thì sẽ nắm được nhiều công thức hơn, thụ hoạch được nhiều danh tiếng hơn, rồi trở thành nhà hàng đầu tiên hợp tác với khu quý tộc, sẽ trở thành bạn của ma pháp sư, thậm chí có quyền lực cùng địa vị lớn hơn nữa, ngài nói có đúng không?”
Kelton mỉm cười, gật đầu nói: “Có lý.”
Hôm nay ông ấy vô cùng vui vẻ.
“Nhưng mà ngài cũng có khả năng chịu tổn thất rất lớn.” Valhein nói.
“Tổn thất gì?” Kelton nhìn Valhein với ánh mắt đề phòng.
“Nếu như hôm nay tôi chết trong tay Lawen, ngài sẽ không có món ngon tiếp theo, không có thân phận là chủ nhà hàng đầu tiên hợp tác với khu quý tộc, không có tình hữu nghị với một vị ma pháp sư, thậm chí sẽ có nhiều tổn thất hơn.” Valhein nói.
Kelton lại rơi vào trầm tư.
“Nói đi, câu muốn gì?” Kelton nói.
Valhein thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ đúng là không có nhiều người có thể bỏ qua cảm giác mất mác.
Những cố gắng của trước đó đều là vì giờ phút này.
Valhein tiếp tục nói: “Mời ngài Hag đưa tôi đi trả nợ, sau đó đưa tôi về nhà, sau đó thì không cần quan tâm đến tôi.”
“Đây mới là mục đích thật sự của cậu?” Kelton nhìn Valhein thật kỹ.
“Đúng.” Valhein lấy một quả dâu tím đen bỏ vào miệng.
Hag lẳng lặng nhìn Valhein.
Cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Một lúc lâu, Kelton nói: “Tôi có thể để Hag đưa cậu về nhà, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cản trở một người thăng cấp, chỉ cản trở thôi.” Kelton nói.
“Cấp độ gì?”
“Bạch Ngân hoặc Hoàng Kim, nếu như là Thánh Vực thì không liên quan đến cậu.” Giọng nói của Kelton có chút mỏi mệt.
“Nếu có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức.” Valhein không còn lựa chọn nào khác.