Chương 77: Một Năm Rồi Lại Một Năm

Chương 77: Một năm rồi lại một năm

Kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Cung Dung là không phản đối, nhưng cũng không xác minh là đồng ý. Như vậy cũng đủ khiến Mạc Tạp mãn nguyện rồi.

Không khí rét lạnh xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ thủy tinh màu đậm chui vào bên trong. Gió càn quát thế giới bên ngoài, phát ra âm thanh rì rào. Mây đen dày đặc trên bầu trời, bao phủ toàn bộ thành phố. Mưa ồn ào, ồn ào rơi xuống, rớt trúng lá cây làm nó lay động. Tiếng sấm không ngừng thét trên cao. Lúc này trong công ty trống rỗng chỉ còn dư lại một mình Mạc Tạp. Nhưng mà hôm nay thật đúng là kỳ quái, trời còn sớm mà nhân viên của công ty đã về hết, không thấy bóng dáng của ai hết dù chỉ là một người. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, ngay cả thời tiết hỏng bét như vậy cậu cũng không có thời gian bận tâm nữa là. Một đống lớn tài liệu dầy cộm, nặng nề trước mặt làm cho cậu bể đầu sứt trán. Gần đây lúc nào cậu cũng bận rộn với chuyện do luật sư Long giao phó, cho nên không có rỗi rãnh mà để ý tới chuyện bên ngoài.

"Này!"

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, làm Mạc Tạp sợ hết hồn, quay đầu, trừng Thần Cách: "Muốn hù chết tôi à? Sao cậu lại tới đây? Cũng không nói một tiếng!"

"Thái độ này của cậu là sao? Còn chưa làm xong sao?"

Mạc Tạp gật đầu: "Thật là phiền phức mà, còn có rất nhiều chuyện chưa có làm xong. Tôi nghĩ hôm nay chắc không thể hoàn thành rồi."

"Phải không?" Thần Cách miễn cưỡng tựa vào trên bàn làm việc của Mạc Tạp: "Hiếm lắm tâm tình tôi mới tốt như hôm nay, muốn dẫn cậu đi ra ngoài chơi."

"Chú ý cách dùng từ một chút!!" Mạc Tạp lấy tay cầm bút trỏ Thần Cách: "Hơn nữa, thời tiết như thế thì có thể đi đâu được chứ? Bên ngoài mưa lớn như vậy, đi bơi lội sao?"

Thần Cách ném hai tấm giấy nhỏ tới trên bàn của Mạc Tạp. Thông tin trong tờ giấy trắng được in rất rõ ràng. Mạc Tạp nhanh chóng cầm lên, liếc mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng. Cậu lấy ra điện thoại trong túi quần ra, mở lên xem lịch, đã là ngày 24.

Trên mặt của cậu ánh ra nụ cười nhàn nhạt: "Cậu vẫn còn nhớ." Câu nói đầu tiên nói rất bình tĩnh. Rất nhanh, bình tĩnh bị kích động, cảm động bao trùm, cậu từ chỗ ngồi đứng tưng lên, ôm cổ của Thần Cách, áp mặt vào mảnh áo tràn đầy vị ngọt của Thần Cách, ma sát qua lại: "Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ."

"Làm phiền cậu tự trọng một chút. Muốn không nhớ rõ cũng không có biện pháp. Cậu cài đặt ghi chú trong điện thoại di động, tới ngày nó thông báo, nghe ồn ào chết."

"Đáng đời cậu!"

Mạc Tạp nắm thật chặt thứ đang cầm trong tay. Hai tấm vé tham gia lễ hội giáng sinh mới tinh bị bóp nhăn nhó. Cậu nhớ lại tất cả những chuyện của năm ngoái.

【 Trên đường trở về, Mạc Tạp thấy Thần Cách để điện thoại ở cửa chắn gió, liền vội vàng cầm lấy: “Tôi phải thêm ghi chú vào điện thoại của cậu, tránh để cậu sang năm đem chuyện này quên mất.” Mạc Tạp nghiêm túc cầm điện thoại của Thần Cách: “Thiết lập mười đồng hồ báo thức, tôi cũng không tin nhắc nhở không giết chết cậu.”

“Cậu còn là trẻ con sao?”

Mạc Tạp không lên tiếng, cậu len lén nhìn Thần Cách một cái, sau đó liều mạng lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của hắn. Thấy điện thoại di động của mình có số gọi đến, Mạc Tạp không nhịn được có chút kích động nhỏ, không cho tôi số điện thoại di động, tôi cuối cùng cũng có biện pháp có được, quấy rầy cậu cho chết luôn.

“Này, Thần Cách.”

“Gì?”

“Sang năm còn phải cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh, đúng không?”

“Cậu còn phải nhắc nhở tôi bao nhiêu lần?”

“Tôi đây không phải sợ cậu quên sao? Nếu như khi đó cậu có bạn gái thì làm sao bây giờ?”

“Được được được! Bất kể sang năm có như thế nào, tôi cũng cùng cậu trải qua, được chưa?”

“Được!” Mạc Tạp nhẹ nhàng cười.

“Hài lòng?”

“Hài lòng!”】

(@Phong: Đọc lại chương 15)

"Bây giờ đi luôn sao?"

"Không phải cậu nói hôm nay cũng không thể đi sao? Vậy tôi cũng có thể nghỉ ngơi, gặp lại sau."

Thần Cách đi ra ngoài, Mạc Tạp hốt hoảng đem tài liệu trên bàn nhét lung tung vào trong ngăn tủ, đuổi theo sau Thần Cách: "Ai nói tôi không đi chứ! Đừng hòng thoát khỏi tôi. Tôi nhớ năm ngoái tôi có nguyền rủa, nếu như cậu không dẫn tôi đi đến chỗ đó, cả đời này cậu sẽ không có được vợ."

Thần Cách liếc Mạc Tạp một cái: "Bây giờ có đi hay không cũng không sao. Chẳng phải lời nguyền rủa này đã sớm thành sự thật rồi sao?"

"Cậu nói như vậy cũng đúng. Dĩ nhiên, cậu cũng không cần cảm thấy ủy khuất, lời nguyền rủa này cũng giúp cho tôi tiến tới với cậu."

"Cũng vì như vậy, cho nên mới gọi là nguyền rủa."

"Thần Cách!" Mạc Tạp đi theo phía sau không hài lòng, rõ ràng mình cãi lộn cũng được lắm, gặp phải Thần Cách liền bại trận.

Hạt mưa lớn bằng hạt đậu dồn dập vỗ vào cửa sổ xe. Hai cây gạt nước ở trước xe không ngừng qua lại, phát ra tiếng vang ồn ào.

"Không ngờ mới đây mà đã một năm trôi qua, tựa như mới quen biết cậu vào hôm qua. Đơn giản chính là chuyện tình trong một cái chớp mắt." Mạc Tạp có chút khoái cảm, có lúc cảm thấy thời gian trôi qua với tốc độ nhanh như thế thật kinh người. Bất tri bất giác mình không còn là một đứa trẻ nữa; bất tri bất giác mình rời khỏi ghế nhà trường ra ngoài xã hội; bất tri bất giác mình vẫn ở bên cạnh Thần Cách như thế, bất tri bất giác mình đã sớm không thể vứt bỏ tình yêu này.

Thời gian cũng bất giác thay đổi tất cả mọi người. Bất kể là thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu, con người vẫn là không thể cản lại được.

Có những thứ luôn phải thay đổi, không thể giữ lại hình dạng ban đầu.

"Chớp mắt một cái nữa, chúng ta liền già. Cậu nói chuyện này có thể xảy ra hay không đây?

"Chỉ có thể nói tốc độ chớp mắt của cậu quá chậm."

".............."

Khi đã đến nơi, mưa dần dần trở nên nhỏ lại, sắc trời mờ tối. Đêm lễ Giáng sinh một năm tổ chức một lần mới vừa bắt đầu. Thời tiết xấu như thế cũng không làm ảnh hưởng tới số lượng người tham gia. Mạc Tạp đặt hai tay trên đỉnh đầu, ngăn cho mưa đừng rơi vào mắt. Khắp nơi đều là đầu người nhốn nháo, tiếng người nói chuyện ồn ào. Ánh đèn chiếu sáng khắp nơi. Cửa lớn được trang trí rất công phu, giống như cánh cổng bước về thế giới huyền diệu. Hai bên cửa là những cây thông giáng sinh cao thấp khác nhau, sắp xếp theo hàng rất chỉnh tề, xung quanh cây thông còn có đèn chớp 10 màu. Đứng gần cây thông giáng sinh là bốn, năm ông già nô en đang cười khanh khách xét vé, trong tay còn cầm những món quà nhỏ để tặng cho khách.

Mạc Tạp há miệng, quay đầu lại chỉ thấy Thần Cách thờ ơ với khung cảnh tuyệt vời như thế. Cậu khó có thể diễn tả nội tâm kích động trong giờ phút này. Mạc Tạp và Thần Cách rất trái ngược với nhau. Thần Cách lạnh lùng che dù, người này, trong lòng rốt cuộc tối đến cỡ nào đây?Thế giới sáng ngời như vậy cũng không chiếu sáng được hắn. Mạc Tạp lộ vẻ tức giận, gấp gáp kéo Thần Cách chạy vào bên trong.

Tiếng nhạc sôi động, rót một chút thành phần vui vẻ vào tâm trạng của mọi người. Toàn bộ thế giới bên trong tựa hồ bị ông già nô en chiếm đoạt. Trò chơi cỡi xe ngựa, các mặt hàng, đồ ăn được bày bán. Trên mặt của các đôi tình nhân, học sinh, vợ chồng, người thân cũng tràn đầy hạnh phúc trong ngày lễ. Còn có một số người mua một cái nón nôel màu đỏ đội trên đầu, trên mũi cũng có cái hột màu đỏ trông giống như chú hề. Trong không gian như thế này, Mạc Tạp không thể nào thờ ơ được, cậu lắc lư thân thể chỗ này, múa múa tay chân ở chỗ kia.

Trong tay cậu cầm một que ghim bằng trúc. Que ghim bằng trúc này ghim nhiều viên tròn màu đen lại, tạo thành một hàng. Viên tròn này nằm trong cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Tạp, cậu vừa ăn vừa nói với Thần Cách: "Cậu nếm thử cái này một chút đi. Ăn thật ngon, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn. Bên kia còn có nhiều món hấp dẫn như vậy. Đều tại cậu, nếu sớm biết cậu sẽ dẫn tôi tới nơi này, lão tử sẽ nhịn đói mười ngày nửa tháng."

Thần Cách không muốn để ý tới Mạc Tạp, chẳng qua là đưa tay ra, cầm cái nón của cái áo khoác của Mạc Tạp trùm lên đầu bị ướt do mưa của cậu lại, sau đó trả tiền cho người bán hàng. Món này còn chưa ăn xong, Mạc Tạp lại chạy đến một gian hàng khác. Cậu mua những vật nhỏ có chút kỳ kỳ quái quái, treo đầy khắp người. Không ít lần bị Thần Cách nhạo báng, nhưng mà cậu cũng không thèm để ý, dù sao cũng không phải tiền của mình, đối với cậu mà nói tốn bao nhiêu tiền cũng không đau không nhột.

Lúc này, một đám người bao quanh một nơi trước mặt, nơi này có vẻ vô cùng náo nhiệt. Mạc Tạp tò mò kéo Thần Cách chen vào đám người, nhón chân lên, nhìn lên khán đài. Đám người xung quanh chật chội, giống như nước chảy không lọt. Mạc Tạp bị chen lấn đến mức có chút không thể động đậy được. Ngay cả dưới chân, một mảnh đất trống cũng không có. Tất cả mọi người tò mò nhìn chằm chằm lên phía trên.

Trên khán đài, một người đàn ông trung niên ăn mặc khả ái, tóc chải dựng lên trời, cầm micrô nói: "Hoan nghênh các bạn đã đến đây trong buổi tối ngày hôm nay. Vì hôm nay là lễ Giáng sinh, ban tổ chức có tổ chức trò chơi may mắn. Phần thưởng năm nay vô cùng phong phú. Trên màn hình này sẽ ngẫu nhiên hiện ra một dãy số. Nếu như dãy số này trùng với dãy số trên tấm vé vào cổng của các bạn, vậy thì các bạn là người may mắn nhận được giải thưởng. Mọi người đừng nên kích động, năm nay có 10 giải an ủi, mỗi giải 500 nguyên tiền mặt; giải ba là một bộ mỹ phẩm và hai bộ quần áo của những thương hiệu nổi tiếng; giải nhì là một cặp nhẫn kim cương; giải nhất chính là thứ mọi người sẽ thay ngay sau đây." Người chủ trì kéo tấm màn màu xám tro ra, một chiếc xe thương hiệu mới xuất hiện trước mắt mọi người. Phía dưới khán đài lập tức trở nên ồn ào, người người đều háo hức muốn bắt đầu trò chơi.

Trò chơi may mắn bắt đầu. Mạc Tạp muốn bỏ đi, nhưng mà không có biện pháp nào để đi. Xung quanh bị nhiều người bao phủ như vậy, không tiện đi. Trên màn hình xuất hiện một dãy số, người chủ trì kêu hơn một phút đồng hồ cũng không có ai lên nhận. Vượt quá thời gian cho phép, giải thưởng này bị hủy. Rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, tiếp tục nhìn lên khán đài, mong mình sẽ là người trúng thưởng tiếp theo.

Mạc Tạp lặng lẽ nói với Thần Cách: "Thật ra thì, vừa rồi chính là tôi trúng thưởng."

Thần Cách nghiêng đầu, cũng không có kinh ngạc bao nhiêu: "Vậy sao cậu không lên nhận thưởng?"

Mạc Tạp cau mũi một cái, cúi đầu nghĩ: "Tôi thấy, ai cũng tham lam, muốn có xe, muốn có nhà, muốn có kim cương, muốn tiền, muốn tuổi thanh xuân kéo dài mãi."

"Cậu cho rằng mình là thánh nhân sao? Cậu không muốn mấy thứ đó?"

"Đương nhiên là muốn, nhưng mà, nếu như không có cậu, thì tất cả những thứ mà người khác hâm mộ đối với tôi đều không có giá trị. Ông trời rất công bằng, cho mình một thứ gì đó, đồng thời cũng sẽ cướp đi của mình một thứ khác. Mặc dù suy nghĩ này của tôi có chút ngu xuẩn, nhưng mà tôi không muốn nhận thêm bất kỳ quà tặng nào nữa, vì tớ sợ người khác sẽ cướp cậu đi."

"Suy nghĩ của cậu thật đúng là ngu xuẩn."

Mạc Tạp đảo cặp mắt trợn trắng. Mạc Tạp bị đám người xung quanh đẩy về phía trước, có chút thất ổn, may mắn được Thần Cách kéo lại.

"Cậu cẩn thận một chút cho tôi!"

"Tôi không cần cẩn thận, nếu không tôi sẽ không có cơ hội được cậu lo lắng, đúng không?" Mạc Tạp cười nheo mắt lại. Ánh đèn Giáng sinh chiếu vào trên người của hai người. Bọn họ đứng trong đám người, nắm tay nhau. Tình yêu của họ, tuy không làm cho người ta hâm mộ, nhưng nó lại có màu sắc sáng lạng nhất.

Một năm rồi lại một năm, trong thế giới nào đó, Mạc Tạp và Thần Cách vẫn đang ngày từng ngày sống cuộc sống của riêng họ, rất an tĩnh, rất an tĩnh.