Chương 69: Những Chuyện Này Cuối Cùng Cũng Phải Tới

Chương 68: Những chuyện này cuối cùng cũng phải tới

Mất cả buổi chiều, Cung Dung mới sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Bà khom lưng nhặt điện thoại của Mạc Tạp lên, gọi điện thoại cho Hác Suất: "Alô, dì Cung Dung đây, con biết Mạc Tạp làm việc ở chỗ nào không? Ừ, vậy làm phiền con đi nói cho nó biết buổi tối trở về nhà, điện thoại di động của nó để quên ở nhà."

Sau khi tan việc, Mạc Tạp liền chạy xe đạp về nhà. Cậu lấy cái chìa khóa ra, lúc mở cửa, bên trong rất an tĩnh. Cung Dung ngồi trong phòng khách, không nhìn ra biểu cảm trên mặt. Không khí như vậy làm cho Mạc Tạp mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Điện thoại di động đơn độc nằm trên bàn trà.

"Mạc Tạp, con tới đây một chút. Mẹ có lời muốn hỏi con." Giọng nói của Cung Dung rất bình tĩnh, bởi vì cả một buổi chiều ngồi suy nghĩ, cho nên bà bắt đầu dùng lý trí để đối mặt với chuyện này. Nếu như nóng vội làm căng chuyện này thì sẽ khiến đứa con này đối đầu với mình, bà muốn từng bước từng bước từ từ giải quyết.

Không biết tại sao, trong lòng Mạc Tạp đại khái cũng đoán được chuyện gì, chẳng qua là không dám xác định. Cậu cúi đầu, cái gì cũng không hỏi, ngồi đối diện Cung Dung, cảm nhận được tầm mắt của Cung Dung không ngừng chằm chằm nhìn mình.

"Quan hệ giữa con và tiểu Cách là như thế nào?" Cung Dung nói chuyện, có chút bi thương.

Mạc Tạp đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, thở không thông, hai tay nắm chặt lại với nhau. Chuyện gì nên tới vẫn phải tới, chẳng qua là so với dự liệu của Tạp có hơi nhanh hơn, bất ngờ để cho cậu trong lúc nhất thời ứng phó không kịp.

Đối với sự trầm mặc của Mạc Tạp, Cung Dung chẳng qua là lẳng lặng nhìn, không có ép trả lời. Bà nghĩ tới Mạc Tạp có lẽ sẽ phủ nhận, cũng nghĩ tới Mạc Tạp sẽ không nói câu nào liền rời đi. Nhưng mà không ngờ, hồi lâu sau, Mạc Tạp đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt trong suốt, không có đau lòng, không có xấu hổ, không có hối hận, vẻ mặt kiên định: "Mẹ đã biết rồi, phải không?"

Cung Dung sửng sốt mấy giây: "Mẹ muốn nghe chính miệng con nói, nếu không, mẹ sẽ không tin tưởng con trai của mình, đứa con trai duy nhất của mình lại là một người..." Cung Dung không có xuất khẩu câu nói kế tiếp, chợt im lặng.

"Đồng tính luyến ái sao?" Mạc Tạp cười, khóe miệng khổ sở: "Dạ, con thích Thần Cách." Những lời này, Mạc Tạp nói cho Cung Dung nghe, đồng thời trong lòng liền thấy nhẹ nhõm. Cậu phát hiện chuyện này so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều.

"Thật không? Tất cả đều là lỗi của mẹ. Kể từ khi ba con qua đời, mẹ biết trong lòng con có một vết thương, có tức giận, có khó chịu, có những nhiều loại tâm trạng nói ra cũng không hết, nhưng mà mẹ cũng không có biện pháp. Đều là bởi vì bình thường mẹ ít ở cạnh con, cho nên con mới có thể cảm thấy cô đơn, mới có thể tự giận mình, tìm một người đàn ông để trừng phạt mình. Đều tại mẹ." Cung Dung cũng không có trách cứ Mạc Tạp, ngược lại đem tất cả trách nhiệm cũng ôm hết vào người mình.

Điều này làm cho Mạc Tạp khó chịu. Cậu tình nguyện để Cung Dung mắng, đánh đập, cũng không cần dùng loại phương thức này với cậu. Nhìn mặt mũi Cung Dung có chút tiều tụy, Mạc Tạp khổ sở: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Đây là hai chuyện không liên quan tới nhau. Con thừa nhận từ lúc ba rời đi, con quả thật không cách nào chấp nhận. Con quả thật trốn tránh, thậm chí muốn tùy tùy tiện tiện sống cho qua ngày, lúc nào chết cũng được. Nhưng mà, con gặp Thần Cách, liền không có biện pháp dời tầm mắt đi, cũng không có năng lực bình phục nhịp tim nữa, cũng không thể kháng cự nữa, tình cảm trong cơ thể không kịp chờ đợi xông ra. Con cũng không phải là tự giận mình mới tìm Thần Cách, là Thần Cách thay đổi cuộc đời của con."

"Mặc dù con nói như vậy, nhưng..." Lời của Cung Dung còn chưa nói hết, bị Mạc Tạp cắt đứt: "Mẹ cho rằng lúc ấy con không có mâu thuẫn trong lòng sao? Mẹ cho rằng con không biết thích đàn ông sẽ có hậu quả gì sao? Con cũng đã thử qua, làm bộ không biết tâm ý của mình, giả bộ làm một người bạn bình thường với cậu ấy, giả bộ không có vấn đề gì khi thấy cậu ấy và người khác đi cùng nhau. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, con mới phát hiện mình lúc ấy thật là buồn cười. Rõ ràng đã sớm không có biện pháp thoát khỏi tình cảm này, mẹ." Mạc Tạp thẳng tắp ngắm vào tròng mắt của Cung Dung: "Không có Thần Cách, con không chịu được, sẽ khó chịu, rất khó chịu."

Đã bao nhiêu năm không có thấy được Mạc Tạp tự nói mình mềm yếu giống như vậy, lâu đến nỗi Cung Dung cũng nhớ không rõ. Mỗi ngày Mạc Tạp đều ở trước mặt mình cười, nghịch ngợm, cố gắng không để cho mình lo lắng, khi đó Cung Dung hiểu, Mạc Tạp muốn thay ba gánh lấy trách nhiệm trụ cột của cái nhà này. Nhưng trong mắt Mạc Tạp lúc có lúc không sẽ lộ ra sự sợ hãi và ưu thương làm cho Cung Dung rất đau lòng, cũng không nguyện ý bày tỏ ra cho Mạc Tạp biết.

Mà giờ khắc này, trong mắt của Mạc Tạp cũng không thấy được bóng tối như trước kia nữa. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình lại không nhận ra được, người ngồi trước mặt mình bây giờ đã không phải là Mạc Tạp trước kia nữa rồi, là bởi vì Thần Cách sao?

"Được rồi, theo như con nói, con thật sự thích Thần Cách. Con có từng nghĩ đến chuyện sau này chưa? Các con còn là một đứa trẻ, trường học và xã hội có thể giống nhau sao? Ánh mắt của người khác, những lời bàn tán của người khác, áp lực từ người khác, con rốt cuộc có biết chuyện nghiêm trọng như thế nào hay không? Suốt ngày chỉ biết nói yêu, yêu. Như vậy có thể làm cho người khác không bài xích tình cảm của các con sao? Yêu có thể làm cho các con sinh con? Con cũng sắp tốt nghiệp, có thể đừng ngây thơ nữa hay không? Mẹ không muốn xen vào cuộc sống của con. Mạc Tạp, con cần gì chứ? Đã phí sức bò lên khỏi vực sâu thống khổ của ba con, sao lại nhảy xuống vực sâu thống khổ của người khác nữa?"

Mạc Tạp, cần gì chứ?

Những câu nói của Cung Dung đều có lý. Mạc Tạp nghiêng về trước, đưa tay cầm điện thoại lên, mở khóa, vào danh bạ, nhìn trên màn hình ba chữ "Cực kỳ thích", nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ nói con đều hiểu. Nhưng mà con nói, mẹ sẽ không hiểu. Con nói nhiều như vậy, chẳng lẽ mẹ còn tưởng rằng con chẳng qua là thích Thần Cách một cách bình thường thôi sao?"

"Bất kể con thích Thần Cách đến cỡ nào, Thần Cách cuối cùng vẫn là đàn ông, con cũng là đàn ông." Cung Dung không nghĩ tới lần này Mạc Tạp lại mạnh mẽ như vậy. Trước kia bất kể mình nói cái gì, Mạc Tạp mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn là sẽ nghe lời mình.

"Cậu ấy là đàn ông thì thế nào? Cậu ấy là cái gì con cũng không quan tâm, chỉ cần cậu ấy là Thần Cách, đời này Mạc Tạp con sẽ phải đi theo cậu ấy."

"Con ~~! Tại sao con nói cái gì mẹ cũng không nghe lọt? Con có thể thích đàn ông, mẹ không trách con. Nhưng trên cái thế giới này có bao nhiêu người được kết hôn với người mình thật sự thích? Thích không có nghĩa là thích hợp ở chung một chỗ. Chỉ cần nguyện ý, chỉ cần con chịu từ bỏ, thời gian sớm muộn cũng sẽ khiến tình cảm bay mất. Đến lúc đó con sẽ phát hiện, làm như vậy mới là đúng. Khi con có một người vợ hiền dịu, đảm đang, một đứa con đáng yêu, con sẽ không muốn nhìn lại quãng thời gian dại dột bây giờ. Chuyện này, buông tay đi, Mạc Tạp, nghe mẹ nói."

"Thời gian sớm muộn cũng sẽ thổi bay cảm tình của con." Mạc Tạp lẩm bẩm tái diễn lại lời của Cung Dung, sau đó nghiêng đầu hỏi Cung Dung: "Vậy cần bao nhiêu thời gian đây? Một ngày, một năm hay là cả đời? Nếu như đến lúc đó phát hiện làm như vậy là sai thì sao? Vậy con phải làm sao? Phải đi đâu tìm Thần Cách?" Chuỗi vấn đề liên tiếp làm cho Cung Dung không biết phải trả lời như thế nào.

Bà đặt một cái tay lên trên cánh tay của Mạc Tạp: "Từ khi con được 15 tuổi cho tới bây giờ, con chưa làm quen với bạn gái sao sao? Như thế thì làm sao biết được người như thế nào mới thích hợp với con. Vừa mới bắt đầu mà đã ép mình đến đường chết rồi sao? Mẹ giúp con giới thiệu một cô gái tốt nhất, cô gái so với Thần Cách còn tốt hơn."

Mạc Tạp lắc đầu: "Nếu như so với Thần Cách tốt hơn thì phải làm thế nào đây? Cuối cùng cũng không phải là Thần Cách, huống chi cũng không có ai có thể so sánh với cậu ấy."

Cung Dung có chút bất đắc dĩ than thở: "Haiz, Mạc Tạp, con đã thay đổi rồi. Trước kia rõ ràng con rất ngoan, rất nghe lời của mẹ, chẳng lẽ mẹ ruột con lại làm hại con sao? Chẳng lẽ Thần Cách so với mẹ còn quan trọng hơn sao?"

"Mẹ, thật xin lỗi, nói bao nhiêu lời xin lỗi con cũng nguyện ý. Mẹ không nên ép con. Con cái gì cũng có thể nghe lời mẹ, cũng chỉ có duy nhất chuyện này chuyện là không thể. Bất kể con có nhiều tật xấu, ích kỷ, Thần Cách vẫn dùng phương thức riêng của cậu ấy mà cưng chìu con. Vì không muốn để cho con khó chịu, cậu ấy đã vì con mà làm rất nhiều chuyện. Nhiều đến nỗi căn bản có nhiều chuyện con còn không biết. Con chỉ biết là, nếu như bởi vì lý do này mà con phải chia tay với cậu ấy, cậu ấy sẽ khó chịu. Con chỉ biết là, con không thể để cho cậu ấy khó chịu."

"Tại sao?" Cung Dung thật không hiểu Mạc Tạp muốn gì mà cố chấp như thế.

"Về phần tại sao, lý do rất đơn giản. Bởi vì khi cậu ấy khó chịu, con cũng sẽ không vui vẻ được."

Cung Dung phất tay: "Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta mỗi người lui một bước. Nếu như con nghe lời mẹ, thử hẹn hò với nữ sinh mẹ giới thiệu một tuần lễ mà vẫn không có cảm giác gì, vậy mẹ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của các con nữa. Con muốn yêu như thế nào cũng được." Cung Dung bắt đầu mất đi tính nhẫn nại.

"Không được, một ngày cũng không được." Mạc Tạp đứng lên, muốn đi, còn nói tiếp như vậy, nhất định sẽ cải vã.

"Thế nào, con sợ sẽ cùng cô nữ sinh này sinh ra tình cảm sao? Con đối với tình yêu của mình cứ như không có lòng tin vậy."

"Con chẳng qua là không muốn làm loại chuyện dư thừa này. Đừng nói một tuần lễ, cho dù cả đời con cũng sẽ không có cảm giác. Cho nên, mẹ cũng đừng nhắc lại chuyện này."

Mạc Tạp mới vừa nhấc chân, liền nghe được tiếng khóc thút thít của Cung Dung. Cậu cuống quít quay đầu, nước mắt từ khóe mắt xẹt xuống khuôn mặt của Cung Dung. Dấu vết của năm tháng qua hằn lên mặt bà không sâu không cạn. Mạc Tạp rút khăn giấy trên bàn ra đưa cho bà. Cung Dung giận không thể nói ra, hất tay của Mạc Tạp. Mấy tờ khăn giấy trắng êm ái rơi xuống mu bàn chân của Mạc Tạp.

"Con đừng giả bộ làm ra dáng vẻ này, không phải con muốn thấy cảnh này lắm sao? Con muốn làm mẹ tức chết có phải không? Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con đứng trên góc độ của mẹ suy nghĩ một chút đi. Tại sao con có thể không hiểu chuyện như vậy, con muốn mẹ nhìn ba con như thế nào? Nói ra chuyện này, mẹ thật xin lỗi, nhưng ba con bị con tức chết, chẳng lẽ con cũng muốn tức chết mẹ sao? Như vậy thì sẽ không ai quản con có phải hay không? Mạc Tạp, con thật bất hiếu!" Lúc nói ra những lời này, Cung Dung cũng kinh ngạc một cái. Bởi vì thất vọng và tức giận, bà không kìm chế được nói ra những lời tàn nhẫn.

Mạc Tạp đang đứng cứng ngắc ở một chỗ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Một chữ Cung Dung nói ra như một cây roi đánh vào nơi yếu nhất của cậu. Cậu cắn đôi môi không có chút huyết sắc (màu của máu) nào, đau đớn vẫn đang lan tràn. Tại sao, tại sao phải nói như với con vậy? Con không muốn gì hết, con chỉ muốn được ở bên cạnh Thần Cách thôi.

Giọng nói của Cung Dung thoáng hòa hoãn: "Mẹ cũng đã nói, chỉ cần một tuần lễ. Mẹ sẽ không ép con phải làm chuyện gì với cô ấy. Mẹ sẽ không can thiệp. Các con có thể không nắm tay, chỉ trò chuyện một chút cũng được. Chỉ cần con nghiêm túc cảm thụ. Nếu như một tuần lễ sau con nói cho mẹ biết, con đối với phụ nữ không có hứng thú, vậy mẹ liền cho phép con và Thần Cách yêu nhau."

Mạc Tạp nhìn Cung Dung, nhìn người phụ nữ đã nuôi mình khôn lớn đang treo lệ giọt khẩn cầu mình. Cổ họng cậu khô khốc, thật lâu mới hỏi: "Chỉ cần một tuần lễ đúng không? Khi đó mẹ sẽ đồng ý con và Thần Cách yêu nhau sao?"

Cung Dung gật đầu.

"Được!"

"Nhưng mà, còn có một điều kiện. Một tuần lễ này con không được liên lạc với Thần Cách."

Đây chính là quy tắc sống trên thế giới: muốn lấy được cái gì đó cũng phải mất đi cái gì đó. (Không ai cho không ai cái gì.)