Chương 65: Lá chắn của Thần Cách
Hác Suất hỏi Ngũ Khu Dương: "Cậu thoải mái như vậy, đã chuẩn bị xong rồi sao?"
"Hừ, còn cần chuẩn bị sao?" Ngũ Khu Dương vỗ vỗ ngực: "Chuyện như vậy chỉ cần ngủ với ban phỏng vấn một đêm là được, không cần lo kết quả có được nhận hay không. Nhưng mà chiêu này không phải ai cũng thích hợp, phải có đầy đủ vốn liếng mới được." Ánh mắt của Ngũ Khu Dương quét qua lại Hác Suất và Mạc Tạp. Mạc Tạp thật muốn đi lên một cước đá chết cái tên tạp chủng này.
"Mạc Tạp." Trong phòng hội nghị truyền ra tiếng kêu.
Mạc Tạp đẩy cửa ra liền được một phen ngu ngơ thật lâu. Cậu chỉ thấy Quảng Lý mặc trang phục kiểu Tây Âu màu đen, cà vạt chỉnh tề. Nếu như không phải là trên chân hắn mang đôi dép lào thì Mạc Tạp còn tưởng rằng là người khác. Mà An Na thì càng khoa trương hơn. Cô buộc hết tóc lên cao, chân mang giày cao gót màu đen, vớ màu đen, trang sức mang trên người toàn là màu đen. Bộ trang phục phô bày ra đường cong cơ thể của cô, rất sexy. An Na đeo kính. Phòng hội trường cũng có thay đổi lớn. Một cái bàn đặt chính giữa gian phòng, cùng ba cái ghế màu đen. Cách cái bàn khoảng hai, ba mét là một cái ghế cô độc, sau lưng còn treo khẩu hiệu màu đỏ: Nắm bắt cơ hội có việc làm.
(@Phong: 3 cái ghế cho ban phỏng vấn ngồi, còn cái ghế cô độc kia là để cho người xin việc ngồi.)
Quảng Lý nghiêm túc đảo sấp giấy trong tay, còn An Na thì không nhịn được xoay xoay viết trong tay.
Mạc Tạp siết chặt tay, phát điên kêu la: "Các cậu cũng không cần làm giống như thật đâu!!!" Những người này, rốt cuộc có rãnh quá hay không?
An Na ngẩng đầu lên, cau mày: "Loại học sinh này không có đủ tư chất để thu nhận, chúng tôi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ. Bảo vệ!"
Mạc Tạp quay đầu lại. Hác Suất không biết thay bộ đồng phục bảo vệ từ lúc nào, kéo Mạc Tạp đi ra ngoài.
"Buông tôi ra, có cần phải làm thành như vầy không?"
Bị bắt đem ra ngoài, Mạc Tạp rất phẫn nộ: "Có lầm hay không, lại đuổi tôi ra ngoài."
Ngũ Khu Dương cầm túi hồ sơ xin việc quạt quạt: "Cậu có thể đừng lãng phí thời gian của mọi người hay không? Phía sau còn có rất nhiều người chờ nộp đơn, không muốn tìm việc làm thì mau rời khỏi đây."
Mạc Tạp sửng sốt một chút, được rồi, nghiêm túc một chút cũng được, vậy thì mình cứ cho nó là thật.
"Mạc Tạp!" Lại là An Na khẽ gọi.
Mạc Tạp đi vào, rất cung kính với Quảng Lý và An Na. An Na nhìn đồng hồ một chút: "Trưởng ban phỏng vấn sao vẫn chưa có mặt?"
Còn có người? Mạc Tạp nghĩ là cũng chỉ có Quảng Lý và An Na thôi. Quảng Lý trả lời An Na: "Cậu ấy bề bộn nhiều việc, bây giờ chắc đã tỉnh ngủ và đang trên đường đến đây."
Ngủ thẳng giấc tới trưa cũng gọi là bề bộn nhiều việc sao? Mạc Tạp đang muốn mắng người nhưng kịp thời nhẫn nhịn, kìm lại kích động. Không cần suy cũng biết người chịu trách nhiệm phỏng vấn là ai. Không nghĩ tới ngay cả Thần Cách cũng tham gia vào chuyện này. Cửa phòng hội trường bị mở ra, Thần Cách không nhanh không chậm đi tới, dáng vẻ và nét mặt tản ra ánh mặt trời thanh xuân làm cho không người nào có thể kháng cự lại. Mặc dù đoán được là Thần Cách, nhưng mà Mạc Tạp vẫn chỉ Thần Cách: "Tại sao tôi phải cho một người ăn mặc như vậy phỏng vấn? Không phải người này còn là học sinh sao? Thần Cách, cậu có ăn mặc thế nào thì vẫn là học sinh, có thể ăn mặc giống học sinh một chút không?" Bây giờ Mạc Tạp cũng ngược lại cải chính người khác.
Thần Cách mặt vô biểu cảm, An Na nhìn về phía ngoài cửa: "Bảo vệ ~"
"Chờ, chờ một chút. Thật xin lỗi, là lỗi của tôi." Mạc Tạp nói xin lỗi.
"Vậy bắt đầu đi!"
1. Ba người ngồi ở trước bàn. Mạc Tạp đem hồ sơ của mình cung kính đưa cho Thần Cách. Thần Cách nhìn cũng không có nhìn một cái, giương mắt, quan sát Mạc Tạp một cái: "Ai cho phép cậu ăn mặc như thế đi phỏng vấn? Đi ra ngoài."
"Cái gì? Đây cũng không phải là cuộc thi nhan sắc, cần chi ăn mặc đẹp?" Mạc Tạp không phục.
Lần này không cần gọi, Mạc Tạp liền bị bảo vệ lôi đi ra ngoài: "Buông tôi ra, dựa vào cái gì đây?" Mạc Tạp bị chọc giận, lão tử thật đúng là cũng không tin. Cậu trở về phòng tìm kiếm bộ đồ theo kiểu Tây Âu, mặc vào, sau đó lại chạy đến hội trường. Qua lại 15 phút trôi qua một cách vô dụng.
2. "Vẻ mặt như đưa đám của cậu là như thế nào? Chẳng lẽ công ty còn phải xem sắc mặt của cậu sao? Đi ra ngoài!"
"Buông tôi ra ~~~"
3. Mạc Tạp cười híp mắt, lần nữa đứng trước mặt ba người: "Thần Cách, tôi có thể ngồi xuống không?"
An Na ném viết tới: "Người nào cho cậu gọi thẳng tên trưởng ban phỏng vấn một cách chính xác như thế?"
Quảng Lý cũng bổ sung: "Không cần phải tốn nhiều lời đâu!"
"Buông tôi ra ~~~~"
4. Lần này, rốt cục cũng loại bỏ được muôn vàn khó khăn, chính thức bắt đầu, Mạc Tạp mình cũng có chút khẩn trương.
Thần Cách mới đặt câu hỏi: "Tên Mạc Tạp đúng không?"
"Đúng vậy, xin chỉ giáo nhiều hơn."
"Trước đây có từng làm qua việc gì chưa?"
"Chưa từng, nhưng mà tôi sẽ nghiêm túc cùng đồng nghiệp học tập." Trước mắt coi như có thể.
"Lý lịch của cậu cũng không có gì đặc sắc, tại sao chúng tôi phải nhận cậu?"
Câu hỏi này dành cho Mạc Tạp. Cậu cắn môi dưới, suy tính, còn chưa kịp, Thần Cách liên tiếp đặt câu hỏi thêm: "Cậu cho rằng nhược điểm lớn nhất của mình là cái gì? Nếu như đang làm việc, ích lợi của công ty và nhược điểm của cậu mâu thuẫn lẫn nhau, cậu sẽ xử lý như thế nào? Cậu có thể vì công ty chúng tôi mà làm được gì đây? Tại sao lại muốn xin vào vị trí này? Cậu cảm thấy tiền lương bao nhiêu thì thích hợp ? Luật pháp cần vận dụng linh hoạt, nếu như công ty chúng tôi có chút tranh chấp về pháp lý, cậu sẽ chọn lựa các biện pháp gì?"
"Cậu cũng cho tôi một chút thời gian trả lời!" Bị chuỗi câu hỏi liên tiếp ập đến, Mạc Tạp ngu ngơ nhắc nhở Thần Cách.
Thần Cách nhún nhún vai, ném một tờ giấy đến Mạc Tạp: "Tôi lấy đâu ra thời gian để hỏi từ từ được? Thật là phiền toái, đi trước."
Mạc Tạp mở tờ giấy ra. Những câu hỏi mà Thần Cách vừa nêu ra đều nằm trên đây hết, hơn nữa còn có câu trả lời rất chi tiết. Nhưng Mạc tạp lại tự than thở. Những cái này thì có ích lợi gì? Công ty đó sẽ hỏi những câu này sao? Ngây thơ hơi quá rồi.
Sau khi Thần Cách đi, An Na nói: "Tốt nhất nên học thuộc câu trả lời đi!"
"Tại sao tôi phải lãng phí thời gian làm chuyện này?"
"Cậu hỏi tôi tại sao?" An Na hí mắt.
"……………………"
Theo như Thần Cách nói, công ty kia 9 giờ rưỡi mới bắt đầu phỏng vấn, cho nên Mạc Tạp nằm trên giường, đến 8 giờ rưỡi mới khẩn trương bò dậy. Cậu có hơi căng thẳng, vừa đi xuống giừơng vừa gãi gãi đầu.
Mà bên này, lúc 8 giờ 40 thì Thần Cách đã xuất hiện ở cửa công ty. Khuôn mặt dễ nhìn của Thần Cách bị chiếu sáng tạo ra một vòng sáng nhu hòa, hấp dẫn một chị nữ nhân viên đang chạy tới đi làm. Thần Cách theo dòng người chậm rãi đi vào công ty, đi thang máy đến lầu 17. Cửa thang máy vừa mở ra, liền thấy mũi tên màu đỏ chỉ sang hành lang bên trái: Nơi phỏng vấn.
Thần Cách đổi hướng của mũi tên, từ bên trái sang bên phải. Lúc 9 giờ, lầu 17 càng ngày càng nhiều người. Tất cả đều đi hướng bên phải, ai cũng không dám tới trễ. Bọn họ tưởng đây là phòng phỏng vấn nên kiên nhẫn ở bên ngoài chờ. Chờ, chờ mãi, không thấy ai gọi mình vào phỏng vấn, mọi người rất nôn nao trong lòng nhưng cũng không ai dám xông vào cửa phòng làm việc. Thấy mọi chuyện cũng đã ổn, Thần Cách đi lại cầu thang, xoay mũi tên về hướng bên trái như cũ.
Mạc Tạp làm hô hấp sâu vô số lần, sau đó mới mở cửa phòng làm việc ra. Bốn năm người ngồi bên trong, người nào mặt cũng nghiêm. Mạc Tạp thật muốn chạy, cậu nắm tay lại thật chặt. Ngồi ở giữa chính là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc dù không gọi là đẹp trai, nhưng lại lại rất nam tính. Người này mang mắt kính có gọng kính được làm bằng vàng.
"Hôm nay tại sao vậy, không phải là thông báo 9 giờ sao? Bây giờ đã 9 giờ rưỡi rồi. Sao lại tới trễ thế? Người không có chút quan niệm gì về thời gian không cần phỏng vấn." Một người trong ban phỏng vấn không nhịn được nói.
"Ngại quá, chuyện này, tôi, tôi tưởng là 9 giờ rưỡi. Trên tờ thông báo viết như vậy." Mạc Tạp đưa tờ giấy thông báo phỏng vấn ra, bọn họ nhìn lướt qua, người đàn ông ngồi giữa nói: "Được rồi, có thể là do nhân viên in bị lầm. Vậy bắt đầu liền đi."
Ngày hôm nay, Mạc Tạp cảm thấy cậu lấy được chiếu cố của ông trời. Đơn giản chính là không thể tin nổi! Tất cả câu hỏi của ngày hôm qua so với câu hỏi chính thức của ngày hôm nay giống nhau như đúc. Đây là một chuyện rất hiếm khi xảy ra, cũng có thể gọi là kì tích. Sau khi phỏng vấn xong, Mạc Tạp vui vui mừng mừng, cao hứng, bước chân như bay, không kịp chờ đợi muốn quay trở về đem chuyện kì tích này nói cho Thần Cách nghe. Cậu vừa múa máy tay chân vừa chạy về trường học.
Thư kí vội vàng đi vào phòng làm việc phỏng vấn, hướng về phía người đàn ông ngồi giữa nói: "Tổng giám đốc!" Cô gái kêu tổng giám đốc, sau đó liền tiến tới gần nói cái gì đó bên tai người đàn ông. Tay người đàn ông dùng sức vỗ lên bàn, đứng lên, đẩy cửa ra, hỏi thư kí: "Nó xuất hiện trong camara giám sát sao?"
"Đúng, cậu ấy ở xuất hiện ở cầu thang của lầu 17."
"Được rồi!" Ngài tổng giám giốc tức giận bước nhanh đi về phía cầu thang, mặt nghiêm túc lộ ra lạnh hơn băng. Thần Cách ngồi chồm hổm, tay đặt lên trên đầu gối, đầu dựa vào tường, ngón tay trỏ nhẹ nhàng động đậy, thấy có người tới đây, nhàn nhạt hỏi: "Phỏng vấn xong rồi sao?"
"Còn dám hỏi sao ~~? Tới đây làm loạn, không sợ chú kêu bảo vệ bắt con sao?"
Thần Cách tay chống đất, đứng lên, phủi phủi tay, xem thường: "Con đi đây!"
"Con nghĩ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"
"Nếu không thì chú muốn như thế nào?"
"Đến phòng làm việc của chú!"
"Con còn phải trở về đi học, gặp lại sau."
"Con!" Người đàn ông đưa tay tới muốn bắt Thần Cách, nhưng Thần Cách đã mau chóng tránh khỏi: "Già rồi thì đừng lộn xộn nữa!" Thần Cách đi từ từ xuống lầu (đi thang bộ), đi được vài bậc thang thì quay đầu lại: "Đúng rồi, tìm một người thật giỏi chỉ dẫn cậu ấy. Nếu như cậu ấy bị bắt nạt, thì đừng hỏi tại sao con trở mặt."
"Muốn bị đánh có phải hay không, đứa nhỏ này!! Sao lại nói chuyện với chú của mình như thế? Dù gì chú cũng là trưởng bối của con!! Hơn nữa, nếu như bị ba mẹ con biết, con muốn hại chết chú có phải hay không? Chú cũng sẽ không làm lá chắn cho con đâu!"
Thần Cách xem thường quay đầu, tiếp tục đi xuống lầu: "Trở về phòng làm việc của chú đi, ồn ào chết!"