Chương 62: Cảm ơn mùa hè sắp kết thúc (1)
Lúc Mạc Tạp mở cửa, mặt có chút sưng đỏ và biến dạng. Ngũ Khu Dương cười nhạo: “Ai nha, bạo lực gia đình sao? Trong miệng cậu không phải lúc nào cũng nói Thần Cách sẽ không nỡ đánh cậu sao? Theo chúng tôi thấy thì không phải vậy nha.”
“Các cậu sao không gọi điện cho Thần Cách?” Mạc Tạp không để ý tới sự cười nhạo của Ngũ Khu Dương, oán trách. Tất cả đều là do ba người này làm hại, mới để cho Thần Cách nổi lên lòng nghi ngờ.
Ngũ Khu Dương nhún nhún vai: “Nếu như Thần Cách đang ngủ, đánh thức cậu ấy không tốt lắm đâu. Cho nên chỉ có thể gọi cho cậu. Nói thật, Mạc Tạp, kể từ khi cậu và Thần Cách ở chung với nhau, chúng tôi an toàn hơn rất nhiều. Có thể dùng cậu để thử dò xét Thần Cách trước. Có chết thì là một mình cậu chết, có sống thì mọi người cùng nhau sống. Kết cục vui sướng dường nào!”
“Vui vẻ em gái cậu chứ vui vẻ. Có còn một chút nhân tính hay không? Các cậu nghĩ tôi là cái gì, máy đo nhiệt độ của Thần Cách à?”
An Na suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Cậu đã nói đúng!”
“Thật không thể tin được, đây là những con người được giáo dục tốt đây sao? Bây giờ tôi thật sự vì tổ quốc mà cảm thấy lo âu cho sự nghiệp giáo dục sau này. Các cậu thật không có một chút tình người, tương trợ lẫn nhau, quan tâm đối phương, cùng nhau tiến bộ, hữu nghị. Giữa bạn bè không phải là nên đối xử chân thành với nhau sao? Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy sao?” Mạc Tạp nói có chút thành khẩn, còn có nhè nhẹ tịch mịch.
Không nghĩ tới Mạc Tạp lại nghiêm túc như vậy, ba người thoáng sửng sốt, trong lòng chợt bắt đầu có một chút xíu nghĩ lại, một chút xíu áy náy. Cái cảm giác áy náy này còn chưa kịp tạo thành hoàn toàn, Thần Cách ném điện thoại của Mạc Tạp tới trong tay của An Na. Giọng nói của Thần Cách phá vỡ cái cảnh tượng im lặng hiện tại: “Tiếng chuông điện thoại di động của Mạc Tạp cũng rất chân thành.”
An Na nhanh chóng vào mục thiết lập chuông điện thoại, sau đó ba người mặt bình tĩnh, yên lặng nghe tiếng chuông của mỗi người. Mới vừa rồi Mạc Tạp làm ra bộ dáng chân thành, một chút cao thượng, bây giờ liền thay đổi, khuôn mặt tươi cười hi ha, rút lui về hướng Thần Cách.
Cậu cũng có suy nghĩ trong đầu. Bây giờ mình không nên đối đầu với Thần Cách, mà phải dựa vào Thần Cách để tiêu diệt ba người này, sau đó mình trở lại đối phó Thần Cách cũng chưa muộn. Chiêu này nghe qua có vẻ khả quan, nhưng rất khó để áp dụng.
An Na không ngừng xoay điện thoại của Mạc Tạp trong tay: “Mạc Tạp, tới đây.”
“Tôi không tới được.”
“Giữa bạn bè không phải là nên đối đối xử chân thành với nhau sao? Cái con người ba xạo này, tới đây cho tôi!” An Na tiến lên.
Mạc Tạp vọt đến sau lưng Thần Cách: “Chồng ơi, cứu vợ.”
Cuối cùng Mạc Tạp buộc lòng thay đổi nhạc chuông điện thoại. Nhạc chuông điện thoại hiện tại của cậu rất đơn giản, rất thống nhất. Chỉ cần gọi điện thoại cho cậu, sẽ nghe được: “Cháu trai, mau nhận điện thoại.”
Giải quyết xong cái chuyện nhỏ này, Ngũ Khu Dương tiến vào bên trong phòng: “Thần Cách, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
“Không đi.” Thần Cách cơ hồ không có lưu tình, rất nhanh cự tuyệt, sau đó tiếp tục xem bộ phim hoạt hình “Chú thỏ vượt ngục” mà lần trước ở bệnh viện còn chưa xem hết.
“Đừng vậy mà! Cậu không đi, tớ cũng không muốn đi.” Ngũ Khu Dương không muốn.
“Này, lời này phải là tôi nói mới đúng chứ.” Mạc Tạp lại càng không nguyện ý.
Quảng Lý tựa vào khung cửa: “Đúng vậy, đi đi, cậu không muốn xem tớ chết như thế nào sao?”
“Tôi không muốn xem cậu chết thế nào, tôi chỉ muốn xem cậu sau khi chết thì chôn thế nào.”
An Na đẩy Mạc Tạp ra, đi tới, đứng trước mặt Thần Cách: “Tớ lấy danh nghĩa của một nữ sinh yêu cầu cậu đi. Cậu nên biết cự tuyệt yêu cầu của nữ sinh là chuyện tàn nhẫn dường nào.”
Thần Cách ngẩng đầu lên, nhìn vòng quanh căn phòng một vòng, mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm An Na, hỏi: “Nữ sinh ở đâu?”
Mạc Tạp cảm thấy đám người này không phải là kỳ quái một cách bình thường, mà là rất rất kỳ quái. Bọn họ tựa hồ so với mình còn dính chặt Thần Cách hơn. Cũng không có thấy Thần Cách đối xử tốt với bọn họ, rõ ràng Thần Cách chính là một người lạnh như băng phá hư không khí của người khác. Chẳng lẽ có cái gì mờ ám sao? Chính là muốn ở thành phố xa lạ này giết chết Thần Cách sao?
Mạc Tạp suy nghĩ kĩ càng, sau đó phất tay một cái kêu ba người: “Được rồi, Thần Cách không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng hắn. Miễn cưỡng không có vui vẻ, đừng phá hỏng không khí hăng hái của chúng ta. Ở đây không phải là còn có tôi sao?” Mạc Tạp gần đây cũng càng ngày càng tự mình cảm giác mình được người khác đề cao.
Ba người cũng không quan tâm tới lời Mạc Tạp nói, đặc biệt là câu cuối cùng.
“Các cậu không nhìn tôi là có ý gì?!”
Quảng Lý nhìn Mạc Tạp bên cạnh một chút, lại nhìn Thần Cách một chút. Từ Thần Cách hạ thủ là không thể nào, chỉ có thể hạ thủ đối với gánh nặng của Thần Cách. Thật ra thì Quảng Lý cũng vô cùng cảm ơn Mạc Tạp. Bởi vì kể từ khi cậu ta và Thần Cách hẹn hò với nhau, chỉ cần ***ng đến Mạc Tạp thì nhược điểm của Thần Cách liền được biểu hiện ra. Quảng Lý đưa tay khoác lên trên bả vai Mạc Tạp, năm ngón tay đè lại thật chặt để tránh bị Mạc Tạp tránh sang chỗ khác. Thân thể hai người dán rất gần nhau: “Vậy chúng ta đi thôi, có thể ở trên thuyền nói chuyện phiếm, ăn cái gì đó, sau đó bơi lội trong hồ. Bất kỳ hoàn cảnh nào đối với một người đàn ông như tôi mà nói đều là một chiến trường tàn khốc. Ở trong nước chúng ta chỉ có thể tự sanh tự diệt (tự lực cánh sinh). Nếu như cậu đột nhiên bị chuột rút mà đuối nước (chết đuối), tôi cũng sẽ xem như không thấy. Cậu cũng biết đám người kia vô tâm như thế nào mà, cho nên cậu có chuẩn bị sẵn tinh thần chưa?”
“Cho tới bây giờ lão tử cũng không muốn chuẩn bị tinh thần cho chuyện như vậy!!!” Mạc Tạp cũng không có né tránh câu đánh đố của Quảng Lý, chẳng qua là mắt lé nhìn chằm chằm Quảng Lý. Mạc Tạp khá thông minh cho nên cũng hiểu được Quảng Lý đang làm gì, trong lòng khinh bỉ: Dùng phép khích tướng quê mùa như vậy, tôi đã từng thử qua, bây giờ đã sớm không cần.
“An Na.” Thần Cách khẽ gọi.
An Na lao tới, nhảy đánh, đấm đá, rơi xuống đất, tiếp tục đá. Quảng Lý lấy phương thức vô cùng bị động và tàn bạo thoát khỏi Mạc Tạp. Mạc Tạp nhìn dấu giày của An Na trên bụng Quảng Lý, than thở lắc đầu, lần nữa trong lòng khinh bỉ: Quá nhu nhược rồi, sao lại không mạnh mẽ, quyết đoán như Thần Cách đây mà lại đi nghe lời con gái. Chiêu này cũng tầm thường quá, nhất định sẽ không tạo được tác dụng. Ai ngờ Thần Cách không nhịn được đứng lên: “Chỉ có thể đi một lát!”
Mạc Tạp có chút giật mình, lần nữa lắc đầu: Có lầm không đây, mới có một chút mà đã bị làm lung lay, không có kiên định gì hết. Sau này nhất định bọn họ sẽ làm cho thay đổi suy nghĩ. Mạc Tạp phân tích quả cũng có chút hợp lí, nhưng thời điểm này cậu không có tư cách để đánh giá bất cứ ai. Thần Cách thay đổi ý định là vì ai?!
Bỏ qua những chuyện khác không nói tới nữa, đối với việc Thần Cách đồng ý cùng đi, Mạc Tạp vô cùng cao hứng trong lòng. Cậu giúp Thần Cách đem IPAD bỏ vào trong túi xách của mình: “Tôi giúp cậu mang theo, đến trên thuyền cậu cũng có thể xem tiếp bộ phim đó.”
Ngũ Khu Dương đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ: đồ ăn, tạp chí, bài,… ngay cả khăn trải bàn cũng mang theo. Không biết còn tưởng rằng nửa đời còn lại bọn họ sẽ sống lênh đênh trên thuyền. Mạc Tạp theo sát phía sau nhìn bọn họ, đem nghi ngờ trong lòng mình hỏi lên: “Ba người các cậu thật vô cùng kỳ quái. Tôi không hiểu rõ, nếu là các cậu muốn kết giao bạn bè, rõ ràng có thể tìm được rất nhiều người tốt để kết giao, sao lại thích kết giao với một người chỉ biết mắng, đả kích các cậu giống như Thần Cách đây? Thiếu N.U.E à?”
(@Phong: Phong không biết N.U.E là viết tắt của cụm từ tiếng Anh nào, cũng không biết đó là gì)
An Na quay đầu hỏi ngược lại: “Vậy cậu tại sao lại muốn ở cạnh Thần Cách?”
Câu hỏi này dành cho Mạc Tạp, khiến cổ họng cậu nghẹn lại, mặt cũng bắt đầu đỏ.
“Tôi, tôi cũng đâu ngờ sẽ có ngày hôm nay. Chẳng qua là, chuyện này, chỉ bởi vì chúng tôi là người yêu của nhau, cho nên mới ở cạnh nhau.” Lý do này ngay cả Mạc Tạp tự mình nói ra cũng cảm thấy hoang đường.
“Cậu xấu hổ cái gì? Còn bọn tôi, cũng không biết tại sao nữa, mặc dù Thần Cách cái gì cũng không nói, cũng không quan tâm nhiều tới bọn tôi nhưng mà từ trước tới giờ, chỉ cần cảm giác được có Thần Cách ở bên cạnh, thì bọn tôi sẽ rất an tâm.” An Na đột nhiên nói ra những lời như thế làm cho Mạc Tạp có chút kinh ngạc, rất cảm động. Cậu nghiêng đầu nhìn Thần Cách. Người này hoàn toàn không có phản ứng, như thể chuyện bọn họ đang nói là chuyện của người khác.
Mỗi người đều có một thuộc tính tồn tại đặc biệt của riêng mình. Mạc Tạp là khiến cho người ta vui vẻ, còn Thần Cách thì khiến cho người ta an tâm.