Mạc Tạp đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của Thần Cách.
"Mau ra đây một chút!"
Ra lệnh như vậy là có ý gì đây? Coi mình là ai vậy? Cái này ngay cả một tên tù nhân cũng không khốn kiếp như vậy. Mạc Tạp giơ tay xin phép giáo viên đi ra ngoài, sau khi nhận được sự đồng ý của giáo viên cậu nhanh bước đi ra ngoài. Nhìn bốn phía, cậu phát hiện hành lang một bóng người cũng không có. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là khẳng định mình đã bị trêu chọc. Cậu tức giận nhe nhe răng, lúc chuẩn bị đi trở về lớp thì điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn.
"Đi lên 60 nấc của cầu thang."
Rốt cuộc đang làm cái gì đây. Mạc Tạp mặc dù không hiểu, nhưng vẫn một hơi bò lên. Đến nấc thang thứ 60, cậu vừa vặn nhìn thấy một cánh cửa. Mạc Tạp đẩy cửa ra, trước mắt hiện lên một mảnh trống trải. Đây là lầu cuối cùng của trường, đã cũ kĩ. Trên tường có những vết rạn nứt, bên dưới còn có rêu xanh. Bởi vì là lầu cuối nên chỗ này gió thổi rất mạnh. Gió thổi những chiếc lá cây bay tứ tung. Thần Cách đưa lưng về phía cậu, tựa vào lan can nhìn học sinh đi lại ở phía dưới.
"Đến rồi à." Thần Cách xoay người.
"Biết là tôi đang học mà còn cố ý gọi tôi tới, làm trễ nải thời gian quý giá như vậy. Nếu như không phải là chuyện quan trọng gì, tôi sẽ đi về ngay."
"Ngược lại tôi muốn hỏi cậu có muốn nói với tôi chuyện gì hay không." Thần Cách từng bước một đến gần Mạc Tạp.
"Rõ ràng là cậu tìm tôi!"
Thần Cách hướng về phía Mạc Tạp đưa tay ra, động thủ: "Đưa đây!"
"Đưa cái gì?"
Thần Cách đi tới, lục lọi quần áo Mạc Tạp một trận.
"Nhắn tin kêu tôi đi ra ngoài chỉ vì muốn sờ soạng thân thể tôi giữa ban ngày sao? Cậu quá hạ lưu nha!"
"Bớt dài dòng."
"Cậu đã sờ còn chê tôi dài dòng sao?" Mạc Tạp né tránh: "Đừng có sờ chỗ đó, ha ha, nhột quá, a ha ha, bên kia cũng đừng sờ. Cậu đừng ngây thơ nữa mà, lớn như vậy còn chơi cái trò chọt cù lét này."
Thần Cách tìm được điện thoại di động liền đem Mạc Tạp ném sang một bên. Thần Cách bấm điện thoại của Mạc Tạp, nhìn vào màn hình.
"Làm gì vậy? Muốn kiểm tra ta tin nhắn sao? Chuyện như vậy không phải là nên lén lút làm sao?"
"Chẳng qua là có lòng tốt giúp cậu xóa bớt mấy cái tin rác mà thôi."
Mạc Tạp tiến tới, muốn nhìn Thần Cách rốt cuộc đang làm gì, sắc mặt thay đổi: "Cậu làm cái gì vậy, làm lộn xộn điện thoại di động của tôi hết rồi!" Mạc Tạp đưa tay muốn cướp lại nhưng bị Thần Cách đẩy ra: "Ban đầu tôi chỉ muốn thủ tiêu số điện thoại của Tô Thụy. Nhưng mà bây giờ tôi phải xóa hết số của nữ sinh trong danh bạ rồi."
Mạc Tạp sửng sốt, xem ra An Na đã đem chuyện khi nãy nói cho Thần Cách biết. Vậy mình nói gì hắn cũng biết luôn rồi sao? A ~~~ Tên ma nữ An Na đúng là miệng rộng mà.
"Cậu trả điện thoại di động cho tôi đi!"
"Danh bạ điện thoại của cậu có lưu một mình số của tôi là được rồi."
"Cậu đùa gì thế!! Không được tự tiện quyết định!" Mạc Tạp đưa tay ra cướp điện thoại nhưng bị Thần Cách đẩy ra. Thần Cách tiếp tục lật tìm danh bạ, đột nhiên ngừng động tác. Thần Cách nhìn chằm chằm màn hình.
"Này, đây là cái gì?" Thần Cách cầm điện thoại đưa đến trước mắt Mạc Tạp. Sắc mặt Mạc Tạp lại một lần nữa thay đổi, lỗ tai kéo dài nóng lên. Trên màn hình là số điện thoại của Thần Cách. Cậu lưu số của Thần Cách với tên là: cực kỳ thích.
Xong rồi, không còn mặt mũi nào đi gặp ai rồi. Cuộc sống đã bị hủy diệt chỉ vì 3 chữ này. Niềm xấu hổ trong lòng Mạc Tạp đang nhanh chóng bành trướng.
"Tôi nói cậu nghe, cậu làm vậy là có ý gì đây?" Lời của Thần Cách mang theo nhè nhẹ trêu chọc.
Mạc Tạp muốn chảy máu mũi: "Cậu đừng quá đắc ý. Tôi, tôi cũng, tôi chẳng qua là, chẳng qua là..." Đã không biết biện minh như thế nào, cậu chỉ có thể "thẹn quá hóa giận" đoạt lấy điện thoại di động trong tay Thần Cách, lui về phía sau một bước. Cậu kiểm tra danh bạ của mình. Chỉ có số của Tô Thụy là biến mất, số của những người khác vẫn còn. Người này cố ý đem số của hắn dời đến đầu danh bạ, cũng chỉ là vì chuyện như vậy a.
"Tôi cũng có!"
Lời này không giải thích được, chưa mở đầu đã kết thúc.
"Cậu cũng có cái gì?"
"Một chuyện tuyệt đối sẽ không làm. Muốn biết sao?" Thần Cách nhàn nhạt hỏi.
Muốn làm mình tò mò sao? Mạc Tạp cũng muốn biết.
"Là chuyện gì? Cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì?"
"Để cho cậu thích người nào khác, không phải là tôi." Giọng nói của Thần Cách êm ái, ở trong không khí biến thành một cái bẫy dễ bị mắc nhất.
"Cho nên..." Thần Cách nghiêng người về trước, môi dính vào bên tai Mạc Tạp: "Cậu không được đi đến chỗ đó, đàng hoàng sống bên cạnh tôi là được rồi."
Mạc Tạp kinh ngạc, không biết tay nên nên để chỗ nào. Cậu lui một bước, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thần Cách. Thần Cách đứng thẳng lại, Mạc Tạp ngẩng đầu lên nhìn. (Chiều cao có chênh lệch ^^) Hai người cách nhau một bước chân. Gió xốc xếch thổi trên lầu cuối, đem hơi thở của Thần Cách, hơi thở của Mạc Tạp, tất cả đều quấn quít chung một chỗ.
Là do thế giới quá yên tĩnh, hay là tiếng nhịp tim quá lớn? Vì sao tai lại nghe rõ ràng như thế? Tiếp tục như vậy, sẽ bị người khác nghe thấy mất thôi.