Thần Cách cùng Mạc Tạp trở về phòng. Thần Cách đi vào phòng tắm đem mồ hôi do mới vừa chạy rửa sạch. Mạc Tạp ở bên ngoài nhàm chán chờ đợi, một hồi ở trên ghế sa lon, một hồi lại ra ngoài ban công lắc lư.
Đột nhiên cậu nghĩ đến chuyện gì đó, liếc mắt nhìn vào phòng tắm, sau đó âm thầm, lén lút đi vào phòng ngủ của Thần Cách. Nhân cơ hội này mở album ảnh, quyển nhật kí của hắn ra xem. Nhưng mà cậu vô cùng thất vọng. Cái nhà này đơn giản trống rỗng không giống một cái nhà, đừng nói đến cuốn album, ngay cả một tấm hình cũng không có. Quả nhiên muốn hiểu Thần Cách vẫn là phải tự mình hỏi hắn, như vậy sẽ nhanh hơn.
Cậu lại vội vã chạy lên lầu, vào phòng mình tìm giấy viết, lúc trở về Thần Cách đã tắm xong.
"Tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo cậu một chút!"
"Đừng ở nơi nào làm bộ!"
"Chuyện này, cậu thích ăn cái gì?"
"Nói ra cậu cũng sẽ không làm được món này!"
"Vậy cậu thích màu gì?"
"Không có quan tâm!"
"Bình thường có đặc biệt thích vận động hay không đây?"
"Không có !"
"Yêu thích đi du lịch?"
"Không có!"
"Đối với chuyện của tôi, cậu có nhiệt tình không?"
"Không có nhiệt tình!"
Mạc Tạp càng hỏi càng phát điên, vốn là mình còn chuẩn bị giấy viết để ghi chép, hiện tại thật muốn ném giấy viết vào gương mặt vô tình của hắn.
"Vậy cậu bao nhiêu tuổi?"
"Số lần trả lời câu hỏi của tôi đã đạt đến giới hạn!"
"Gì? Cậu mới trả lời mấy câu, hơn nữa trả lời cũng rất không có ý nghĩa!"
Bên này Mạc Tạp oanh oanh liệt liệt cầm giấy viết giương nanh múa vuốt, bên kia Thần Cách lạnh lùng không phản ứng chút nào giật giật ngón tay: "Đến bên này!"
"Làm gì nữa vậy?" Mạc Tạp đi tới, nếu như cảm thấy một cái ôm có thể tiêu trừ hết tức giận trong tôi, vậy thì cậu tuyệt đối đã nghĩ lầm rồi Thần Cách ơi!
Thần Cách mở cửa, lại đóng cửa lại.
Mạc Tạp bị đuổi ra ngoài. Cậu ở ngoài cửa giận đến tay run, thái độ gì vậy, tư tưởng gì vậy?
Mạc Tạp trở về trường học. Người trong lớp cũng thưa thớt dần. Cậu ngồi ở trong thao trường nổi giận đá hai chân. Không phải là chỉ hỏi có mấy vấn đề thôi sao, có gì mà tỏ thái độ như thế? Sớm biết đã không nghe lời của tên khốn kiếp Hác Suất. Hiểu rõ? Cái loại ngu ngốc đó có cái gì tốt cần hiểu rõ? Hắn là một con cầm thú, bán dứa, bị dứa đâm chết!
Cao San San từ cách đó không xa đi tới. Đế giày cao gót đâm xuống thao trường tạo ra từng cái lỗ nhỏ. Cũng đã lâu Mạc Tạp không gặp Cao San San. Tóc cô ta lại đổi màu, thắt bím hai bên, dáng vẻ đầy kiêu ngạo đi tới bên cạnh Mạc Tạp. Nhìn xung quanh chỗ ngồi, cô nói: "Mạc Tạp, cậu giúp tôi dọn dẹp một chút, chỗ này dơ quá. Cậu nhường cho tôi chỗ của cậu đi!"
Gân xanh trên trán Mạc Tạp rất rõ ràng. Cậu khẽ cắn răng, nếu Cao San San không phải là bạn gái của Hác Suất thì Mạc Tạp khẳng định sẽ cầm đôi giày cao gót kia lên, dùng sức đâm vào gương mặt đó. Mạc Tạp dùng chân đùa rác rưới xung quanh sang một bên, sau đó đứng lên nhường chỗ cho Cao San San. Cậu kéo cái băng ghế cách xa Cao San San một chút, tránh cho không được tự nhiên. Không ngờ Cao San San cũng làm hành động giống cậu, cũng kéo băng ghế cách xa Mạc Tạp một chút.
Hác Suất ở phía xa làm khởi động tay chân, thỉnh thoảng còn hướng bên này hưng phấn vẫy vẫy tay. Nhưng mà Mạc Tạp luôn cảm thấy Hác Suất khởi động không giống với người khác, càng xem càng giống như đang khoe cơ bắp săn chắc.
Các sinh viên năm thứ nhất đại học đang gấp rút chạy 400 mét cuối cùng. Cao San San tựa hồ căn bản cũng không có hứng thú nhìn Hác Suất. Cô đưa bàn tay ra, chăm chút móng tay của mình. Mạc Tạp khinh bỉ nhìn Cao San San, thật không biết Hác Suất rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào. Dáng vẻ cô ta đẹp sao? Ngực to sao? Cái mông căng tròn sao?
Đạo lý này Mạc Tạp không hiểu, một người phụ nữ có những thứ như vậy là đủ rồi.
Ngũ Khu Dương nhàn nhã chạy trong đường đua trước mặt Mạc Tạo. Hắn nghiêng đầu, hướng Mạc Tạp phất tay, gương mặt rạng rỡ, thêm một nụ cười mơ hồ: "Hi, chị dâu!"
Mặt của Mạc Tạp tái mét, lại một lần nữa giận đến toàn thân phát run, muốn tấn công lại không thể tấn công. Bên này Cao San San hỏi: "Tên đẹp trai kia mới vừa nói chuyện với cậu?"
"Tuyệt đối không phải!" Mạc Tạp hết sức phủ nhận. Chi dâu?! Chị dâu cái đầu cậu chứ chị dâu.
"Không thể nào, hắn học chung trường với cậu, chắc là có quen biết."
"Không, không quen biết!"
"Thật là, hỏi cậu thật vô ích!" Ánh mắt Cao San San lại dõi theo Ngũ Khu Dương đang chạy. Mạc Tạp đối với hành động khác thường của Cao San san không có suy nghĩ nhiều. Trong lòng cậu suy tính, chuyện liên quan tới Thần Cách quả nhiên hỏi Ngũ Khu Dương là cách hay nhất.
"Cái gì? Cậu muốn biết chuyện của Thần Cách?" Ngũ Khu Dương làm bộ dáng vẻ kinh hãi: "Vậy cậu làm gì không tự mình đi hỏi hắn?"
"Câu trả lời của hắn vô cùng không có thành ý, nếu không cậu cho rằng tôi sẽ đến hỏi cậu sao?"
"Cậu bây giờ đang nhờ vả tôi, chú ý đến thái độ một chút. Con người tôi nếu như để tâm trạng không được tốt, sẽ mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ nổi."
Mạc tạp cung tay thành một quả đấm, lão tử sắp mất kiên nhẵn rồi.
"Cậu muốn biết chuyện gì cứ hỏi đi."
"Chuyện này, hắn thích ăn cái gì?"
"Hắn dường như không có đặc biệt thích một món ăn nào hết. Cậu cũng biết, con người hắn đối với rất nhiều chuyện cũng không để tâm tới."
"Vậy hắn thích màu gì?"
"Hắn dường như không có đặc biệt thích một màu nào hết."
"Bình thường hắn có sở thích nào không?"
"Sở thích sao? Không có!"
"Hắn nhiệt tình với chuyện gì nhất?"
"Ai nha, con người hắn đối với chuyện gì cũng không có nhiệt tình."
Mạc Tạp nghe Ngũ Khu Dương trả lời xong, cảm thấy kì lạ. Tại sao câu trả lời lại giống nhau như vậy? Câu trả lời chỉ khác nhau ở số lượng từ mà thôi: " Cậu có thể nói những thứ hữu ích hơn không?"
"Đừng lớn tiếng như vậy chứ, dù gì tôi cũng trả lời rồi, thái độ phải thành ý một chút!" Ngũ Khu Dương sờ càm suy nghĩ một chút, sau đó chỉ Mạc Tạp: "Nhưng mà đối với cậu thì lúc nào cũng thật nhiệt tình."
"Hắn đối với tôi như vậy mà được gọi là nhiệt tình? Đang đùa giỡn à? Tôi thật ngốc khi đứng ở đây nói chuyện với loại người như cậu!"
"Niên trưởng, cậu có biết rốt cuộc có nhiêu người để ý tới Thần Cách không? Kết quả, hắn lại bỏ qua tất cả để chọn cậu. Nói không chừng kiếp trước cậu là một hòa thượng, ngày ngày ở trong chùa đọc kinh để cầu phúc cho mình, cho nên đời sau mới bị Thần Cách thọt." Ai lại đi làm loại chuyện nhàm chán như vậy.
Ngũ Khu Dương đứng ở đó nói. Mạc tạp cảm giác như có ai đang cầm cái búa nhỏ gõ nhẹ vào tim của cậu. Còn tưởng rằng Thần Cách đã trải qua vô số cuộc tình, ngàn vạn sẽ không muốn yêu mình, nhưng mà... Trong lòng cậu nhẹ bỗng, hai chân cũng có thể thoát khỏi mặt đất.
Ngũ Khu Dương hất tóc sang một bên. Mặc dù mái tóc dài đã không còn nhưng thói quen thì vẫn còn lưu giữ: "Nhưng mà mới 17 tuổi, hắn còn chưa có nhiều kinh nghiệm tình dục đã gặp phải cậu. Mặc dù trước kia cũng có nữ sinh chủ động uốn éo mê hoặc hắn nhưng mà cũng không lọt vào mắt của hắn được. Thật là không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì, tôi vẫn cho là hắn đang đợi một mỹ nhân tuyệt trần xuất hiện, nhưng mà, ông trời đang muốn trêu tôi..."
Những câu nói kế tiếp Mạc Tạp cái gì cũng không có nghe thấy, chỉ nghe đến 17 tuổi. Bây giờ Mạc Tạp cảm giác như đang có người cầm cái búa gõ vào mình, nhưng lần này là gõ lên đầu, máu chảy đầy đất.
" 17 tuổi? 17 tuổi?"
"Cậu nói, hắn còn chưa phải là một người trưởng thành?"
"Cậu còn chưa biết? Cũng khó trách!" Ngũ Khu Dương vỗ vỗ bả vai của Mạc Tạp: "Tâm tình của cậu tôi hiểu, cái loại biến thái tính tình kia rõ ràng vẵn còn là một đứa trẻ. Vấn đề này tôi cũng hoài nghi thật nhiều năm, có lẽ mẹ hắn khi đang mang thai ăn quá nhiều khiến hắn phát triển nhanh như vậy!"
Mạc Tạp sụp đổ. chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hoàn toàn sụp đổ.
Cậu biết Thần Cách so với cậu nhỏ tuổi hơn, nhưng không nghĩ tới chênh lệch nhiều như vậy. Cậu sống đã được 21 năm, mà Thần Cách còn ở độ tuổi dậy thì, nói thẳng ra là hai người chênh lệch nhau 4 tuổi. Hoàn toàn bị bề ngoài của Thần Cách lừa gạt, nhưng mà nguy hiểm thật nha. May mắn là 17 tuổi, nếu như là 16 tuổi trở xuống, mặc dù hắn có tự nguyện thì mình cũng phạm tội dụ dỗ trẻ em rồi.
Cũng không biết Thần Cách bây giờ có trở về trường học chưa, Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho hắn.
"Đang ở đâu vậy?"
"Phòng học."
Mạc Tạp hỏi Ngũ Khu Dương vị trí phòng học của Thần Cách liền rời đi. Tốn chút thời gian cậu mới tìm được phòng học của Thần Cách. Thần Cách đứng ở bên ngoài hành lang, dựa vào lan can, tóc bị gió thổi bay. Bốn phía nửa cái bóng người cũng không có, tất cả học sinh đều ra xem cuộc thi hết rồi. Mạc Tạp đi tới, đứng cạnh Thần Cách, thân thể nhào vào trên lan can: " Cậu làm gì không nói cho tôi biết cậu mới 17 tuổi?"
"Chuyện như vậy có cái gì đáng giá để nói?"
"Bởi vì là chuyện liên quan tới cậu. Nhưng mà, chuyện của cậu, tôi hy vọng được nghe chính miệng của cậu nói ra. Cậu cũng nên cho người yêu nhiều đặc quyền hơn nữa."
Thần Cách có chút tức giận: "Chẳng phải là do cậu đã nói câu ngu ngốc đối với người chưa trưởng thành không có hứng thú sao?"
Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách, ngây ngẩn cả người, trong đầu nhớ lại mình đã nói câu đó khi nào. Thật lâu cậu mới nhớ lại, là lúc Tiêu Mạn tỏ tình với mình, mình chỉ tùy tiện nói một lý do để từ chối. Cái gì? Mạc Tạp ngơ ngác nhìn Thần Cách, thì ra là loại người lạnh như băng này cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Hồi lâu Mạc Tạp nghiêm túc nói: "Thần Cách, tôi cảm thấy cậu còn nhỏ như vậy phải học trung học đệ nhị cấp mới đúng đó. Ha ha, thật xin lỗi, bây giờ tôi không nhịn nổi, thật là muốn cười, ha ha ha, mới 17 tuổi thôi sao, ha ha ~~~ , ha ha ha ~~~~ tôi cười đau bụng." Mạc Tạp tay che miệng cười, tay vỗ vỗ khắp bắp đùi, hoàn toàn không khống chế được.
Thần Cách khẽ cắn răng: "Có gì đâu mà cười?"
Cười đủ rồi, Mạc Tạp đứng lên: "Tôi đối với người chưa trưởng thành quả thật không có hứng thú, nhưng với cậu thì khác. Ai quan tâm chứ, đừng nói 17 tuổi, cho dù cậu mới 7 tuổi tôi cũng sẽ chờ cậu lớn lên, sau đó sẽ yêu cậu."
"Cậu định làm một người chú biến thái sao?" Thần Cách hài hước.
Mạc Tạp đột nhiên tiến lên ôm hông của Thần Cách, ngẩng đầu lên: "Đừng nói những lời không tốt về tôi như vậy!"
"Cậu dịu dàng như vậy là có ý gì?"
"Để cho cậu biết, tôi không chỉ có một bộ mặt hung dữ, mà còn rất dịu dàng, ngọt ngào!"
Thần Cách khẽ cười, cúi người khẽ cắn rái tay của Mạc Tạp: "Có nhiều điểm cậu thật ngốc!"