Chương 2: Có Time không có vết bẩn

Chương 2

Thật ra Mạc Tạp cũng có những tâm tình trong lòng như một người bình thường: khổ sở, bi thương, vui vẻ, cảm động,... nhưng cậu chính là không muốn đem những tâm tình này biểu hiện cho người ngoài nhìn, nhìn thì phải làm thế nào đây? Cậu không muốn người khác thích mình, cũng không muốn người khác ghét mình.

Cậu luôn sống chậm so với người khác, không thích chạy đua theo trào lưu. Giống như năm đó lưu hành một dạng trò chơi, người khác điên cuồng tham gia. Hác Suất lúc ấy khoa trương, dùng điện thoại di động thiết đặt chuông báo thức, bất kể thời gian, địa điểm, chỉ cần chuông báo thức vang lên sẽ thấy Hác Suất lấp lánh hữu thần, cặp mắt từ nơi nào đó chuyển qua máy vi tính trước mặt. Có ngày Mạc Tạp thấy một vị bằng hữu khác một mực ngồi nhìn chằm chằm máy vi tính trước mặt. Cậu mới đầu cho là đang xem phim điện ảnh, cũng không có nghe thấy âm thanh, đi tới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm trò chơi của người khác, Mạc Tạp hỏi: "Đang làm gì đó?", bằng hữu trả lời rõ ràng như chuyện đương nhiên: "Chờ người khác!" Mạc Tạp nhìn kỹ lại, trò chơi này còn biểu hiện 7 giờ 40 phút.

Lúc đó Mạc Tạp rất không hiểu tại sao phải điên cuồng cái trò chơi này như vậy. Đợi đến một năm, hai năm sau, mọi người dần dần không chơi cái trò chơi này nữa , Mạc Tạp mới quyết định thử một lần. Giống như bây giờ lưu hành một dạng mạng xã hội, Mạc Tạp một chút cũng không muốn chơi. Cậu không hiểu người khác tại sao lại muốn chia những cảm nhận của mình với người khác, cậu cũng không có, cho nên cậu không chơi. Có lẽ có một ngày người của toàn thế giới đều không chơi mạng xã hội, Mạc Tạp sẽ chơi.

Hác Suất đang có chút không yên lòng nâng quả tạ.

Mạc Tạp hỏi: "Sao thế?"

Hác Suất để mấy quả tạ xuống: "Gần đây San San có chút không quan tâm tới tớ, cậu nói rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

Mạc Tạp nhìn Hác Suất một cái, nói: "Là sinh lực cậu giảm xuống phải không?"

"Chớ có nói đùa, tớ hoài nghi cô ấy đang thích một người đàn ông khác. Tớ cho rằng phụ nữ đẹp thì không thể tin cậy nhiều được!"

"Không thể tin được còn tìm?"

"Tớ cho rằng San San sẽ không giống loại người này!"

"Phụ nữ quả thật không giống nhau, tớ nói loại phụ nữ như Cao San San thật không đáng giá. Cậu phục vụ cô ta như phục vụ bà nội, còn có chút tôn nghiêm của một người đàn ông?"

"Cậu biết cái gì, tìm một người bạn gái xinh đẹp như tớ dễ dàng lắm sao? Mang đi ra ngoài anh em thấy mà còn mặt mũi đàn ông."

"Dáng vẻ không phải là thứ quan trọng nhất, đối với một nửa kia, tớ tương đối coi trọng vẻ đẹp tâm hồn hơn."

"Yêu, một tình yêu cao thượng!" Hác Suất vốn là muốn cầu xin sự an ủi ở Mạc Tạp, nhưng ngược lại còn đả kích mình. Hắn chỉ đành phải mặc quần áo tử tế lại, chuẩn bị lại đi tìm Cao San San, có lẽ là bởi vì San San đang tới kì kinh nguyệt nên ngày nay mất hứng. Mạc Tạp và Hác Suất cùng nhau xuống lầu, đi mua chút du nổ hương đậu rang tới ăn vặt.

Trong thang máy, Hác Suất cùng Mạc Tạp trò chuyện: "Nhớ lần trước tớ đã nói với cậu người nam kia không?"

"Ai?"

"Người vừa mới vào đại học năm nhất đó!"

"Ờ, thế nào?"

"Dường như chúng ta với nó sống cùng sống chung trong tòa nhà này, tên gì Thần Cách, tức chết tớ..." Hác Suất đột nhiên mở to âm điệu, cùng lúc nện vào tường thang máy một cái nặng nề. Hác Suất vĩnh viễn chỉ ở đây nổi điên.

"Cậu thì thế nào?"

"Tên đó đẹp trai hơn ta, so về tiền cũng có nhiều hơn. Cậu nói xem có tức không?"

"Nếu như đây chính là tiêu chuẩn khiến cậu tức giận, cậu có phải còn nhiều điều tức chết người hơn không?"

Hác Suất hung hăng liếc Mạc Tạp một cái, thang máy vừa mở ra liền thật nhanh biến mất. Mạc Tạp thuận lợi đi mua được đậu hủ kiền và đậu rang của ông chủ Trần, đặc biệt dặn dò người ta để nhiều hột tiêu một chút. Cậu liền không kịp nghĩ đến hình tượng vừa đi vừa ăn, cậu không quan tâm hình tượng của mình quá nhiều. Mạc Tạp là một người nhà quê trong một thành phố sẽ có nhiều người tử tế.

Cửa thang máy đóng lại, lúc này một bàn tay đặt giữa cánh cửa thang máy, ngón tay thon dài, xinh đẹp, để cho Mạc Tạp không nhịn được cúi đầu đem bàn tay mình so sánh với bàn tay này.

Cửa thang máy cảm ứng một cái lại lần nữa mở ra, Mạc Tạp ngẩng đầu lên, thang máy ngừng, thời gian ngừng, thế giới ngừng, chỉ còn dư lại nhịp tim ở trong người loạn xạ. Nếu như hoàng tử có thể bước ra từ trong truyện cổ tích thật, vậy người này nhất định đã đến nhầm thế giới này. Thật không thể tìm được bất kỳ một từ ngữ nào xứng hình dung người nam nhân trước mắt này, dù sao chính là đẹp mắt, đặc biệt đẹp mắt.

Vừa mới vài giây trước Mạc Tạp nói với Hác Suất rằng dáng vẻ bên ngoài không quan trọng, lời như thế tất cả đều là chó má, dáng vẻ đúng là rất quan trọng, ngay cả Mạc Tạp thích ăn nhất đậu rang của ông chủ Trần cũng từ vị trí số một nhanh chóng tuột hạng.

Mạc Tạp thấy nam sinh này lần đầu tiên nhìn liền nhận ra, là người nam sinh ở tầng 18 kia, hắn luôn mặc một chiếc áo màu sáng cùng quần Jeans màu tối. Khiêm tốn hơn nữa, phía trên khuôn mặt dễ nhìn để cho người ta không nhịn được liếc mắt nhìn. Cho tới bây giờ Mạc Tạp chưa từng thấy ai tốt như nam sinh kia, bất kể điểm nào của hắn cũng hoàn hảo. Thì ra là trên thế giới này, trai đẹp trong truyền thuyết có thật, sạch sẽ đến thuần khiết.

Nam sinh đi vào, liền đứng ở bên cạnh Mạc Tạp. Mạc Tạp nhìn nam sinh nhấn "lầu 18", mặc dù trên mặt là vô biểu tình, trong lòng lại ngây thơ nhảy cẫng cho rằng mình đã đoán đúng. Thang máy từ từ di chuyển lên phía trên. Mạc Tạp nhìn nam sinh cao hơn mình rất nhiều. Trang phục của hắn luôn là trắng noãn như vậy, trắng noãn đến không thành thật. Thang máy rất nhanh đã đến tầng 18. Cánh cửa mở ra, mắt thấy nam sinh muốn đi ra, Mạc Tạp muốn giữ lại sự kỳ diệu theo cách của mình mà buột miệng: "Này, cậu dùng bột giặt gì để giặt đồ trắng như vậy?"

Đây là lời nói đầu tiên mà Mạc Tạp nói với Thần Cách, bởi vì cậu rất muốn giặt quần áo trắng sạch như vậy.

Thần Cách cũng không có quay đầu, chẳng qua là liếc Mạc Tạp một cái, gương mặt tuấn tú treo một nụ cười mờ nhạt, quá mờ nhạt, chẳng qua là khóe miệng có một chút nhếch mà thôi, hoàn toàn lật nghiêng nụ cười bình dị muốn tiếp cận của Mạc Tạp, đơn giản còn có loại cảm giác từ chối ngàn dặm từ người khác.

"Tide."

Giọng nói của Thần Cách nghe còn hay hơn trong tưởng tượng của Mạc Tạp, từ trường rõ ràng, gợi lên một người giàu trí tưởng tượng. Chờ cửa thang máy đóng lại, Mạc Tạp vì sự thất lễ của mình mà sợ hết hồn. Cho tới bây giờ, cậu chưa chủ động cùng người lạ nói chuyện nhiều, cái cảm giác xấu hổ đã không xuất hiện, Mạc Tạp nghĩ: "Có thể mình đã quá muốn có một bộ quần áo sạch sẽ, cũng có thể hương đậu rang của ông chủ Trần giúp mình có thêm can đảm?"

Đêm hôm đó, Mạc Tạp ném đi tất cả bột giặt quần áo, đi xuống lầu dưới vào siêu thị mua sắm một giỏ lớn bột giặt quần áo Tide, chất tẩy rửa Tide mới được nâng cấp, bột giặt Tide, xà phòng, chất tẩy rửa Tide. Mạc Tạp không biết rằng Thần Cách không phải tự mình giặt quần áo, Mạc Tạp còn không biết rằng Thần Cách chẳng qua là một ngày nghe được chương trình quảng cáo "Có Tide không có vết bẩn" nên thuận miệng nói. Cho nên cậu mỗi ngày đều đứng ở trên ban công dùng Tide chà xát giặt quần áo.