Chương 7: Nhiệm Vụ Mới
Một cảm giác khó chịu suốt từ nãy đến giờ cứ bám lấy Hào. Kể từ khi cái nhiệm vụ này xuất hiện trên C-phone:
[ Nhiệm vụ 2: Ngày trăng tròn
Vào các ngày thứ ba, tư và năm của nhiệm vụ chính sẽ là ngày trăng tròn. Đây là ngày mà các loại động thực vật trên thế giới này ở trạng thái đỉnh cao nhất. Chúng sẽ tấn công nếu gặp con người. Hãy cố gắng sống sót và bù lại sẽ thu thập được nhiều thẻ bài mạnh hơn.
Phần thưởng: 100 điểm thẻ. ]
Nhìn vào điện thoại xong hắn lại quay sang nhìn hai con gấu con đang đùa giỡn trong góc hang. Hào thầm nghĩ không biết hai đứa này ngày mai có trở mặt nhai đầu hắn không.
Trái ngược với sự lo lắng của hắn. Tú Chi lại tỏ ra thờ ơ sau khi biết được nội dung nhiệm vụ.
- Trông cô có vẻ phởn quá nhỉ? Không lo lắng sao?
Hắn khó hiểu hỏi cô.
- Có gì mà phải lo. Bởi tới lúc đó cậu sẽ bảo vệ tôi mà phải không!
Tú Chi đáp.
Nghe cô nói xong hắn xém chút nữa là té xỉu ngay lập tức. "Trời đất ơi! Dù biết là cô không được bình thường nhưng điên thế này là quá cỡ rồi đó. Ai đời lại tin một người mới gặp cách đây gần một ngày sẽ bảo vệ mình chớ. Cô có biết là khi gặp nguy hiểm thì tôi có thể lấy cô ra làm khiên chắn đó biết không cô nương!" Hắn tự độc thoại trong đầu.
- Sao cô biết là tôi sẽ bảo vệ cô?
- Biết chứ. Vì cậu đã làm thế một lần rồi còn gì!
- Lúc nào cơ?
- Đêm hôm qua!
Hào giật mình. Đúng là đêm hôm qua hắn đã giết ba tên rác rưởi kia nhưng không ngờ là lại để Tú Chi biết được.
- Cậu nghĩ lúc đó tôi không biết gì sao. Tôi khùng chứ đâu có điếc!
Ôi mẹ ơi! Giờ cô nàng còn tự nhận mình khùng nữa.
- Nói chuyện với cô làm tôi hại não quá đi!
Hắn nói thẳng ra suy nghĩ của mình, Tú Chi chỉ cười.
- Mà cô không sợ à? Tôi đã giết người đấy!
Nghe hắn nói thế Tú Chi mỉm cười đáp:
- Sợ thì có sợ đấy nhưng cậu làm thế vì tôi mà. Nên tôi cảm thấy vui nhiều hơn là sợ đấy!
- Thật! Tôi chẳng thể hiểu nổi cô!
Hắn thở dài. Dù sao thì mấy ngày tiếp theo đây sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Chuẩn bị trước một chút thì vẫn hơn.
- Này! Cậu đi đâu đó?
Nhìn thấy Hào ra khỏi hang Tú Chi liền hỏi. Hào đáp:
- Đi thu thập chút tài nguyên. Cô có muốn đi...
- Đi!
- Ít nhất để tôi nói hết câu đã!
...
Lần này Hào muốn kiếm được nhiều thịt nhất có thể. Hắn phát hiện rằng khi lưu trữ thực phẩm trong thẻ bài thì chúng sẽ không hỏng. Bằng chứng là số thịt gấu và sói khi lấy ra không hề có dấu hiệu ôi thiêu.
Để cho chắc ăn hắn đã lập ra một bản danh sách:
- Củi khô
- Thịt, cá
- Các loại rau, củ, quả
- Nếu tiện thì thu thêm vài thẻ bài
Đầu tiên là củi khô. Do hôm qua vừa mới mưa nên việc này hơi khó khăn. Hắn đành phải lấy củi ướt rồi đem đi phơi nắng vậy. Chứ giờ ai rảnh mà đi kiếm củi khô.
Tú Chi đi theo sau hắn. Cô vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, bỗng phát hiện một thứ gì đó liền gọi hắn:
- Hào ơi! Có nấm này!
Hắn nhìn về phía Tú Chi chỉ thì thấy đó là những cây nấm màu vàng nâu. Mọc xung quanh các cây thông già cỗi. Hào hái một cây lên rồi biến nó thành thẻ bài. Đây là cách nhanh nhất để xem thử nó có độc hay không.
[ Thẻ thực phẩm: Nấm thông.
Độ hiếm: Hiếm
Loại nấm chuyên mọc trong rừng thông. Không có độc. Ăn được, vị ngon. Có giá trị dinh dưỡng cao. ]
Nấm thông là một loại nấm có giá trị rất cao. Giá có thể lên tới 800.000 đồng một lạng (t/g: cái này là tôi bịa ra do không biết giá thị trường). Mà ở đây lại có rất nhiều. Vậy thì hắn giàu to rồi còn gì.
Chỉ vài phút sau toàn bộ số nấm mọc quanh đây. Tổng cộng là 163 cây, hắn nóng lòng muốn được nếm thử loại thức ăn cao cấp này lắm rồi.
- Không được! Trước tiên phải tìm thêm đồ ăn đã!
Dằn lòng mình xuống Hào tiếp tục lên đường. Chiều hôm nay hắn tìm và thu hoạch được nhiều thứ hơn dự tính.
40 bó rau cải, 10 bó củi, 6 con thỏ rừng và 2 thẻ bài kĩ năng.
[ Thẻ kĩ năng: Nhảy cao (chủ động)
Độ hiếm: Thông thường
Tăng lực chân cho người sử dụng giúp họ có thể nhảy cao đến 5m. Tối đa 2 phút. ]
[ Thẻ kĩ năng: Thính giác nhạy bén (bị động)
Độ hiếm: Thông thường
Cường hóa thính giác của người sử dụng lên mức cao nhất. Có thể nghe được âm thanh nhỏ nhất cách rất xa. ]
Mấy thẻ này Hào không cần lắm nên đã đưa cho Tú Chi. Có thêm một thẻ bài giống như có thêm một cơ hội sống sót vậy.
Cả hai hiện tại đang ở trên đỉnh một ngọn núi. Đứng trên đỉnh có thể nhìn thấy hết cảnh quan ở phía dưới. Hào tìm thấy một rừng tre cách đây không xa lắm. Hào nhủ thầm:
"Có tre thì chắc sẽ có măng tre. Mình phải đến đó thu hoạch một chút vậy!"
Nhưng trước đó thì hắn phải nhổ khoai lang đã. Trên đỉnh núi này vậy mà lại có rất nhiều khoai lang. Loại củ này không cần chế biến gì nhiều mà vẫn ngon cho nên phải nhổ nhiều một chút.
Bỗng Hào cảm thấy kì lạ. Củ khoai mà hắn mới nhổ lên trông khan khác mấy củ trước. Nó có màu trắng và dài, đậm mùi thảo dược. Tú Chi thấy vậy liền reo lên:
- Cái này là nhân sâm mà!