Chương 12: Ngày Thứ Nhất (4)
Trái Đất... nhầm! Thế giới này "có vẻ" như là rất tròn. Không ngờ hắn lại gặp Phạm Việt ở đây.
Sau khi ăn trưa xong Hào để Tú Chi nghỉ trong hang còn mình thì lên đường đi tìm đất sét.
Theo như những gì hắn biết được thì đất sét thường được tìm thấy ở các vùng đất gần bờ sông hoặc suối.
Đất sét là chất mềm dẻo khi ẩm, điều này có nghĩa là rất dễ tạo dạng cho nó bằng tay. Khi khô nó trở nên rắn chắc hơn và khi bị "nung" hay làm cứng bằng nhiệt độ cao, đất sét trở thành rắn vĩnh cửu. Thuộc tính này làm cho đất sét trở thành một chất lý tưởng để làm các đồ gốm sứ có độ bền cao, được sử dụng cả trong những mục đích thực tế cũng như dùng để làm đồ trang trí. Với các dạng đất sét khác nhau và các điều kiện nung khác nhau, người ta thu được đất nung, gốm và sứ. Loài người đã phát hiện ra các thuộc tính hữu ích của đất sét từ thời tiền sử và một trong những đồ tạo tác sớm nhất mà người ta đã biết đến là các bình đựng nước làm từ đất sét được làm khô dưới ánh nắng mặt trời. Phụ thuộc vào các hợp chất có trong đất, đất sét có thể có nhiều màu khác nhau, từ màu trắng, xám xịt tới màu đỏ-da cam sẫm.
Đất sét được nung kết trong lửa đã tạo ra những đồ gốm sứ đầu tiên và hiện nay nó vẫn là một trong những vật liệu rẻ tiền nhất để sản xuất và sử dụng rộng rãi nhất. Gạch, ngói, các xoong nồi từ đất, các đồ tạo tác nghệ thuật từ đất, bát đĩa, thân bugi và thậm chí cả các nhạc cụ như đàn ocarina đều được làm từ đất sét. Đất sét cũng được sử dụng trong nhiều ngành công nghiệp, chẳng hạn trong sản xuất giấy, xi măng, gốm sứ và các bộ lọc hóa học.
Đi được khoảng 10 phút thì Hào phát hiện một vũng đất nằm cách suối khoảng 6 7 mét, đất tơi xốp và dẻo khi gặp nước, rất phù hợp để làm đồ gốm.
Lấy từ trong hộp chứa ra một vật bằng các mảnh tre xếp lại rồi cố định bằng dây tơ. Cách làm rất đơn giản, đầu tiên dùng rìu đá chẻ từng đốt tre ra làm hai, tiếp tục chẻ ra làm bốn rồi chọn những mảnh tre đạt tiêu chuẩn.
Sau khi chọn được nhiều mảnh như vậy rồi thì đem đống này hơ qua lửa cho thẳng ra, xong thì đem đi rửa sạch rồi phơi nắng cho ráo nước.
Trời nắng gắt nên chỉ cần chờ khoảng 20 phút là đã khô, lấy ra chỉ tơ buộc chặc các thanh tre lại với nhau tạo thành hình dạng như hiện tại. Hào còn làm thêm ba cái giống như vậy nữa.
Còn làm nó để làm gì ư? Dĩ nhiên là để chứa đất sét tìm được rồi.
Những thứ không có hình dạng cụ thể như nước hay oxi sẽ không thể lưu trữ trong thẻ bài trừ khi có vật chứa. Nếu không khi lấy ra thì chúng sẽ biến mất.
Đất sét mặc dù vẫn có hình dạng riêng nhưng phần lớn khi đào lên là bùn nhão thấm nước, do đó cần phải có vật chứa mang theo.
Hì hục một hồi lâu thì cuối cùng cũng đào xong, Hào chất đầy bốn cái mủng (không biết gọi là gì nên để tạm) rồi thử nhấc lên:
- Bùn đất thấm nước nặng khiếp!
Hào than. Cũng may là có hộp chứa giúp tiết kiệm sức lực, chứ nếu mà gánh cái đống này về tới hang thì chỉ có nước gãy lưng chứ chẳng đùa.
Vừa đi được khoảng vài phút thì gặp nhóm của Phạm Việt.
- Anh đi đâu đây?
Phạm Việt đáp:
- À! Anh đang cùng với các thành viên của hội đi tìm một chút đất sét ấy mà.
- Để làm gì?
- Làm đồ gốm để trữ nước. Uống nước lã nhiều dễ bị đau bụng lắm!
"Té ra họ cũng giống mình!" Hào nghĩ.
- Trùng hợp thật đấy! Em cũng vừa mới tìm được chỗ có đất sét đây, các anh chỉ cần đi tiếp khoảng mươi phút là thấy chỗ em đào xới ngay.
- May thật! Cảm ơn em!
- Ai đây anh Việt?
Cô bé Ngân nấp sau lưng Việt, hỏi.
- Người này là Hào, một trong hai người còn sống ở bên ngoài mà anh đã kể đó.
Nghe vậy mấy người phía sau liền ồ lên, họ đã được nghe Phạm Việt kể lại Hào và Tú Chi đã cứu cả nhóm lúc anh bị đàn lợn rừng đuổi theo như thế nào, họ rất khâm phục hai người.
Rồi họ đi tới tự giới thiệu bản thân.
- Chào! Anh tên Minh Đức.
- Hân hạnh gặp mặt! Anh là Khoa!
....
Cứ như thế hết người này đến người khác đi lên giới thiệu và hỏi han khiến Hào chóng mặt. Họ hỏi mấy câu kiểu: Các em sống ở gần đây sao? Sống như thế nào? Có thu được nhiều thẻ bài không?
Câu hỏi đặt ra càng lúc càng nhiều khiến Phạm Việt phải giải vây cho hắn.
- Thôi đủ rồi mấy ông nội! Làm phiền người ta nhiều quá rồi!
Nghe vậy mấy thanh niên kia mới thấy mình hơi quá lố, liền xin lỗi.
- Cơ mà Tú Chi đâu?
Phạm Việt hỏi.
- Em để cô ấy ở lại chỗ trú ẩn rồi! Là con gái nên đâu thể để cổ làm mấy chuyện này được.
- Ga lăng phết đấy nhỉ?
Cô bé Ngân lúc này mới dám bước ra, cúi đầu chào hắn:
- Dạ! Em chào anh!
"Trời đất ơi! Con nhà ai mà lễ phép quá vậy trời!"
Đọc được suy nghĩ của hắn Phạm Việt liền nói:
- Cô bé là Ngân! Thành viên nhỏ tuổi nhất trong hội. Cả ba và mẹ cô bé đều là giáo viên cấp 3 nên được dạy kĩ lắm!
- Thế à!
- Em và các nhóm Phạm Việt được anh Trí giao cho nhiệm vụ tìm lương thực với đất sét đó!
Ngân cao hứng nói.
- Tìm lương thực? Mọi người thiếu thức ăn sao?
Phạm Việt thở dài, nói:
- Chẳng giấu gì em, hội bọn anh hiện tại đang có hơn 30 người cùng nhau sinh hoạt. Lương thực tìm được không đủ để cung cấp cho tất cả mọi người, cứ thế này thì sẽ có rất nhiều người phải chết.
- Chà! Gay go nhỉ?
Dù sao thì thứ quan trọng nhất để có thể sinh tồn là nước, thức ăn, chỗ trú ẩn. Thiếu một trong ba thứ trên sẽ khiến cơ hội sống sót giảm đi một nửa, thiếu cả ba thì chết chỉ là vấn đề thời gian.
Với lại, Hào cũng có hứng thú với cái người tên Trí này, có thể tập trung từng này người thành một nhóm thì quả là tài chứ đừng nói là chỉ huy họ.
Đáng lẽ Hào sẽ không để ý tới nỗi lo của mấy người này nhưng bên họ còn có cả trẻ con nữa. Hắn tuy ưa giết chóc nhưng vẫn có lòng trắc ẩn, con bé con nhỏ mà đã phải chịu cái cảnh này thì đúng là tội nghiệp.
- Anh đây cũng không có gì nhiều, thôi thì em mang cái này về cho hội vậy!
Hào đưa cho Ngân hai tấm thẻ bài, một tấm là chứa khoảng 30 củ khoai lang, tấm còn lại là 100 quả lê mà hắn hái lúc tới đây.
- Cái này... quý giá quá! Bọn anh nhận được không?
Phạm Việt nói.
- Không sao đâu! Bọn em còn đủ cho những ngày sắp tới mà.
- Vậy thì cảm ơn em! Kìa Ngân, em cũng cảm ơn đi.
- Dạ! Em cảm ơn!
- Thôi! Em cũng nên về kẻo Tú Chi trông, mọi người cẩn thận nhé!
- Được! Em nhớ giữ gìn sức khoẻ. Nếu cần gì thì tới tìm bọn anh.
- Vâng!
...
- Cậu đi lâu quá!
Tú Chi ngồi trong hang nói vọng ra khi thấy bóng dáng Hào.
- Đừng nói là cô lại đói nữa rồi nhé?
- Không! Chỉ là thấy chán thôi.
Tú Chi đáp.
- Đúng thật là tôi không hiểu cô đang nghĩ gì nữa!
Ngồi xuống tảng đá tròn nghỉ mệt, Hào lấy bốn cái muỗng chứa đầy đất sét nhão ra, nói:
- Cô chuẩn bị tinh thần nghịch đất chưa?
- Nghịch đất? Để làm gì?
- Làm đồ gốm chứ gì nữa!