Châu Đức Bá chạy về phía đường huyện hướng ra bên ngoài thị trấn. Anh chạy không hề thấy mệt, dù nhóm 5 tên cố gắng tăng tốc trong quãng ngắn nhằm bắt kịp anh thì cũng vô dụng. Châu Đức Bá một khi thấy đối thủ tăng tốc, anh cũng tăng tốc thêm vừa đủ. Việt “chó con” mệt bở hơi tai, tức điên lên lấy đá ven đường ném tới tấp. Thấy vậy, Châu Đức Bá lại kéo giãn khoảng cách lên tới hơn 50m, vừa chạy vừa ném thì có trời mới trúng được.
Được một lát thì đèn đường đã không còn, Châu Đức Bá nhanh chóng tấp vào 1 bụi rậm chờ. Quả thật, đêm nay anh không có ý định trốn tránh, mà muốn đánh một trận ra trò, anh muốn kiểm chứng một chút về suy nghĩ bất chợt nảy ra ngày hôm qua.
Đợi nhóm 5 người tách ra chỉ còn 2 tên đi sau cùng, Châu Đức Bá lao ra từ bóng tối, anh nhanh chóng tấn công vào chân trụ và lưng của đối thủ. Đã mệt vì đuổi theo trong thời gian dài, giờ phút này lại bất ngờ bị đánh, 2 tên này gần như không có sức hoàn thủ.
Vì không muốn gây nguy hiểm cho đối thủ, Châu Đức Bá chỉ tập trung tấn công lực mạnh vào bắp tay, bắp chân, đùi và mông. Những phần này cũng đủ để tạo cơn đau đớn đến mức không thể ngồi dậy trong thời gian nhất định. Quả thật, Châu Đức Bá ra tay nhanh và chính xác đến cực đỉnh, chỉ chưa đầy 30 giây, 2 tên học sinh tương đối cao lớn đã kêu lên oai oái và chỉ nằm chịu trận.
Việt “chó con” cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề khi nghe được tiếng kêu la từ phía sau. Hắn chạy nhanh tới cứu trợ, nhưng lúc này cũng thấy Châu Đức Bá lao nhanh đến mình. Một cú đạp trên không vào ngay giữa ngực khiến Việt bay ngược ra sau 2 mét, hơi thở có vẻ hơn khó khăn. Châu Đức Bá không tấn công hắn tiếp mà quay ra nhấc hù dọa 2 tên còn lại. Nhìn thấy sự dũng mãnh của Châu Đức Bá, có vẻ cả đám hơi chùn bước, nhưng Việt “chó con” vẫn lao lên, đúng là không phải ngẫu nhiên hắn lên làm đại ca. Nói về tinh thần thì khỏi phải bàn, cực kỳ là máu chó.
Châu Đức Bá không nói gì, cũng không phát ra âm thanh gì, anh tiếp tục đấm mạnh vào bắp tay của Việt, khiến hắn đau đến phát rên. Không chần chừ, tiếp tục là một cú đá vào đùi trái của hắn. Lúc này thì Việt “chó con” phải quỵ xuống thật sự. Trời ơi, đau quá má ơi, hắn thét lên trong lòng!
Châu Đức Bá vẫn tiến đánh tiếp, anh không thấy mệt chút nào, lập tức lao nhanh đến 2 tên đang đứng nhìn từ nãy giờ. Một tên trong đó thấy vậy 3 chân 4 cẳng lo chạy thật nhanh, tên còn lại không đủ nhanh bị một đạp cắm mặt xuống bãi nước gần đó. Châu Đức Bá lại đuổi theo tên vừa chạy đi, anh ta quyết định kết thúc buổi thử nghiệm bằng tên này.
Châu Đức Bá không chạy nhanh mà cứ rề rề theo sát khoảng cách chỉ tầm 5-10 m. Tên phía trước như phát điên rồi, hắn thở hồng hồng nhưng nhìn đồng bọn thảm như vậy, hắn không dám dừng lại, mà chạy tiếp thì trời mẹ ơi, ô xy của trái đất cũng không đủ tiếp tế hắn.
“Dcm, mày ngon thì đừng có… đuổi nữa…”
Châu Đức Bá im lặng.
“Nè thằng chó kia…, mày… có nghe thấy… không hả? Hừ hừ mệt quá…”
Một lát sau:
“Huhu, đại ca ơi, em quỳ xuống rồi nè, tha cho em đi được không, em không chạy nổi nữa rồi!!!”
Tên đệ tử của Việt “chó con” không còn muốn chạy nữa, hắn thà để Châu Đức Bá đánh 1 trận cho rồi. Dù gì thì cũng chẳng chết được, đau một tí mà thôi. Huhu…
Nhìn cảnh thằng nhóc nằm khóc lóc ỉ ôi, Châu Đức Bá thấy buồn cười, anh định tha cho hắn rồi. Nhưng nếu chỉ vậy thì sẽ không có nhớ bài học này, sau này lại gây rắc rối cho anh và bạn bè anh.
“Được rồi, nói thật với mày, trước mặt các bạn nữ, tao không tiện ra tay mà thôi. Mày cũng thấy rồi đó, tao còn không đổ 1 giọt mồ hôi thì đã hốt trọn cả đám tụi mày rồi.”
“Dạ dạ, anh nói đúng!”.
Tên nghĩ nghĩ thì thấy quả đúng là vậy, dù trời tối nhưng vẫn có đèn lấp lóe. Hơn nữa, rõ ràng không thấy Châu Đức Bá thở mạnh 1 cái nào. Hắn đứng quan sát thì thấy rõ, cú đấm nào của Châu Đức Bá cũng vào những chỗ cực kỳ đau đớn. Thật đáng sợ!
“Nói chung, về mà nói với thằng đại ca của mày, quậy ở đâu cũng được, đừng chọc vào trường tao. Okay?”
“Dạ dạ, em sẽ nói…”
“Đi nhanh, không tao đổi ý!”
“…”
Lời thoại này… có vẻ rất quen á nha.
Châu Đức Bá chạy ngược trở lại thị trấn, lúc này đã gần 9h tối, anh sợ là ba mẹ của Lê Thảo Nguyên sẽ lo lắng cho cô nên chạy nhanh hơn một chút.
Quay lại nhà của Nguyễn Thị Tú Linh thì thấy 2 cô bé đang ngồi ở sân trước nhà đọc đọc cái gì đó.
“Xin chào 2 cô gái!”
“A, sao rồi, tui lo muốn chết!”. Lê Thảo Nguyên nhanh chóng đứng dậy.
“Ổn cả rồi, cả đám đó sau một hồi đuổi mệt quá thì cũng bỏ cuộc. Tui chạy một vòng chắc cũng 5-6 km gì đó rồi quay trở lại đây an toàn.”
Nguyễn Thị Tú Linh cười cười lắc đầu, đúng là chỉ có Châu Đức Bá mới có thể trốn tránh lưu manh bằng cách này, nếu là phải ông Hảo thì đánh nhau to là cái chắc. Đây cũng là điểm mà Nguyễn Thị Tú Linh rất có cảm tình với Châu Đức Bá, làm người phải dùng đầu óc chứ.
Châu Đức Bá nếu biết được suy nghĩ của Tú Linh, chắc mặt sẽ bất đắc dĩ lắm đây. Không phải hắn không muốn dùng đầu óc, mà cái đám nhóc này chỉ có đánh tụi nó 1 trận mới tỉnh ra được, tụi nó còn chưa có gì nên không có thứ gì làm chúng nó quan tâm lúc này cả. Người ta thường nói, sợ là mấy tên không sợ chết, không có gì trong tay, chứ người có của, có người trông mong, có người để nhớ thì chẳng có điên đâu mà đi liều mạng.
Nghĩ nghĩ, Châu Đức Bá lại xem đồng hồ rồi nói:
“Thôi trễ rồi, để tui đưa Nguyên về nhé!”
“Thôi khỏi, tui ngủ lại nhà bà Linh!”
“Ủa, 2 người thân thiết nhau từ bao giờ vậy???”
“Trước không thân, giờ thân, không được sao?”
“…”
Lê Thảo Nguyên kéo Tú Linh đi vào nhà miệng lý nhí cái gì đó Châu Đức Bá không nghe rõ: “…cùng ghét chung 1 người…”
Châu Đức Bá bất đắc dĩ đành hô tạm biệt rồi rời đi. Mai cần dậy sớm mà giờ còn chưa đi ngủ nữa.
Mất giấc rồi! Một tên ám ảnh về giờ giấc cho biết…
---
Đến giữa tuần thì cuối cùng chiếc máy tính đầu tiền trong đời đã được đưa đến tận nhà lắp đặt cho Châu Đức Bá. Nhớ lại cảm giác đầu tiên được sở hữu máy tính ở kiếp trước, đó là cái gì rất mông lung, như kiểu giấc mơ thành sự thật và rất tuyệt vời. Từng cái biểu tượng, từng hình ảnh trên màn hình nó thật sự đặc biệt với 1 thằng thiếu niên 16 tuổi.
Trước đó thì Châu Đức Bá cũng đã từng được đi học tin học tại trung tâm giáo dục thường xuyên của thị trấn, nhưng phần lớn các máy được tiếp xúc là cài MSDOS, thao tác mọi thứ đều là những dòng lệnh rất mơ hồ. Thậm chí, nhiều lúc Châu Đức Bá còn chả hiểu tại sao lại phải đi gõ lệnh như vậy nữa. Cái máy duy nhất có cài đồ họa coi được là máy của thầy, cài windows 95 và lão thì keo kiệt, mở máy lên khè hàng học sinh là chính. Đụng vào máy của lão? Đừng hòng!
Kiếp này, được trong đầu chỉ nghĩ, móa, cái mày cùi này cuối cùng cũng đến nơi, thời này làm gì ăn chậm chạm quá vậy, gần 1 tuần mới lắp xong.
Trong suốt những ngày sau đó, Châu Đức Bá cố gắng thử nghiệm biên dịch các đoạn mã đơn giản với các ngôn ngữ lập trình C/C++, Visual Basic nhưng đều không thành công. Viết mã thì phải viết trên NotePad, trình biên dịch thì không có. Thời này thật sự quá thảm!
Điều cần làm trước mắt của Châu Đức Bá là phải tìm bằng được các đĩa CD liên quan đến công việc sắp tới. Anh dự tính sẽ xây dựng một website chuyên nghiệp, từ đó chào mời các khách hàng nước ngoài thuê mình làm dự án cho họ. Đây là cách kiếm tiền khả dĩ nhất trong hoàn cảnh hiện tại.
Châu Đức Bá có đủ giỏi để làm website? Đương nhiên là có, anh có đã làm nhà phát triển web nói riêng và phần mềm nói chung hơn 20 năm. Anh có thể làm từ frontend đến backend và hoàn thành website chỉnh chu. Một thuật ngữ chuyên môn gọi những người toàn diện như Châu Đức Bá là “Full-Stack”. Nếu bạn không biết về IT đại loại cứ gọi anh là nhà phát triển toàn năng.
Thứ 7, lúc tan trường, Lê Thảo Nguyên gọi Châu Đức Bá:
“Ê, có ông nào từ Đạ Sa gọi điện báo cho ông là có đĩa CD gì đó rồi á”
“Thật hả?”
“Mai ông có đi Đạ Sa không, đi chung với nhà tui đi, ba tui chở đi luôn!”
Châu Đức Bá hơi hơi suy nghĩ 1 chút rồi cũng gật đầu.
---
Buổi sáng Chủ Nhật, Châu Đức Bá đứng sẵn ở cổng trường chờ xe của ba con Lê Thảo Nguyên.
Chưa đầy 5 phút sau thì cái đầu nhỏ đã thò ra từ trong xe:
“Ê ê, đây nè, lên xe đi!”
Cô gái có vẻ rất hào hứng khi có Châu Đức Bá đi cùng hôm nay.
Trong khi đó ông Lê Bình ngồi đằng trước chỉ lắc đầu ngao ngán, con gái lớn lên là giữ không được.
Trong xe, Lê Thảo Nguyên giới thiệu cho Châu Đức Bá chức năng nghe nhạc bằng đĩa CD cực kỳ bá đạo trong ô tô của ba mình. Cô hết giới thiệu bài hát này rồi đến bài hát khác. Châu Đức Bá cũng gật gật phụ họa, lâu lâu thì khen lấy khen để, rồi giả vờ ồ lên kinh ngạc. Nhìn thấy cặp nam thanh nữ tú hoạt bát thông qua kính chiếu hậu, khóe miệng của ông Bình thỉnh thoảng lại giật giật một cái.
Chiếc xe băng qua con đường mà 2 bên là cánh đồng cây củ mì rộng đến chân trời, Lê Thảo Nguyên ào lên nói:
“Tui thích nhất là đoạn này đó, chiều ngắm hoàng hôn thì thật là đẹp!”
“Ừm! Công nhận!”. Châu Đức Bá gật gù.
“Ê ít bữa rủ Tú Linh nữa đi ra đây chơi đi!”
“Được thôi!”. Châu Đức Bá cũng không từ chối, cảnh ở đây quả thật rất đẹp, rất hoài niệm làm anh cảm thấy quê hương càng thêm gần gũi.
Đường lên Đạ Sa đi qua 2 chốt bắn tốc độ của công anh tỉnh, nhưng có vẻ như đã quen thuộc với xe của ông Lê Bình, hoặc có thể là xe ông không vi phạm gì, nên các cảnh sát giao thông cũng không dừng xe để kiểm tra. Dù vậy Châu Đức Bá vẫn thăm dò 1 câu:
“Đường lên tỉnh bắn tốc độ nhiều quá chú Bình nhỉ?”
Ông Bình gật gật một chút rồi nói:
“Ừ, nhiều thì nhiều nhưng không ăn thua, tài xế người ta biết cả rồi, chốt chặn là chủ yếu kiểm tra buôn lậu, chở gỗ trái phép, với bắn được mấy xe lạ thôi con.”
Nói chuyện một lát thì chiếc Toyota màu đen đã tiến vào trung tâm thành phố Đạ Sa.