Chương 40: Tranh giành

Tôi vội vàng tắt video.

"Không có gì", tôi lạnh nhạt nói nhưng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi. Bởi vì những gì tôi nhìn thấy trong video lại là Lý Phương lên giường với trưởng thôn.

Mọi người đều biết Lý Phương là vợ của Lôi Đắc Mã, Lôi Đắc Mã sẽ tha thứ cho người đàn ông khác ngủ với vợ của mình sao? Thậm chí người đó còn quay lại cảnh vợ ông ta ngoại tình!

Để đối mặt với chuyện này thì phải có một tâm lý mạnh mẽ đến thế nào.

"Đoạn video vừa rồi hình như có giọng nói của chị Lý Phương? Chị ta đang làm gì vậy?", Lâm Ngọc Lam cực kỳ tò mò, truy hỏi không tha.

“Đừng hỏi nữa, nó không tốt cho trẻ con”, tôi nói.

"Tôi xí vào, cái gì mà không thích hợp với trẻ em, tôi lớn hơn cậu đó, nhớ chưa?", Lâm Ngọc Lam đưa tay ra trước mặt tôi rồi ra lệnh: "Đưa điện thoại đây".

Với tính cách của Lâm Ngọc Lam, hôm nay không có điện thoại này thì không yên với cô ta. Nhưng trong điện thoại có đoạn ghi âm giữa tôi và Lý Ngọc Liên, nếu lỡ bị cô ta phát hiện thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

"Không", tôi nhanh chân bỏ chạy.

“Này!”, Lâm Ngọc Lam hét lên: “Sơn Thành thối tha kia, đứng lại cho tôi!".

Năm sáu tuổi tôi bị chó đuổi vì ăn trộm trứng nhà người ta, lên bảy tuổi trèo lên cây lấy tổ chim thì bị chim đuổi, năm tám tuổi tôi hái trộm lê trong vườn bị vợ của Lôi Đắc Mã đuổi đánh, vậy nên từ nhỏ tôi đã luyện được một điểm mạnh cho bản thân đó là chạy rất nhanh.

Lâm Ngọc Lam mặc dù sống ở nông thôn, gia cảnh cũng bình thường, tuy không được nuông chiều từ bé nhưng ngày thường cô ta cũng không phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì chứ đừng nói là chạy.

Vì thế, rất nhanh tôi đã bỏ xa cô ta.

Tôi tìm đến một góc không có người rồi ngồi xổm xuống và tiếp tục tìm kiếm các bản ghi âm của tôi và Lý Ngọc Liên.

Sau một hồi tìm kiếm nhưng không có kết quả, có điều tôi lại tìm thấy khá nhiều bức ảnh "thú vị". Nếu những bức ảnh này được công khai, tôi nghĩ cả thôn sẽ bị chấn động.

Tôi đang tập trung xem ảnh, đột nhiên có một bàn tay giật lấy chiếc điện thoại. Tôi hoàn hồn, nhưng tôi thấy chiếc điện thoại của tôi đã nằm trong tay Lâm Ngọc Lam.

“Cuối cùng tôi cũng cướp được rồi!”, Lâm Ngọc Lam hưng phấn nói rồi xoay người bỏ chạy.

“Trả lại cho tôi!", tôi vô cùng tức giận, vội vàng đuổi theo cô ta.

Không ngờ, lần này Lâm Ngọc Lam chạy rất nhanh lại vô cùng linh hoạt, có hai lần tôi đuổi tới sát sau lưng cô ta nhưng cô ta đều nhanh nhạy tránh thoát.

“Mau đưa cho tôi”, tôi tức giận nói.

“Không đưa! Không đưa!”, Lâm Ngọc Lam chạy càng ngày càng nhanh.

Tôi thẹn quá hoá giận, khi đuổi tới sát sau lưng cô ta, tôi nhảy lên một cái, đẩy cô ấy xuống đất rồi thuận thế nhào lên người cô ta. Một cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến lòng bàn tay tôi.

Lúc này, một làn hương thơm mát xông vào mũi tôi, tôi cảm thấy mùi này rất thơm và dễ chịu, tôi vô thức hít thở sâu và nhận ra rằng đó là mùi hương của cơ thể. Sau đó tôi cũng ý thức được rằng hương thơm ngọt ngào và ấm áp này chính là mùi hương trên cơ thể cô ta!

Cơ thể cô ta thật sự rất thơm! Sau khi tôi ngửi thấy mùi hương đó, tuyến trên thận của tôi lập tức đứng thẳng! Đang trong cơn say, tôi nghe thấy Lâm Ngọc Lam đột nhiên rên rỉ một tiếng, cô ta nhíu mày, đỏ bừng cả mặt, tức giận gọi: "Cậu, cậu ...", sau đó cô ta chửi bới: "Tên thối tha này, thả tôi ra!".

Tôi đè cô ta xuống, định giật lấy điện thoại, nhưng Lâm Ngọc Lam sống chết không chịu buông điện thoại ra. Tôi không nhịn được, cười nói: "Nếu chị không buông tay, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!".

“Cậu dám!”, Lâm Ngọc Lam uy hiếp: “Nếu cậu dám làm đau tôi, tôi sẽ mách bố chồng tôi”.

Cơ thể của Lâm Ngọc Lam cực kỳ mềm mại, lúc này trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ quái, khi đè lên người cô ta như vậy tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, hương thơm nồng nàn của cô ta khiến người khác lưu luyến không rời. Tôi chỉ muốn cứ nằm mãi như vậy không đi đâu cả, vì vậy tôi đã vô thức đè chặt lấy cô ta, còn Lâm Ngọc Lam trong lúc gấp gáp mà nhét điện thoại xuống thân dưới, tôi muốn đoạt lại điện thoại nên đã không chút do dự vươn tay luồn xuống dưới. Đột nhiên tay tôi chạm phải thứ gì đó mát lạnh và mềm mại, cảm giác này ...

“A... Cậu!”, Lâm Ngọc Lam trợn mắt ngoác mồm mà điên cuồng hét lên: “Buông cái tay gớm ghiếc của cậu ra!".

Tôi đành phải rút tay ra rồi hậm hực đứng dậy.

Lâm Ngọc Lam cũng trở mình đứng dậy, tức giận giậm chân, bộ ngực vì vậy mà khẽ rung lên, cô ta mím môi chửi rủa: "Đồ khốn kiếp, sao cậu dám lợi dụng tôi! Muốn tạo phản phải không?".

Vừa rồi tôi vô tình chạm vào ngực cô ta, biết mình đuối lý, tôi bất lực nói: "Vừa rồi tôi không cẩn thận. Ai bảo chị giật điện thoại của tôi?".

"Chẳng phải cậu bảo là cậu nhặt được cái điện thoại này sao? Tại sao lại trở thành điện thoại của cậu rồi?", Lâm Ngọc Lam cãi chày cãi cối: "Bây giờ nó ở trong tay tôi thì là của tôi!".

“Sao chị lại vô lý như vậy?”, tôi khóc không ra nước mắt, nói: “Chắc chắn chị không thích chiếc điện thoại này, muốn chiếm đoạt nó làm gì?".

Thực ra tôi cũng muốn tìm cơ hội trả lại chiếc điện thoại này cho Lôi Đắc Mã, mục đích của tôi là xóa đoạn ghi âm như quả bom hẹn giờ sẽ nổ bất cứ lúc nào kia đi.

"Hừ, cho tôi cái cục gạch này tôi còn đánh cho. Tôi chỉ nhìn xem bên trong có gì thôi", Lâm Ngọc Lam nói rồi cất điện thoại vào túi quần.

Nghe cô ta nói đến đây, tôi càng không thể để cô ta mang điện thoại đi.

“Mau trả lại cho tôi!”, tôi bước nhanh tới, chuẩn bị cướp lại chiếc điện thoại.

Lâm Ngọc Lam co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lên: "Cứu, Trương Sơn Thành đánh người! Trương Sơn Thành đánh người!".

Con bé này đúng là thích hóng hớt chuyện người khác.

Để mọi việc không trở nên tồi tệ hơn, tôi đành phải dừng lại trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Lam và hét lên: "Coi như chị giỏi!".

“Hừ, muốn đấu với tôi á, cậu vẫn còn non lắm", Lâm Ngọc Lam đắc ý làm mặt quỷ với tôi rồi vênh váo bước đi.

Tôi không cam tâm mà tiếp tục đi theo cô ta. Không ngờ, ông trưởng thôn đứng ở phía xa gọi tôi: "Sơn Thành, lại đây".

Không còn cách nào khác, tôi đành phải chạy qua đó.

Hóa ra ông trưởng thôn nhờ người dọn dẹp căn nhà cũ, bảo tôi tới “kiểm hàng”.

Ngôi nhà cũ này từng thuộc về một địa chủ, nhưng sau đó chủ nhà đã bị xử tội, ngôi nhà bị sung vào công quỹ. Tuy nhiên, địa chủ đó đã ôm hận mà chết trong ngôi nhà này, vì vậy từ đó ngôi nhà này chưa bao giờ có người tới ở.

Ngôi nhà được xây dựng theo kiểu Tứ Hợp Viện nhưng chỉ có ba gian còn nguyên vẹn.

Tôi khá hài lòng với nơi này, ít nhất là nó cũng tốt hơn nhà của tôi.

“Không tệ đúng không?”, ông trưởng thôn cười hỏi tôi.

"Tốt lắm, cám ơn ông, trưởng thôn", tôi cảm tạ ông trưởng thôn.

“Không cần cảm ơn đâu. Mà này, Sơn Thành, cậu có loại thuốc nào có thể khiến cho người già tinh lực dồi dào không?”, ông trưởng thôn hỏi.

Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Có, nhưng hiện tại tôi không còn chút thảo dược nào cả, tôi cần phải lên núi hái về".

Ông trưởng thôn xua tay nói: "Vậy cậu đi hái ngay đi. Cậu muốn hái loại thảo dược nào có thể nhờ người dân trong thôn đi hái giúp".

Tôi mỉm cười nói: "Không cần đâu, tôi tự đi hái là được".

Chẳng bao lâu sau, ngày càng nhiều người đến đây hóng chuyện, cũng có không ít người tới tìm tôi, kể cả những người muốn tôi khám bệnh ngày hôm qua. Những người này mắc một vài bệnh về thể chất, muốn nhờ tôi khám và điều trị. Vì quá đông người, sợ không nhớ được hết nên tôi đã kiếm một cuốn sổ và một cây bút để ghi lại tình trạng của bệnh nhân.

Khi tôi đang ghi chép thì Lôi Đắc Mã đi tới, lớn tiếng nói: "Mọi người đừng tin Trương Sơn Thành, nó nào có biết khám bệnh, rõ ràng nó là một tên lưu manh!".

Tôi bắt đầu thấy lo lắng, tôi nhìn Lôi Đắc Mã, ông ta cũng đang nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.

Tôi vốn tưởng ông ta chỉ thuận miệng đe dọa tôi và Lý Ngọc Liên mà thôi, nhưng không ngờ ông ta lại làm thật.