Chương 27: Bóng Đèn Bị Hư

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Dạ Nguyệt mang thai cũng gần năm tháng rồi. Bây giờ cũng nhìn thấy bụng của cô. Hạo Khang rất thích nằm trên đùi cô, trò chuyện cùng đứa con sắp chào đời của mình. Anh có nói với cô rằng mình đã nghỉ việc ở trường, lí do là vì nơi đó không còn hình bóng của cô, anh ở lại đó cũng chẳng ý nghĩa gì. Anh quay về kế nghiệp gia đình. Nhưng có một điều anh không nói với cô, anh nghỉ việc ở trường vì anh sắp có một cuộc chiến sống còn với bang đảng Mafia ở Italy. Anh không dám chắc anh sẽ sống trở về nên anh đã lo liệu trước cho cô. Anh sợ mình sẽ không kịp nhìn thấy mặt con, không kịp nghe thấy nó gọi anh bằng ba.

“Khang này, anh thích con là trai hay gái?” Cô vuốt mái tóc của anh. Anh nằm trên đùi cô ngước mắt nhìn, tay anh đưa lên sờ má cô.

“Ngốc, trai gái anh đều thích! Trai gái đều là con anh!” Anh nói, cô mỉm cười hạnh phúc.

“À, mà anh này, bóng đèn ở cầu thang bị hư sao ấy, em bật nó không sáng! Anh gọi người đến sửa đi!” Cô nói với anh, anh ngồi dậy, đi đến kiểm tra bóng đèn.

“Ừ, chắc đứt bóng rồi, chủ nhật anh sẽ tự thay, chuyện gì cũng gọi người đến, không ra thể thống gì là đàn ông!” Anh ngồi xuống ôm cô vào lòng nói. “Ban đêm đừng đi khỏi phòng, nguy hiểm lắm!” Anh là đang quan tâm cô thế mà cô còn làm mặt quỷ với anh.

Anh không biết nên xử lí cô ra sao chỉ biết ngắt mũi cô. Anh quý trọng từng giây phút được bên cô, anh lo rằng không có anh liệu cô có sống tốt không? Quá thiệt thòi cho cô khi phải làm vợ anh.

“Anh nghĩ gì vậy Hạo Khang?” Cô cúi người xuống hỏi. Anh chỉ mỉm cười xoa xoa hai cái má của cô.

“Anh chỉ nghĩ xem là nên đặt tên con là gì thôi! Em nghĩ ra chưa?” Hạo Khang cố tình đánh trống lãng sang chuyện khác, anh không muốn cô phiền lòng vì những chuyện làm ăn của mình.

“Em chưa nghĩ đến việc đó anh ạ, anh suy nghĩ thử xem, tên gì thì đẹp?” Cô hỏi anh, anh nằm suy nghĩ.

“Con gái sẽ tên Dạ Hạ, con trai là Hạo Thiên. Em thấy thế nào? Tên hay chứ?”

“Rất hay, cứ thế mà tiến hành!” Cô nói xong thì mỉm cười, anh cũng cười, tiếng cười tràn ngập trong ngôi nhà rộng lớn này.

“Ting...ting...” điện thoại trên bàn anh reo lên, cô nhìn anh cũng nhìn. Anh ngồi dậy, tay cầm lấy điện thoại ấn nút nghe. Anh không đi ra chỗ khác như mọi khi nhưng cô cũng không có ý định tò mò.

“Alo!”

“...”

“Thật sao? Cậu về nước rồi à?” Giọng anh lộ rõ vẻ phấn khởi, có lẽ đây là một người bạn đã rất lâu anh không gặp.

“...”

“Sao cậu biết?” Mặt anh bỗng tối sầm xuống, mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt ấy khiến cho cô chợt lạnh sống lưng. Cô lại có liên quan đến việc gì nữa sao?

“...”

“Được rồi, gặp nhau rồi nói!” Hạo Khang cúp máy, anh vứt chiếc điện thoại sang một bên. Cả người tựa vào ghế, Dạ Nguyệt nhìn anh như vậy cũng rất lo lắng. Cô muốn hỏi nhưng chẳng thể mở lời.

“Em ở nhà nhé, anh ra ngoài gặp bạn. Có lẽ sẽ về hơi trể vì tên này vừa từ nước ngoài trở về! Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trước, đừng đợi anh, biết không?” Anh nói. Cô gật đầu, anh đứng lên rồi cúi người xuống hôn nhẹ vào môi cô. Một nụ hôn thay cho lời xin lỗi.

Cảnh tượng hạnh phúc đó đã lọt vào mắt Mai Mai, cô nắm tay thành quyền. Hai hàm răng cắn chặt lại, kêu lên tiếng ken két nho nhỏ. Thật chẳng hiểu làm sao mà cô lại muốn chiếm vị trí của Dạ Nguyệt.

“Ai vậy anh?” Dạ Nguyệt kéo tay Hạo Khang lại hỏi.

“Yên tâm, sẽ không có phụ nữ!” Anh hiểu rõ cô, cô hỏi như thế không phải là muốn biết người anh đi gặp là ai mà cô chỉ muốn biết nơi anh đến sẽ có những ai và nơi đó có phụ nữ hay không.

Cô gật đầu, nhẹ buông tay anh ra. Mắt nhìn theo dáng anh khuất ở khúc quanh cầu thang. Cô thở dài chán nản. Thế là Hạo Khang lại đi, ở căn nhà rộng lớn này chẳng có ai nói chuyện, cô buồn sắp chết đây này.


Đã chín giờ đêm mà Hạo Khang vẫn chưa về, cô buồn ngủ nhưng vẫn muốn đợi anh về. Ngồi đọc quyển sách nuôi dạy con và thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Không biết cô ngủ bao lâu, nhưng lúc nghe chuông điện thoại bàn reo văng vẳng từ phòng khách thì cô giật mình. Chuông điện thoại reo rất lâu nhưng chẳng có ai bắt máy. Sau một hồi reo thì nó im lặng, chừng hai ba phút thì nó lại tiếp tục reo.

“Người làm đi đâu hết rồi?” Cô vừa nói, vừa đứng lên đi xuống nghe điện thoại. Đi đến ngay khúc quanh cầu thang thì đèn không tự động sáng lên như mọi khi nữa. Cô chợt nhớ ra rằng nó đứt bóng rồi. Cố gắng lần mò theo tay vịn cầu thang mà đi xuống, một màu đen âm u bao phủ cả căn nhà.

Bước chân cô trở nên khó khăn khi chẳng thấy gì và rồi...