Dịch: Diệp ca
Nguồn: TruyệnYY
Hoàng Thiện Văn không cam lòng, hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Cô gái này ngôn từ sắc bén, có chút hung dữ, không dễ chọc vào.
Triệu Tử Kiền vội ho một tiếng:
- Các cuộc thi thường hay có gian lận chút a.
Lý Vĩ hơi giận:
- Các ông đừng moi móc khuyết điểm nữa có được hay không? Nàng là thí sinh nhảy chủ lực của trường Bắc Loan chúng ta, trong cuộc thi toàn quốc đã xếp thứ ba đó.
Bầu không khí có chút khẩn trương, hiệu trưởng nhanh chóng giảng hòa:
- Lý lão sư đừng nóng vội, đừng nóng vội nha, hiện tại mọi người cũng đang thảo luận, còn không có ra quyết định cuối cùng. Này... Thầy An ý kiến ra sao? Trời đất, thầy An thế nào đang ngủ vậy?
Triệu Tử Kiền cách An Phùng Tiên gần nhất, hắn đẩy một cái vào vai An Phùng Tiên, An Phùng Tiên cuống quít tỉnh lại:
- Ôi mẹ ôi, thật là ngại quá, tối hôm qua tôi soạn bài đến 3h sáng, cho nên giờ có chút buồn ngủ. Ách... Tôi còn chưa vợ, đối với nữ nhân không dám vọng nghị, chờ có kết quả, tôi sẽ theo đa số vậy.
Ân hiệu trưởng biểu tình quái dị mà nhìn An Phùng Tiên, trong lúc lơ đãng lộ ra một tia cười nhạt:
- Mọi người phải học tập tinh thần chuyên nghiệp của Thầy An, vinh dự không phải là tiện tay nhặt được, An lão sư thu được danh hiệu nhà giáo ưu tú quốc gia của bộ Giáo dục ban tặng đó là danh xứng với thực a.
- Loại tinh thần này đáng để chúng ta học tập, mọi người vỗ tay nào, vỗ tay, vỗ tay!!!
Hoàng Thiện Văn cùng An Phùng Tiên có giao tình, con gái của hắn cũng rất sùng bái An Phùng Tiên, nghe hiệu trưởng tán thưởng An Phùng Tiên, hắn thuận thế mà lên, trợ giúp, công phu vuốt mông ngựa thể hiện vừa đúng. Tuy rằng Hoàng Thiện Văn lớn tuổi hơn An Phùng Tiên mười năm, nhưng An Phùng Tiên sớm đã thu được danh hiệu nhà giáo ưu tú toàn quốc, đây chính là vinh dự của toàn Trường THPT Bắc Loan, 1 thầy giáo hiếm có! Hoàng Thiện Văn kết luận, nếu có thời gian, An Phùng Tiên nhất định sẽ thăng tiến, cùng với đến lúc đó lại nịnh hót, không bằng bây giờ liền bồi dưỡng cảm tình, đó là chim khôn biết lựa cành mà đậu.
Ba... Ba... bốp bốp! vỗ tay, vỗ tay!!! Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, hiển nhiên ngoại trừ Hoàng Thiện Văn ra, các thầy giáo khác cũng không có để mắt tới An Phùng Tiên, dù sao An Phùng Tiên mới chỉ hai mươi chín tuổi, luận về kinh nghiệm, hắn không cách nào so sánh với các thầy đang ngồi ở đây.
An Phùng Tiên đương nhiên biết điều, hắn nhanh chóng đứng lên khom người hướng mọi người:
- Xấu hổ! Xấu hổ quá! An mỗ nhất thời may mắn, đạt được một cái hư danh mà thôi, mọi người cùng nỗ lực, mọi người cùng nỗ lực nhé.
- Hihi.
Cô giáo Vương Tuyết Nhung ở tổ Ngoại ngữ nhịn không được cười duyên:
- Tiểu An, nếu hội khuyến học đã muốn các Thầy cô chúng ta đều đóng góp ý kiến, vậy cậu liền đại biểu cho tổ Lịch sử tỏ thái độ đi, dù sao cậu chọn người nào, tôi sẽ chọn người đó. Hừ, thanh xuân không có con gái xấu, tôi tin tưởng ba cô nương kia đến cái tuổi này, cũng sẽ không có cô nào đẹp như tôi đâu. Hihi!
Trong phòng hội nghị, chợt vang lên tiếng cười giòn giã.
Vương Tuyết Nhung phong tư yểu điệu, tóc dài được uốn cong thành từng lọn, tuy rằng đã ba mươi sáu tuổi, nhưng năm tháng không có để lại bao nhiêu vết tích ở trên dung nhan rất đẹp của nàng, kỳ thực, nàng mới là mỹ nữ chân chính ngực to mông tròn căng, là đối tượng đông đảo nam sinh thầm mến và ảo tưởng để xóc lọ, ở trên vách tường WC trong trường học viết đầy các dạng như:
- Vương Tuyết Nhung, ngực cô bự quá đi à! Chụt chụt!
- Em muốn chịch cô Tuyết Nhung, em yêu cô Forever!!!
Những chữ này có tần suất xuất hiện tối cao. Nhưng mà kỳ quái là, ánh mắt Vương Tuyết Nhung khi nhìn An Phùng Tiên tựa như nhìn tình nhân vậy, chỉ là An Phùng Tiên từ không dám tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng của nàng, bởi vì ở trường đã truyền đầy lời đồn: Vương Tuyết Nhung đã được hiệu trưởng độc chiếm.
- Thầy An lên tiếng sao?! Tôi cũng hỗ trợ thầy.
Thầy chủ nhiệm Phong Xuân Cầu nợ An Phùng Tiên hai chục triệu đến nay chưa trả, An Phùng Tiên cũng không hy vọng xa vời tên chủ nhiệm Phong keo kiệt lương tâm phát lên, hôm nay Phong Xuân Cầu chỉ cần thời khắc mấu chốt phối hợp một chút liền có thể miễn trừ nợ nần, hắn đương nhiên cầu còn không được.
An Phùng Tiên làm bộ từ chối một phen, thấy tình hình không thể chối từ nữa, hắn khiêm tốn lại khom người nói:
- Nếu như vậy, tôi đành tỏ thái độ, nói không được tốt, xin mọi người thông cảm nha. Đầu tiên Bối Nhị Nhị quá mức gợi cảm, mắt tuy lớn nhưng lại hay dao động bất định, không thích hợp để lên ti vi; Hạ Mạt Mạt quả thật có cá tính, đôi mắt nàng sáng, răng trắng tinh, rộng rãi hiền hoà, nhưng quá mức táo bạo, loại xe máy này 250CC dù là nam nhân chạy cũng lao lực, chân dài tuy đẹp, nhưng đại biểu hình tượng nữ học sinh, ở trên ti vi lộ ra bắp đùi sợ rằng cũng không thích hợp.
An Phùng Tiên nói đến đây cố ý ngừng lại, thấy mọi người đang lắng nghe, hắn mới lòng tin mười phần mà nói tiếp:
- Còn dư lại chính là Dụ Mỹ Nhân, cái tên Dụ Mỹ Nhân đã rất thú vị, đồng thoại Đan Mạch có mỹ nhân ngư, trong lịch sử Trung Quốc cũng có Ngu Cơ Ngu mỹ nhân, vừa hay ngụ ý trường học của chúng ta vừa có tinh túy văn hóa ngoại lai, cũng có văn hóa Trung Hoa lắng đọng. Ở mặt hình tượng, Hoàng lão sư vừa rồi cũng đã nói, Dụ Mỹ Nhân ngọc cốt băng cơ, yểu điệu thục nữ, đây là hình tượng của nữ tính truyền thống Trung Quốc, truyền thống gia trưởng bình thường đa số bảo thủ, nếu mà dùng Dụ Mỹ Nhân làm đại biểu hình tượng cho trường học của chúng ta, tôi dám khẳng định số học sinh học kỳ sau đến trường học chúng ta đăng ký sẽ tăng vọt.
Cuối cùng, An Phùng Tiên trịnh trọng nói:
- Tôi muốn nhắc nhở mọi người, trường học xây dựng thêm ký túc xá cho giáo viên đã được Sở giáo dục phê chuẩn, nên kinh phí sẽ do cục tài chính lo, cha của Dụ Mỹ Nhân thế nhưng là quan lớn ở cục tài chính, bởi vậy, chúng ta vô luận về công về tư đều hẳn là nên lựa chọn Dụ Mỹ Nhân.
Không có có bất kỳ dị nghị gì, rất nhanh đã có kết quả trong cuộc tuyển chọn hình tượng đại biểu, Dụ Mỹ Nhân thu được 100% toàn bộ phiếu bầu từ các giáo viên, trong ba năm tới, nàng sẽ là người đại diện hình ảnh của THPT Bắc Loan và là người phát ngôn trên truyền hình, quảng cáo TV tạp chí... Kết quả này đều ở trong lòng bàn tay của An Phùng Tiên, nhưng toàn bộ phiếu thông qua ngược lại đã ngoài ngoài dự liệu của hắn.
Hoàng hôn đã tới, An Phùng Tiên lộ ra vẻ hưng phấn, hắn móc ra chiếc Iphone 7+ từ trong túi quần, nhắn một cái tin ngắn cho một thiếu nữ: Bar Lệ Tinh, phòng số 1212.
Gió đêm phơ phất, khí trời lập thu làm người ta thích ý, trên ban công phòng 1212 của Bar Lệ Tinh, An Phùng Tiên một bên nhìn ra cảnh đêm xa hoa đẹp đẽ của đô thị, một bên thưởng thức hương vị rượu Lạp Đồ tốt nhất, vị trí ban công này phi thường lý tưởng, từ đây có thể thấy cửa quán bar, có thể thấy được nữ nhân hắn mong đợi nhất đến.
Cũng không lâu lắm, một chiếc tắc xi dừng ở trước quán rượu, người phục vụ bar cung kính mở cửa xe, từ trong tắc xi đi ra là một cô gái xinh đẹp đoan trang trời sinh, hai mắt nàng tựa như một giếng nước trong, khi nhìn quanh, vai thon bất động, lúc bước đi, chân liên tục nhẹ nhàng, một cổ khí chất cao quý thanh nhã đập vào mặt, làm người ta không dám khinh nhờn. Cô gái xinh đẹp dường như đã trang điểm tỉ mỉ, một thân váy tinh mỹ màu trắng liền thân, một đôi giày da màu trắng đế thấp, bít tất bằng vải bông màu phấn lam, dài đến đầu gối thiếu nữ, có thể ở giữa váy và bít tất nhìn thấy một đoạn đùi đẹp nhỏ trắng nõn. Có lẽ là sợ gió thu lạnh lẽo, cô gái xinh đẹp đặc biệt khoác một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt ở trên vai, phối hợp với đôi vớ màu xanh nhạt vừa vặn hợp nhau lại càng tăng thêm sức quyến rũ, khiến người vừa ta nhìn đã thoải mái đến tận nội tâm.