Dịch: Diệp ca
Nguồn: TruyệnYY
Vương Tuyết Nhung đã mất đi quyết tâm ngăn cản Hiệu trưởng Ân càn rỡ, một đôi bàn tay to đã có những vết ban da lốm đốm như của lão già nhè nhẹ từ chỗ bụng dưới hơi đẫy đà của Vương Tuyết Nhung thong thả vuốt lên phía trên, cuối cùng mò lấy nhũ phong no đủ thẳng cứng, nhũ phong cực đại, dù bàn tay kia rất to, cũng không cách nào nắm giữ trọn vẹn, Vương Tuyết Nhung thở dài, khuất nhục mãnh liệt khiến nàng muốn khóc.
- Hiện tại cô Vương có thể chọn phòng, chọn phòng 805 có được không? Anh đã chọn 806, chúng ta có thể làm hàng xóm của nhau, sau này đại ca có thể thuận tiện chiếu cố em yêu. É hé hé hé…!
Hiệu trưởng Ân ỉn ỉn người, đem Vương Tuyết Nhung dí tới đến trước bàn mô hình, tay hắn thừa cơ giật khóa quần, móc ra một cây thịt hành cứng rắn.
- Hiệu trưởng Ân... Em không muốn lầu tám, em muốn ở lầu sáu.
Vương Tuyết Nhung cảm giác được vùng cấm lại tê dại ngứa ngáy, lần này, vật kia đã rõ ràng hơn, Vương Tuyết Nhung có chút bối rối, cái mông tròn của nàng vài lần muốn thoát khỏi đều không làm nên chuyện gì, huống chi lại phải bận tâm trước ngực, cánh tay của Hiệu trưởng Ân đã cởi ra nút cài áo ngực của Vương Tuyết Nhung, đưa tay bắt tới nhũ phong no đủ thẳng cứng, một trận dồn dập xoa bóp, nhưng Vương Tuyết Nhung lại có cảm giác thoải mái, là thân thể nàng quá nhạy cảm, hay là do đã lâu không có nam nhân sờ soạng?
- Ư…!
Vương Tuyết Nhung phát ra một tia rên rỉ khó có thể phát giác.
Nhưng Hiệu trưởng Ân lại nhận ra tiếng rên rỉ ấy, động tác của hắn trở nên ôn nhu, đầu ngón tay nhào nặn đầu vú đã cứng lên, nhô ra:
- Vì sao vậy? Không muốn làm hàng xóm của ca ca sao?
- Không... Không phải, thân thể chồng em không tốt, không... Không muốn leo cao như vậy.
Vương Tuyết Nhung đè lại cánh tay của hiệu trưởng, nhưng không cách nào ngăn cản chiếc quần dài màu đen của mình bị vén lên, một cái nội khố tơ tằm màu đen bị kéo rớt đến đầu gối, Vương Tuyết Nhung không nghĩ tới tốc độ động tác của Hiệu trưởng Ân lại nhanh như vậy, trời đất ạ! cái mông tròn tuyết trắng của mình đã trần trụi ở trước mặt tên hiệu trưởng sắc mị mị kia, tim Vương Tuyết Nhung nhói đau một cái.
Hiệu trưởng Ân hèn mọn mà cười khẽ:
- Hố hố! Chồng em thân thể không tốt, đại ca đây thân thể cũng rất tuyệt, hơn nữa, đã có thang máy, không cần leo à nha.
Mặt Vương Tuyết Nhung đỏ bừng:
- A... Vậy thì xin nghe Hiệu trưởng Ân, em... em phải chuẩn bị đi dạy học.
Hiệu trưởng Ân cười lạnh một tiếng:
- Cô muốn đi dạy học, lớp của cô đã tan, cô Vương, đại ca vẫn thích cô, cô cũng đừng cự tuyệt, sau này đại ca cái gì đều có thể giúp cô à nha.
Nói đến lời này, Vương Tuyết Nhung đã không cách nào cự tuyệt nữa:
- A... Hiệu trưởng Ân, anh, anh không thể làm ở chỗ này...
Hiệu trưởng Ân giơ cao cây thịt hành to chảng đã cứng rắn, dùng quy đầu đỏ đen sung huyết nhắm ngay trung tâm chiếc mông tròn:
- Yên tâm, bây giờ đã là thời gian tự học, sẽ không ai tới chỗ của anh làm phiền đâu.
- Phanh, phanh, phanh...!!!
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc của hiệu trưởng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa to khủng khiếp, nghe như phá cửa vậy.
An Phùng Tiên rất ít khi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, bởi vì An Phùng Tiên cáu giận Hiệu trưởng Ân hay xen vào việc của người khác, mỗi lần hắn thích người nữ sinh nào, Hiệu trưởng Ân sẽ luôn xuất hiện ở xung quanh nữ sinh đó, bố trí vô số cản trở cho An Phùng Tiên, trước đây đuổi theo Hình Ái Mẫn cùng Tịch Ly thì, Hiệu trưởng Ân đã đi ra phá đám, may là số đào hoa của An Phùng Tiên rất vượng, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng đã đem mỹ nhân thu vào tay.
Đủ qua một phút đồng hồ, Hiệu trưởng Ân mới mở cửa ra, hắn giật mình nhìn vai An Phùng Tiên:
- A đù, là thầy An sao, vai của thầy làm sao vậy? Thầy cũng đến xem phòng túc xá sao?
Ý tứ trong lời nói này cho thấy Vương Tuyết Nhung cũng là tới xem ký túc xá.
An Phùng Tiên nhìn thấy Vương Tuyết Nhung sau lưng Hiệu trưởng Ân, nhưng hắn không có chú ý tới Vương Tuyết Nhung đang thần tình vô cùng mất tự nhiên:
- Ha ha, không phải là, tôi đến tìm Cô giáo Vương, Tiểu hướng ở phòng y tế xin nghỉ, tôi muốn tìm người hỗ trợ thay băng, nghe nói Cô giáo Vương trước kia đã từng học y, lại vừa vặn ở trường, nghe đồn cô Vương đang đi với thầy hiệu trưởng, nên tôi đành đến đây làm phiền, không có quấy rầy 2 vị chứ??
Hiệu trưởng Ân liếc mắt nhìn Vương Tuyết Nhung, cười khan nói:
- Không có, không có quấy rầy, chúng tôi đang đang thảo luận việc phân phối ký túc xá, ha hả, ý kiến của Cô giáo Vương chúng tôi sẽ suy tính, về phần An lão sư thì xin yên tâm, cậu là giáo viên ưu tú toàn quốc, ký túc xá của cậu khẳng định sẽ được chia, đây là quy định của quốc gia.
An Phùng Tiên miệng đầy khách khí:
- Cảm ơn, cảm ơn hiệu trưởng nha, ách... cô Vương có rãnh không, giúp tôi cái?
Vương Tuyết Nhung, trên mặt đỏ ửng chưa hết, gật đầu:
- Đương nhiên là rãnh, An lão sư xin theo tôi tới phòng cứu thương sao?!
- Tốt quá, làm phiền cô rồi! ái cha… đù má, đau vãi loz...
An Phùng Tiên nhe răng trợn mắt, làm bộ vết thương nhất định rất đau.
Vương Tuyết Nhung và An Phùng Tiên rời đi, Hiệu trưởng Ân thật hận. Trong lòng mắng to: Thằng khốn kiếp này đã phá hư vài chuyện tốt của tao, chẳng lẽ là khắc tinh? Có cơ hội nhất định phải đem hắn đánh đuổi. Aaaaa! Hiệu trưởng Ân nhắm hai mắt lại, đem một cái nịt ngực tơ tằm màu đen đặt gần mũi hít mạnh một cái, phía trên đó kia còn tràn ngập mùi thơm của cơ thể của Vương Tuyết Nhung, thực sự là như tựa như lan xạ, hồi tưởng vô cùng. Mẹ nó, tí nữa thì bố được thọt vô động tiên rồi!
Phòng cứu thương là một tòa tiểu viện yên lặng, giống như 1 bệnh viện nhỏ, không ai rảnh rỗi không có việc gì đi vào xem, cộng thêm Tiểu hướng phụ trách nơi này vốn tư sắc bình thường, người tới nơi này lại càng không nhiều.
Từ chỗ phòng hành chính tổng hợp xin được chìa khóa phòng y tế, Vương Tuyết Nhung mang An Phùng Tiên vào chỗ phòng cứu thương, vốn hôm qua rồi lúc nãy, trên người nàng vô cùng khô nóng, nàng mở quạt điện, gió mát từ từ thổi lên, nhưng Vương Tuyết Nhung lại vừa nóng vừa kinh hãi, nàng phát hiện trên người mình đã thiếu đi nịt ngực.
Nhất định là bỏ quên ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Vương Tuyết Nhung hận hận nhíu mày một cái.
- cô Vương nhưng phải ôn nhu một chút a! Tôi rất sợ đau.
An Phùng Tiên tìm một cái ghế ngồi xuống, mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm mỹ đồn rất tròn của Vương Tuyết Nhung, địa phương hấp dẫn nam nhân trên người Vương Tuyết Nhung rất nhiều, mỹ đồn xinh đẹp kia chính là một trong số đó.
- Sợ đau thì đừng tìm tui.
Vương Tuyết Nhung điều chỉnh lại tâm tình lo lắng, thuần thục đem các loại băng gạc, nước khử trùng, ô xi gà… vân vân chuẩn bị đầy đủ, sau đó mệnh lệnh An Phùng Tiên cởi ra quần áo lót, An Phùng Tiên trái lại không có ý tứ, do dự một chút, rồi mới một tay chậm rãi cởi ra nút buộc, Vương Tuyết Nhung thấy thế, hé miệng cười trộm, tiến lên trước, giúp An Phùng Tiên cởi quần áo lót, 2 người chỉ cách xa nhau nửa thước, lại tiếp xúc da thịt, Vương Tuyết Nhung đã có cảm giác khác thường, tuy rằng vóc người An Phùng Tiên hơi gầy, nhưng ngực hắn rắn chắc, lại rộng rãi; mắt tuy nhỏ, nhưng mày rậm như mực. Môi mặc dù mỏng, nhưng mũi cao thẳng, rất có khí khái nam nhân.
Nhưng kỳ quái là, Vương Tuyết Nhung và An Phùng Tiên đã là đồng sự của nhau trong bảy năm, An Phùng Tiên dĩ nhiên lại không có mấy lần là chính diện nhìn thẳng vào Vương Tuyết Nhung, mới đầu Vương Tuyết Nhung còn tưởng rằng An Phùng Tiên là một kẻ chính nhân quân tử, đối với người đã có gia đình sẽ không dòm ngó nữa. Nhưng về sau, Vương Tuyết Nhung phát hiện ra một bí mật, thì ra An Phùng Tiên chỉ thích thiếu nữ, mặc dù nói nàng chưa từng nghe qua lời đồn rằng An Phùng Tiên có hành vi trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng Vương Tuyết Nhung đã nhiều lần chính mắt thấy An Phùng Tiên trò chuyện thật vui vẻ cùng các nữ sinh xinh đẹp khác.