Dịch: Diệp ca
Nguồn: TruyệnYY
Bối Nhị Nhị cười khanh khách nói:
- Nghe nói giun đũa thích ăn nhất rau hẹ đó.
Hạ Mạt Mạt tức giận muốn giật ra hai cánh tay trên bờ eo thon thả:
- Nhị Nhị, tui nghiêm túc nói cho bà biết, đợi lát nữa đến nhà Mỹ nhân, xem tui xử lý bà như thế nào.
Bối Nhị Nhị hoảng hốt vội xin lỗi:
- Ai nha, Nhị Nhị tỷ biết sai rồi! Xin Mạt muội muội tha thứ, khanh khách...
Hạ Mạt Mạt cười khúc khích:
- Nghe mắc ói, đi tìm An lão của bà sư làm nũng đi, khanh khách...
- Hừ!
Bối Nhị Nhị tựa như giận, lại còn cười:
- Chẳng biết Cá chết ngủ chưa?
Dụ Mỹ Nhân không có ngủ, nàng làm sao có thể ngủ đây? Điện thoại vẫn gọi đi, nàng muốn biết tin tức của Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị, đây là nàng chuyện nàng quan tâm nhất, nàng đột nhiên cảm giác thật có lỗi với hai muội muội. Giống như Bối Nhị Nhị, tuyến lệ của Dụ Mỹ Nhân cũng rất phát triển, suy nghĩ một chút, đã khóc ướt gối đầu, bất quá, ngoại trừ tưởng niệm Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị, trước mắt của nàng còn thoảng qua bóng dáng một người, người này rất xấu, cơ hồ đã sờ thấu toàn thân nàng, còn bóp nhẹ bộ ngực mình, Dụ Mỹ Nhân cảm thấy rất kỳ quái, thời điểm bị người này nhào nặn bộ ngực, phía dưới lại có một thứ đồ đạc ẩm ướt chảy ra, muốn chịu cũng không nhịn được.
- Cá nhỏ, thế nào trong phòng còn mở đèn nha? Con vẫn chưa ngủ sao?
Một thanh âm rất mềm, rất ôn nhu truyền đến, thanh âm này có thể khiến nam nhân điên cuồng.
Dụ Mỹ Nhân vừa hữu khí lại vô lực:
- Mẹ, mẹ ngủ trước đi, con đợi điện thoại của Mạt Mạt cùng Nhị Nhị.
Thanh âm mềm mại lại hỏi:
- Các con lại cãi nhau à?
Dụ Mỹ Nhân rất phiền não:
- Không phải.
- Không phải thì tốt rồi, mẹ có hâm tổ yến đường phèn nè, con mau ra đây uống một chút đi.
- Ừm.
Dụ Mỹ Nhân lên tiếng, lười biếng từ trên giường bò xuống, mẫu thân nấu tổ yến đường phèn rất thơm, buổi tối Dụ Mỹ Nhân không có ăn thứ gì đã cảm giác có chút đói bụng, đôi chân trần mê người của nàng, đi ra khỏi căn phòng hương khuê ngập màu hồng, đi vào nhà ăn. Trên bàn cơm, đã có sẵn một chén tổ yến đường phèn nhỏ đang bốc khói, nhìn ra được Dụ nương rất thương yêu Dụ Mỹ Nhân.
- Đinh đông... Đinh đông...
Chuông cửa réo liên tục, một thiếu phụ mái tóc buộc một nửa, mặt trái xoan, nguyệt mi mắt phượng, đôi môi hàm răng cực kỳ xinh đẹp, tò mò lầu bầu:
- Đã trễ như vậy, người nào tới a?
Người thiếu phụ xinh đẹp này chính là mẹ của Dụ Mỹ Nhân, nàng đã 38 tuổi, nhưng thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu so với nữ nhi, bởi vì là mồ côi cha, Dụ Mỹ Nhân theo họ mẹ, mẫu thân nàng cũng có một cái rất tên dễ nghe: Dụ Mạn Đình.
- Con chào Dụ nương.
Hạ Mạt Mạt vừa thấy Dụ Mạn Đình liền cười tươi như hoa.
Bên bàn cơm, Dụ Mỹ Nhân mở to hai mắt nhìn, hai cô bạn tốt không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng thở phào ra một ngụm khí lớn: Tâm tình cũng khá, tổ yến đường phèn cũng ăn thiệt nồng nhiệt.
- Dụ nương thật là khêu gợi a.
Bối Nhị Nhị giả vờ giật mình, nàng ở trước người phía sau Dụ Mạn Đình nhìn qua lại liên tục.
- Hai nha đầu quỷ, đêm hôm khuya khoắc chuyên môn chạy tới pha trò Dụ nương sao?
Dụ Mạn Đình đã buồn ngủ, sắp đi nghỉ ngơi, tự nhiên ăn mặc áo ngủ thoải mái nhất, chỉ là cái áo ngủ này mỏng như cánh ve, quá mức gợi cảm.
Ngay cả Bối Nhị Nhị là nữ nhân cũng thấy mặt đỏ tới mang tai, nàng chỉ vào áo ngủ của Dụ Mạn Đình cười duyên:
- Nào dám cười Dụ nương? Chỉ là... Chỉ là Dụ nương, áo ngủ của mẹ thực sự quá mỏng rùi, thấy... Thấy cả tiểu tiểu đào.. oh, hì hì, chíp bông cũng lộ ra rồi kìa.
Gian phòng nhất thời một mảnh tiếng cười, khuôn mặt trái xoan của Dụ Mạn Đình lập tức đỏ lên, vốn váy ngủ mỏng như cánh ve che đậy bộ ngực đầy đặn, cặp núi đôi cao vót cùng hai viên đầu vú như hai hạt đậu nhô ra vậy đều rõ ràng có thể thấy được, áo nhu sa rất thiếp thân, cũng không dài, chỉ kéo đến hết cặp mông to, giữa hai đùi cũng là một nhu sa mảnh nhỏ, bên trong có cái gì, đều thấy cả, phương thảo cỏ dại um tù thản nhiên tự đắc, muốn nhô ra ở dâu liền chui ra chỗ đó, muốn gấp khúc liền gấp khúc, thực sự là đẹp không sao tả xiết, hai thiếu nữ không giải thích được, lại nói là chíp bông, quả thực phong cảnh đại sát nam nhân a.
Dụ Mạn Đình vặn nhẹ cái mũi xinh xắn của Bối Nhị Nhị, giả vờ giận dỗi:
- Các con khỏi uống tổ yến đường phèn rồi!
Bối Nhị Nhị không nghe theo:
- Ô, chúng con chính là ngửi thấy mùi hương của tổ yến mới tới.
Hạ Mạt Mạt nhìn thấy Dụ Mỹ Nhân ở trước bàn cơm, cầm cái muôi một bên uống tổ yên, một bên cười duyên, trong lòng không khỏi có chút giận:
- Dụ nương, ngày hôm nay Cá cá đột nhiên mất tích cả đêm, điện thoại cũng không mở máy, làm người ta thật lo lắng cho, nàng mới là người không được ăn tổ yến đường phèn.
Dụ Mạn Đình sửng sốt, lập tức nói đỡ thay Dụ Mỹ Nhân:
- Chớ nói lung tung nhé, Cá cá về nhà rất sớm, các con nên tin tưởng lời của mẹ.
Bối Nhị Nhị thèm ăn, Dụ Mạn Đình tay nghề luôn luôn rất ngon, tin tưởng tổ yến đường phèn cũng rất ngon, cho nên nàng nhanh chóng gật đầu:
- Đương nhiên tin tưởng Dụ nương rồi! Vì để được ăn Dụ nương nấu tổ yến, chúng con quyết định nói dối oh.
Dụ Mạn Đình hờn dỗi:
- Muốn làm Dụ nương giận có đúng hay không? Tốt, ngày hôm nay các con cũng đừng nghĩ về nhà, đều ở đây bồi Dụ nương.
Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt nháy mắt nhau, lộ vẻ mừng rỡ:
- Hì hì, con đang có ý đó.
- Di, Mạt Mạt, y phục của con sao lại có máu?
Dụ Mạn Đình ánh mắt rất sắc bén, đã phát hiện trên áo của Hạ Mạt Mạt có vết máu.
- A, ngày hôm nay đua xe, có người té bị thương, quẹt qua con một cái.
Hạ Mạt Mạt phản ứng thật nhanh, chém gió nói.
Dụ Mạn Đình thân thiết hỏi:
- Con không sao chứ?
Hạ Mạt Mạt mạnh mẽ lắc đầu:
- Không có việc gì ạ!