Dịch: Diệp ca
Nguồn: TruyệnYY
- Ầm...
Ở dưới mấy trăm người nhìn soi mói, chiếc xe máy màu đỏ gầm rú lao đi. Người lái xe không phải là Hạ Mạt Mạt, mà là An Phùng Tiên, Hạ Mạt Mạt dù sao cũng khá nhỏ nhắn xinh xắn, một mình chạy xe máy 250CC đã có chút cật lực, nếu mà thêm cả An Phùng Tiên, nàng khẳng định không cách nào lái xe, may là An Phùng Tiên biết lái xe phân khối lớn, Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị một trước một sau, đem An Phùng Tiên kẹp ở giữa, đây là lần đầu tiên Hạ Mạt Mạt làm dán lưng cho đàn ông, cũng là lần đầu tiên Bối Nhị Nhị ôm trai, cảm giác của hai tiểu mỹ nữ là vừa khẩn trương vừa sợ.
An Phùng Tiên cảm thấy rất quái dị, cách quần áo lót thật mỏng, sau lưng có hai quả cầu thịt nhúc nhích dường như cảm nhận được đặc biệt rõ ràng, hắn không biết nội y của Bối Nhị Nhị sớm đã bị đám lưu manh kia lột đi, lúc này trong áo nàng hoàn toàn là chân không, mà kiều đồn của Hạ Mạt Mạt lâu lâu lại “ma sát” với hạ thể của An Phùng Tiên. An Phùng Tiên càng không ngừng cảnh cáo chính bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng hạ thể vẫn đang dần dần cứng lên.
Gió đêm xông vào mặt cũng không cách nào ngăn trở gương mặt Hạ Mạt Mạt đang nóng lên, một thứ đồ đạc cứng rắn cứng rắn đứng vững cái mông của nàng, Hạ Mạt Mạt không phải là ngu ngốc, nàng biết thứ đồ cứng rắn này là cái gì, cho nên nàng né tránh, nhưng không gian trên yên xe máy hữu hạn, vô luận né tránh như thế nào thủy chung vẫn phải tiếp xúc nhau, nàng bất đắc dĩ đến cực điểm, cũng không thể chửi vào mặt ân nhân cứu mạng được.
Bối Nhị Nhị thì càng thẹn đến muốn chui xuống đất, tuy rằng nàng bình thường nhìn qua có chút mê trai, nhưng trên thực tế nàng là nữ hài rất bảo thủ, giống Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân, còn chưa có để cho bất kỳ nam tử nào nắm tay, hôm nay lại đem bộ ngực “to” của mình đặt trên lưng của một người đàn ông, tuy rằng hắn là thầy giáo mình, nhưng là vẫn mắc cở chết được, nàng đồng dạng hết cách, dù sao nếu mà không ôm chặt An lão sư, rất có thể sẽ ngã xuống từ trên xe máy.
Khi chạy vào đường cao tốc, xe máy không chạy mau nổi, hai thiếu nữ đều bức thiết hi vọng nhìn thấy một chiếc tắc xi, như vậy là có thể tách ra, tránh xấu hổ, đáng tiếc! Đêm khuya đường cao tốc ngay cả bóng dáng một cái xe cũng không có, tắc xi ở đâu ra.
An Phùng Tiên cũng không nghĩ như vậy, loại cơ hội được hai đại mỹ nữ tiền hậu giáp kích này là ngàn năm có một, nếu mà không phải là vết thương ở vai hắn cần được băng bó, hắn thật muốn cưỡi xe máy chạy miết luôn, càng xa càng tốt.
- Oa... Phía trước hình như là tắc xi, thật tốt quá.
Hạ Mạt Mạt chỉ vào phía trước hô to, nàng thực sự không thể chịu đựng được cảm giác mông mình bị vật cứng ma sát.
- Ai, Mạt Mạt cậu lại trùng động, cậu có thấy chiếc tắc xi nào ở trên nóc xe có đèn nhấp nháy chưa?
Bối Nhị Nhị chế nhạo một câu, bất quá, sắc mặt nàng rất nhanh thì đại biến:
- Xong đời, là xe cảnh sát.
An Phùng Tiên lúc này cũng nhận ra hai chiếc xe máy bồ câu phía trước đang vội vã chạy đến, nếu mà không có đoán sai, nhất định là người tốt nào đó báo cảnh sát, nghĩ vậy, mặt An Phùng Tiên hiện lên vẻ giận dữ.
Rất nhanh, xe cảnh sát liền xông tới, hầu như lướt qua chiếc YAMAHA màu đỏ, An Phùng Tiên lập tức gia tốc, bởi vì hắn ý thức được ba người cùng ngồi trên một chiếc xe máy là vi phạm luật giao thông, huống chi trên thân An Phùng Tiên có vết đao chém, nếu mà bị cảnh sát hỏi thăm tới, vậy thì phiền toái, nếu như bị trường học biết, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, nghĩ tới đây, An Phùng Tiên có chút ít lo lắng:
- Hi vọng xe cảnh sát đừng quay đầu lại.
Vừa dứt lời, Bối Nhị Nhị đã nói một cái tin tức xấu:
- Thật sự có một chiếc quay đầu lại rồi.
An Phùng Tiên ở thở dài, YAMAHA màu đỏ tăng tốc đến 90km/h, đây cơ hồ là cực hạn An Phùng Tiên có thể nắm trong tay, xe máy chạy như bay cực nhanh., nhưng vẫn càng ngày càng gần xe cảnh sát đang đuổi theo, An Phùng Tiên kinh hãi, khẽ cắn môi, kéo hết ga đem tốc độ lại tăng đến 110km/h, bên tai ngoại trừ tiếng gió thổi vun vút, còn có tiếng thét chói tai của Bối Nhị Nhị.
110 km/h đối với Hạ Mạt Mạt hàng ngày đua xe mà nói rất bình thường, nhưng đối với An Phùng Tiên cùng Bối Nhị Nhị,đây tựa như là điên cuồng, An Phùng Tiên đầu hàng, không phải là bởi vì sợ, mà là bởi vì hắn có trách nhiệm bảo hộ hai thiếu nữ này, nhanh tốc độ như vậy, vạn nhất rủi ro làm sao bây giờ? Trong lòng hắn lý trí chiến thắng ích kỷ, dù sao cũng không có gì không được, nhiều nhất là giải thích rõ cho cảnh sát là được.
Xe cảnh sát đuổi theo rất mau vượt lên, âm thanh từ loa phát thanh truyền đến giọng nghiêm nghị cảnh cáo:
- Mời lập tức xuống xe kiểm tra... Mời các ngươi lập xuống xe xuất trình giấy tờ...
An Phùng Tiên không có lựa chọn nào khác, hắn đem xe máy chậm rãi dừng sát ở ven đường, Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị đều nhảy xuống xe, các nàng cũng biết phiền phức đã tới. Cảnh sát đội nón an toàn dừng xe cảnh sát ở cách đó không xa, cảnh giác đi tới từng bước một, mới nói một câu:
- Mời tắt máy...
Ngoài ý muốn, bộ đàm của viên cảnh sát bỗng truyền đến tin khẩn cấp: 20066 lập tức tiếp viện ở khu đường bỏ hoang, alo, xin nhắc lại, lập tức tiếp viện ở khu đường bỏ hoang.
- Nghe rõ!
Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, ba người mừng rỡ, nhưng động tác vỗ tay chúc mừng đơn giản lại động tới vết thương trên vai An Phùng Tiên, máu vẫn chảy xuôi không ngừng như cũ, ba người vội vàng một lần nữa lên xe, tìm kiếm y viện gần nhất.
Không có tìm được bệnh viện, Hạ Mạt Mạt lại phát hiện một nhà "Phòng khám thú y". bác sĩ của phòng khám bệnh là một người trung niên què, hắn rất chuyên nghiệp, băng bó kỹ cái vai bị thương của An Phùng Tiên như băng cho chó vậy.
Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị đợi đủ một giờ, mới nhìn thấy An Phùng Tiên đi ra từ phòng trong, các nàng nhanh chóng tiến lên hỏi:
- Bác sĩ, thầy em bị thương có nghiêm trọng không?
- Tuy rằng vết thương khá sâu nhưng không cần lo lắng, một tuần lễ sau vết thương sẽ kết da non, các cháu có thể đi rồi! Nhớ kỹ, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng vận động kịch liệt, bao gồm cả chuyện phòng the.
Bác sĩ cũng chẳng biết tại sao nói ra câu sau cùng kia, hay là hắn căn bản cũng không tin tưởng quan hệ giữa ba người là thầy trò.
- Chuyện phòng the?
Hạ Mạt Mạt nghi ngờ nhìn Bối Nhị Nhị hỏi:
- Tớ không có nghe sai chứ? Lão què chết tiệt, tớ phải đi tìm hắn xử lý.
- Ai nha, chuyện xảy ra hôm nay, cậu vẫn còn chê ít a? Quên đi, Mạt Mạt, cậu cũng quá xung động, chúng ta đưa An lão sư về nhà thôi!
Bối Nhị Nhị nhanh chóng kéo Hạ Mạt Mạt, ngày hôm nay nếu không phải là Hạ Mạt Mạt quá mức xung động, thì đã không phát sinh nhiều việc kinh khủng như vậy.
An Phùng Tiên cười cười:
- Chút vết thương nhỏ mà thôi, không cần các em giúp đâu, các em cũng nên về nhà đi.
Bối Nhị Nhị lại nài nỉ vài lần, An Phùng Tiên đều không đồng ý hai thiếu nữ đưa hắn về nhà, Bối Nhị Nhị bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở to đôi mắt to xinh đẹp hỏi:
- Vậy An lão sư ngày mai còn lên lớp được chứ?
An Phùng Tiên gật đầu:
- Đương nhiên.
- Vậy... Chúng em đây đi, cảm tạ An lão sư nhìu, bái bai An lão sư.
Bối Nhị Nhị nâng lên bàn tay nhỏ bé, gương mặt không nỡ chút nào.